Lúc này trên đài lại có một cắp đôi khiêu chiến tiếp. Ta thấy rất phấn khích, hai người một đao một kiếm, ở trên đài tiếp chiêu rất kịch liệt.
Lúc sau trên đài lại đổi người, ta xem nhiều bỗng có chút mệt, liền kéo Lạc Trần qua một bên ngồi nghỉ ngơi. Lạc Trần thấy ta như thế cũng không miễn cưỡng, đi theo ta đến ngồi ở dưới gốc cây thụ.
“Mấy người này đánh tới đánh lui, chả hiểu thú vị ở đâu“. Ta xem nhiều liền cảm thấy mất hứng, cũng may chỗ chúng ta ngồi không có ai, ta nghĩ bây giờ không chui vào trong túi hương nghỉ được thì dựa tạm vào Lạc Trần một lát cũng không sao. Vì thế ta kéo cánh tay của Lạc Trần, nhanh chóng tựa vào: “Cho ta dựa vào ngủ một chút, bao giờ ngươi muốn đứng dậy thì bảo ta“.
Cũng may Lạc Trần không từ chối, hơn nữa hắn còn gồi dịch vào để ta dựa thoải mái.
Sau đó cũng không biết là ta ngủ bao lâu nữa, lúc tỉnh lại cũng không thấy Lạc Trần đâu, còn ta thì đang nằm trên ghế đá, trên người là áo ngoài của Lạc Trần. Lúc ta ngẩng lên nhìn thì đã thấy Lạc Trần đang đứng ở trên đài, hắn đang cùng một người khác so chiêu. Ngươi đó mặc huyền y, cũng là người bên phái của Nam Cung Ngự Thiên. Ta thấy hắn đang cười giảo hoạt, liền nghĩ chắc Lạc Trần đang rơi vào thế bất lợi. Thế là ta liền chạy tới cổ vũ cho hắn.
“Lạc Trần! Lạc Trần! Lạc Trần, ngươi nhất định sẽ thắng!”
Ta hô lớn một lúc lâu, bỗng giật mình phát hiện ra chỉ có một mình ta đang gào lên cổ vũ Lạc Trần, mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn ta.
Bỗng có người đến chỗ ta nói: “Tiểu muội muội, sao lại là ngươi nữa rồi?! Ngươi không biết đối thủ của công tử nhà ngươi là ai sao?”
“Là ai?”
“Kia chính là Tử hộ pháp của Càn Khôn giáo đó! Với công phu của hắn, chưa ai dám lên so chiêu với hắn đâu!” Nói đến đây hắn thở dài: “Cũng không biết bị công tử này có thể chống đỡ được bao lâu, có điều hắn rất thiện tâm, có người đấu trước đó bị hộ pháp Càn Khôn giáo đánh ra toàn chiêu chí mạng, vị công tử này liền tiến lên ngăn cản“.
“Vậy...Lạc Trần, hắn liệu có việc gì không?” Ta nhìn hai người trên đài, không dự đoán được kết quả.
Người kia trả lời: “Chuyện này.... Ta cũng không biết nữa, tuy rằng chúng ta đều cảm thấy tên hộ pháp này võ công cao cường, xuống tay cũng ngoan độc, nhưng xem tình hình hiện tại, vị công tử kia cũng không kém đâu. Bọn họ đã đánh qua hai trăm chiêu rồi. Chỉ sợ...”
“Chỉ sợ cái gì?”
“Chỉ sợ nếu hắn này sử dụng thủ đoạn hèn hạ, vị công tử kia cũng khó mà đối phó được“.
“Vậy...” Ta căng thẳng cực độ, nhưng Lạc Trần ở trên đài vẫn ôn nhu cười, nhẹ nhàng tránh chiêu. Nhưng lỡ như...Ài....
Cũng may tiểu Phật tử ta nhanh trí, đã nghĩ ra được một cách, cũng không chắc là dùng được hay không, cứ phải thử đã.
“Xin hỏi...ngươi biết người kia không?” Ta chỉ chỉ vào Nam Cung Ngự Thiên đang đứng ở xa, “chính là cái người đứng cùng phái mặc huyền y, y phục màu tím đang cầm quạt giấy đó!”
Người bên cạnh ta bỗng sững người rồi mới nói: “Đương nhiên ta biết! Đó chính là Đại tế ti của Càn Khôn giáo“.
Ta giật mình, hắn là Đại tế ti sao? Chắc chắn là hắn lại lừa gạt, giả thần giả quỷ rồi.
“Vậy...Hắn lợi hại hơn hay tên Tử hộ pháp trên đài lợi hại hơn?”
“Đương nhiên là hắn!”
“Nếu như vậy thì tên hộ pháp đó sẽ nghe lệnh của hắn, phải không?”
“Ừm. Trong Càn Khôn giáo, Đại tế ti chỉ đứng sau giáo chủ, hơn nữa giáo chủ bọn họ còn hạ lệnh, thấy Đại tế ti cũng giống như thấy hắn, tất cả đều phải nghe lệnh của hắn!”
“Hóa ra là thế...” Ta hài lòng gật đầu, “Vậy ta yên tâm rồi“.
Dứt lời, ta liền nghênh ngang đi về phía Nam Cung Ngự Thiên.