Hóa ra khóc rất thoải mái, vì thế ta khóc càng lúc hăng say, càng lúc càng to giọng, vừa khóc vừa luôn miệng trách mắng Lạc Trần.
“Ngươi thật vô tâm vô phế! Tốt xấu gì ta cũng theo ngươi nhiều năm như vậy! Lúc trước ngươi bị bệnh cũng là ta ở bên cạnh chăm sóc, phải mất rất nhiều sức lực mới cứu được ngươi. Mà ngươi bây giờ lại...không biết báo đáp ân tình thì thôi, lại còn định bán ta nữa chứ!”
Ta khóc lóc thoải mái một lúc, có điều đứng lâu cũng mỏi nên ta lại ngồi xuống khóc.
“Tiểu Linh Nhược, ta chỉ là đùa ngươi một chút....”
Ta nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Lạc Trần, còn mọi người xung quanh bàn tán xì xào, ta thậm chí nghe được vài câu như thế này: “Ngươi xem công tử này, bộ dạng trông tuấn tú mà lại là người như thế...Thật là không thể chỉ nhìn tướng mạo...” một người nhíu mày nói.
“Đúng vậy, cô nương này thật đáng thương, chắc chắn là vì yêu thương hắn mà phải trả giá rất nhiều. Bây giờ lại bị hắn nhẫn tâm vứt bỏ. Thật đáng giận. Đúng là “tốt mã dè củi” (ý nói chỉ được cái vẻ bề ngoài)” một người phụ họa.
“Biết làm sao chứ? Công tử này khôi ngô tuấn tú như thế, nếu đổi lại là ta, ta cũng nguyện ý đi theo“.
“Ôi....Ngươi sao có thể nói vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi cam tâm bị bán sao?”
“Chuyện này....”
Người vây quanh càng lúc càng nhiều, ta xụt xịt mũi, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lạc Trần đang ngồi xổm trước mặt ta cười nhẹ, mà người xung quanh đều đang chỉ trỏ vào hắn.
“Chúng ta về nhà thôi“. Lạc Trần nói rồi kéo ta đứng dậy.
Ta vẫn đang khó chịu, vì thế liền kệ hắn đi lên phía trước.
“Muốn về thì một mình ngươi về đi. Ta không muốn về với ngươi!”
Lạc Trần than nhẹ một tiếng, không biết làm sao, lại bắt lấy tay của ta nói: “Hay là thế này, ngươi tìm xem có ai muốn mua ta không, bán ta đi, được không?”
Hắn vừa thốt lời, ta còn chưa đáp lại thì đã có nữ tử bên cạnh hô to: “Ta muốn mua vị công tử này“.
Ta giật mình, thấy một nữ tử nhanh nhẹn dũng mạnh đi đến trước mặt ta, cười cười nói: “Cô nương, công tử này cô muốn bán bao nhiêu tiền? Ta muốn mua“.
Ta trừng mắt, lại nhìn về phía Lạc Trần, chỉ thấy hắn như cũ cười nhàn nhạt.
“A....” Ta rất muốn dọa Lạc Trần một phe, chỉ là không biết giá cả ở dưới trần như thế nào.
“Sao vậy? Cô nương sợ ta không có đủ tiền trả sao?” Nữ tử nói xong liền hào phóng lấy túi tiền bên hông ra, ước chừng một chút, lại lắc lắc túi tạo ra âm thanh, sau đó nhìn ta nói: “Thế nào? Trong này đều là bạc thật. Ngươi xem một túi này đủ mua chưa? Nếu không đủ, ngươi theo ta về phủ lấy thêm tiền.”
Ta tròn mắt nhìn, “Ta....”
Lạc Trần chớp mắt mấy cái nhìn ta: “Tiểu Linh Nhược, ngươi thật sự muốn bán ta sao?”
Ta đương nhiên không dám bán hắn, chỉ là nữ tử trước mắt kiên quyết nói như vậy...Ta không biết phải giải quyết kiểu gì...
“Từ từ”
Lúc này có một âm thanh xộc tới, chỉ thấy một tử y nữ tử đi ra, nữ tử này so với người đứng trước mặt ta gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng cực kì xinh đẹp.
Tử y nữ tử nói: “Vị tỷ tỷ này, ta cũng rất ưng vị công tử này...”
Nữ tử kia nhíu mi: “Nhưng ta là người tới trước“.
“Ta biết, ta cũng không phải là muốn cướp người, có điều...” Nàng ta nhìn Lạc Trần, “Ta chỉ là muốn thuê trước vị công tử này về ở chung vài ngày. Sau đó sẽ trả lại cho tỷ tỷ. Đương nhiên mấy ngày này ta sẽ trả giá giống tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ có đồng ý không?”
Ta nghe xong liền cả kinh, bỗng cảm thấy hối hận…