Lúc chúng ta rời khỏi chỗ dó không lâu thì người quan phủ tiến vào, không biết đứa nhỏ kia sẽ ra sao?
“Lạc Trần, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lạc Trần nhìn ta, hơi nhíu mi nói: “Tiểu Linh Nhược, ngươi có thấy ta quá tàn nhẫn không?”
Ta giật mình, lắc đầu, “Nếu ngươi đang nói về đứa nhỏ kia, ta cũng rất thông cảm“.
Lạc Trần ôn hòa mỉm cười, kéo tay ta nói: “Chúng ta đi mua vài thứ, tí nữa đến rừng đào sau núi...”
Ta gật đầu, biết là hắn muốn đi tế bái phụ thân của mình. Vì thế sau khi mua đồ xong, chúng ta liền tới thẳng vườn đào.
Lúc này là tiết đầu thu, khí hậu ở đây hơi lạnh, trong vườn đào hoa cũng rụng hết rồi. Xung quanh đều là một mảnh tĩnh lặng.
Theo lý thuyết mà nói thì lúc này có thể dễ dàng tìm được cây đào có dây màu hồng, nhưng mãi một lúc lâu chúng ta vẫn chưa tìm được ra.
Ta không khỏi nghĩ thầm: “Không phải là người kia nói bừa chứ?” Ta định nhìn Lạc Trần thì đã thấy hắn tiến lên phía trước, đang nhíu mày lại.
“Lạc Trần!” Ta nhìn theo tầm mắt của Lạc Trần thì đã thấy đứa nhỏ vừa rồi đang xuất hiện trong vườn đào. Nó đang ôm một bọc đồ, đi đến trước một cây đào, buộc dây màu hồng lên, sau đó mở túi đồ lấy ra hai chiếc bánh đặt ở trước cây đào“.
Ta và Lạc Trần đi tới đó, đứa bé kia thập phần cảnh giác nhìn qua phía bọn ta.
“Các ngươi....” Hắn giật mình, rồi hạ mắt nói: “Lúc trước phụ thân ta đều tới đây buộc dây đỏ, chỉ sợ có ai đó tháo dây ra hoặc dây bị nhạt màu đi, sẽ không nhận ra được nữa“. Đứa bé nhìn về phía cây đào kia, “Nhưng chúng ta đều nhìn ra được, cây này và phụ thân ta không giống nhau...Khụ, khụ...” Sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt, vội thu lại hai chiếc bánh lại vào trong ngực, “E rằng đây là lần cuối cùng ta tới đây... Thật đúng lúc...”
Nói xong, đứa bé đứng dậy, nhưng còn chưa đứng vững thì đã bị ngã xuống ngất đi.
“Ôi....” Ta chạy tới đỡ hắn dậy, lại nhìn về phía Lạc Trần.
Lạc Trần nhìn hắn một chút rồi mới qua đây đỡ hắn tới ngồi một chỗ.
“Ngươi định mặc kệ hắn?” Ta nhíu mi.
“Chút nữa sẽ dẫn hắn cùng về, để đó một lát cũng không chết được!”
Ta biết Lạc Trần muốn đi bái tế phụ thân trước, nên cũng không nói gì nữa.
Chúng ta rời khỏi Hàn Châu, sau đó đưa đứa bé tới khám đại phu, biết nó không bị gì nghiêm trọng ta mới an tâm.
Trước khi rời đi, Lạc Trần đưa cho nó một ít bạc, chuyện sau này chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
An bài xong mọi chuyện, chúng ta tiến về Lâm Thủy, sáng sớm hôm sau liền khởi hành.
Lạc Trần thuê một chiếc xe ngựa thoải mái, dọc đường đi đều rất thong thả, ta cũng lười xuất hiện liền ngủ lì trong túi hương, có chuyện gì cũng kệ.
Ước chừng hơn sáu, bảy ngày thì chúng ta cũng tới nơi.
Xe ngựa dừng lại ta liền xuống luôn. Mấy ngày nay ở trong túi hương suốt nên có chút mệt mỏi. Ta vừa xuống xe đã thấy rất nhiều người đang đi về một chỗ. Hình như toàn người có võ, có một số người còn mang cả con mình đi theo.
Ta đang khó hiểu thì Lạc Trần đã kéo ta vào một khách điếm.
“Bọn họ đi đâu thế nhỉ?”
“Đến dự lễ tế của Càn Khôn giáo“.
Ta mới nhớ ra chuyện này, liền hỏi lại hắn, “Vậy chúng ta không đi sao?”
“Lễ tế ngày mai tới bắy đầu, hôm nay cứ nghỉ ngơi đi đã, ngày mai đi cũng không muộn“.