.
Bùi Diệu hưởng thọ năm tuổi, con cháu quỳ khóc thê thảm. Ngày hắn ra đi, ta cũng cưỡi hạc về trời.
Đứng hiên ngang trong Diêm La điện, ta vẫn còn giữ được nét trẻ trung thời niên thiếu.
Ta lại nhớ đến gương mặt của Bùi Diệu năm xưa, chỉ là hắn đã đi trước ta một bước, có lẽ đã đi đầu thai rồi. Ta cũng không biết kiếp sau có còn tiếp tục duyên phận với hắn hay không.
Phán quan cất lời: “Hạ Hiểu Châu, hưởng thọ , một đời trong sạch, chấp niệm không còn, mau dẫn đi luân hỏi chuyển kiếp, ngươi có lời gì muốn nói không?”
Ta ngạc nhiên.
“Phán quan đại nhân, có phải ngài có nhầm lẫn gì không? Ta hưởng thọ tuổi mà.”
Lúc còn trẻ ta từng mơ một cơn ác mộng, ta thấy mình đã đi đến tây thiên, nhưng đó cũng chỉ là mộng mà.
Phán quan lạnh nhạt nói: “Tất cả đều là hư mộng. Ngươi chết năm tuổi, trúng độc mà chết, oán khí quá nặng, sau này còn bị mấy tên trộm mồ đào lên mộ huyệt, phơi xác nơi hoang vu. May thay được tướng quân Bùi Diệu nhặt lại hài cốt, chôn cất đàng hoàng, nhưng bản thân ngươi lại hoá thành lệ quỷ dai dẳng bám theo hắn ta. Hắn lấy quỷ làm nương tử, tổn hại dương khí; ngươi cũng bị khí huyết dương khí trên người hắn tổn thương, hư hồn bạc phách. Sau này phủ quốc công mời đến một thuật sĩ, muốn diệt trừ ngươi, nhưng hắn lại cam tâm đổi lấy năm tuổi thọ chỉ để thêu dệt cho ngươi một giấc mộng để ngươi có thể sống một lần trọn vẹn, buông bỏ chấp niệm, nhập vào luân hồi. Bây giờ thọ mệnh ngươi trong mộng đã tận, không còn chấp niệm, được nhập luân hồi, nhưng mộng đến cuối cùng vẫn chỉ là mộng, ngươi cũng vẫn chỉ là một vong hồn chết trẻ.”
Vong hồn chết trẻ không phải là mộng, con cháu khóc thê thảm mới chính là mộng?
Ta không tin, cố chấp lắc đầu, trước mặt bỗng loé lên một hình ảnh xa lạ nhưng vô cùng thân thuộc.
Đứng trước mặt hai quân giao chiến, tên phóng như mưa, nữ quỷ dùng một tay gom gọn hết đám mưa tên sau đó bay lại một vị tướng quân trẻ đòi công: “Bùi Thất Bùi Thất, ngươi thấy ta có lợi hại không?”
Cố thủ không được bao lâu, nữ quỷ nhập vào một tên địch khai mở cổng thành, sau đó đợi tướng quân xông vào bay tới lơ lửng trong không trung, bị một cây trường thương của hắn xuyên qua, ta khoa trương diễn một vở kịch “A! Chết ta rồi”, sau đó lắc lư mông trước vị tướng quân trẻ vô cùng tự mãn: “Ngươi thấy ta diễn có giống thật không?”
Trong thành, ngoài thành xác chất thành núi, nữ quỷ dù sao cũng từng chết một lần, đối với những cảnh tưởng mau me thế này cũng có thể nói là quen mắt. Thản nhiên kéo tay vị tướng quân trẻ, còn vui vẻ nhảy chân sáo.
Vị tướng quân kia ngồi trong lều đọc binh thư, nữ quỷ chui vào lòng tướng quân rồi đưa tay nghịch má: “Bùi Thất Bùi Thất, ta giúp ngươi nhiều việc như vậy, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”
Vị tướng quân trẻ chẳng ngó ngàng đến nữ quỷ, hỏi: “Chuyện gì?”
Nữ quỷ ngập ngừng nói: “Trong hồi ức lúc ta còn tại thế, ta đã quên đi rất nhiều việc, chỉ nhớ rằng mình từng có một người trong lòng, hắn gọi là Thôi Cửu Lang. Ngươi có thể giúp ta tìm hắn không?”
Vị tướng quân trẻ gấp sách lại, im lặng một hồi lâu mới nói: “Sau khi về kinh hãy tính.”
Nữ quỷ vui vẻ mà rời đi.
Trong kinh thành, cửa nhà Thôi gia rộng bằng cửa trấn, trang trí đỏ rực, vị tân lang Thôi Cửu Lang da trắng tựa ngọc, khí phách hiên ngang.
Nữ quỷ nhìn thấy bóng dáng của hắn, liền nhanh như chớp chạy đến trước mặt, duỗi tay ra vẫy vẫy trước mặt hắn: “Cửu Lang, là ta.”
Thôi Cửu không nhìn thấy nàng, chỉ cười vui vẻ nâng ly rượu mừng, sau đó trở về động phòng.
Nữ quỷ vừa than khóc, vừa thỉnh cầu.
Nhưng Thôi Cửu không nghe thấy.
Nhưng nghe được rồi thì sao nữa…
Kể từ ngày hôm đó cơ thể của nữ quỷ trở nên yếu ớt rất nhiều, đầu óc cũng đần độn ngây ngô, đầu nàng vốn dĩ đã không thông bây giờ càng thêm hồ đồ, lúc nào cũng bám theo dai dẳng gọi chàng tướng quân trẻ gọi hai tiếng “Cửu Lang”.
“Cửu Lang, đây chính là quế hoa nhiêu chàng thích nhất, ta tự tay ủ đấy, chàng thử một chút đi.”
Nàng đổ rượu ra bát với ánh mắt si dại, ánh mắt đó trước giờ vị tướng quân trẻ đó chưa từng thấy qua.
“Cửu Lang, chàng nói xem ta mặc màu đỏ đẹp hơn, hay y phục ta đang mặc đẹp hơn.”
Nàng biến ra một bộ váy màu đỏ, thân thể nàng mờ nhạt trong không khí, phiêu diêu giữa không trung, dường như sắp bị cuốn theo chiều gió.
“Cửu Lang chàng đã đồng ý sẽ mua cho cho ta bánh bơ của người Hồ ở phố đông mà, chàng lừa ta. Chàng lúc nào cũng lừa ta, đúng là tên lừa đảo.”
Nàng bĩu môi tức giận, nhưng tay vẫn cứ níu lấy vạt áo của Bùi Diệu không buông.
Nàng diễn bên cạnh hắn lâu như thế, hắn cuối cùng không chịu được, bắt nàng lại hỏi: “Cửu Lang rất muốn nàng của hiện tại, nàng đồng ý không?”
Nàng chỉ mắng hắn là kẻ đáng ghét, sau đó biến lại bộ váy lúc đầu.
Hắn sững cả người.
Hắn chưa từng nghĩ nàng sẽ vì Thôi Cửu mà si dại đến mức này.
Đêm đó bọn họ thật sự đã vượt giới.
Thần hồn điên đảo, nữ quỷ mê man gọi: “Cửu Lang, Cửu Lang.”
Chàng tướng quân trẻ đơ cứng cả người, chỉ biết tiếp tục ra sức khiến nữ quỷ cầu xin.
Một chàng thiếu niên khí huyết hừng hực, một nữ quỷ không biết mệt mỏi, họ quấn lấy nhau, hành hạ nhau cả một đêm.
Vị tướng quân trẻ rất hận bộ dạng si tình của nữ quỷ, đến cuối cùng cũng trở thành bộ dạng điên dại như nàng.
Đến cả ban ngày cũng hoang dâm vô độ khiến cho sắc mặt của tướng quân trắng bệch, mọi người trong quân đều biết xảy ra vấn đề nên đã mời đên một thuật sư làm phép.
Chàng tướng quân trẻ nhìn thấy bộ dạng cười ngây dại của nữ quỷ, đau lòng nói: “Nếu như nàng ấy mong nhớ Cửu Lang của nàng ấy như vậy thì ngày hãy trả nàng về bên cạnh người nàng yêu đi.”
Vị thuật sư nói: “Không còn kịp nữa, trừ khi là huyễn mộng.”
“Vậy người hãy dệt cho nàng ấy một giấc mộng, một giấc mộng khiến nàng được toại lòng.”
Nữ quỷ tưởng rằng bọn họ sắp đem nàng đi siêu độ, liền phản kháng kịch liệt, tóm lấy vạt áo của vị tướng quân mà cầu xin thê thảm: “Bùi Thất, đừng mà, ta không muốn gặp Thôi Cửu nữa, ta chỉ ở bên cạnh một mình ngươi, được không?”
Nhưng vị tướng quân đó không tin. Tướng quân ôm lấy nữ quỷ an ủi, nhưng lại ám hiệu cho thuật sư thi pháp, hắn vuốt tóc nữ quỷ, dịu dàng nói: “Châu Nhi, ngoan, chỉ là một giấc mộng mà thôi, không sao đâu.”
Hắn không ngờ nữ quỷ đối với Thôi Cửu sớm đã không còn tình yêu, những ngày tháng làm cô hồn dạ quỷ thứ tồn tại trong lòng nàng đơn giản chỉ là một cái tên không hơn không kém.
Hắn chỉ là không dám tin, sau khi nàng hoá vào hư mộng, lấy lại được nhân tâm thì chuyện đầu tiên nàng muốn làm lại là cắt đứt hoàn toàn với Thôi Cửu, nhận được chỉ dẫn, nàng từng bước từng bước tiến đến bên cạnh hắn, muốn cùng hắn sống trọn vẹn một đời.
Ta còn nhớ lúc ta cùng hắn động phòng, cả đêm hắn không quay về, hắn nói rằng cùng với Thành Quốc Công nghị sự đến trời sáng.
Ta nghĩ hắn hết lần này đến lần khác cự tuyệt ta, rõ ràng đã động tình, nhưng lại cố chấp không nhận, không dám vượt qua giới hạn nửa bước.
Ta còn nhớ lúc ấy hắn phải chắc chắn rằng ta thật sự buông bỏ Thôi Cửu hắn mới đồng ý cùng ta động phòng.
Hắn…chỉ là không muốn nghe ta trên giường nhắc đến cái tên “Cửu Lang” mà thôi.
Ta đứng lặng một lúc, mới dám hỏi phán quan: “Bùi Diệu, bây giờ chàng ấy đang ở đâu? Ta có thể đến tìm chàng, cùng chàng đầu thai chuyển kiếp không?”
Phán quan lắc đầu: “Địa phủ có quy định, ai cho ngươi làm càng, nhưng ngươi đừng gấp, hắn cũng sắp đến rồi.”
Ta cứ tưởng chàng vì ta hy sinh năm tuổi thọ sẽ chỉ còn hưởng thọ , nhưng không nghĩ đến hắn là danh tướng sa trường, sẽ ra đi sớm như vậy.
Ta khóc gần như cạn cả nước mắt, tay bám chặt vào cầu Nại Hà không chịu buông, sống chết đòi phải gặp mặt Bùi Diệu lần cuối, nhưng lại bị ép uống canh Mạnh Bà.
Trước khi canh Mạnh Bà vào miệng, ta hỏi quỷ sai, kiếp sau liệu ta còn có thể gặp chàng không?
Quỷ sai nói, hữu duyên ắt tương ngộ.
.
“Hạ Hiểu Châu! Tỉnh dậy, tỉnh, tỉnh dậy mau! Chàng sinh viên lai siêu đẹp trai mới chuyển đến đấy. Khối người chen nhau ngoài kia xem kìa, nếu không dậy sẽ không kịp đâu đấy!”
“Thôi đi tôi không hứng thú, mọi người đi đi.”
“Được, đừng trách chị em không nhắc nhở cậu đấy, vậy cậu ở lại kí túc xá giữ phòng đi, chị em đi thôi!”
Bạn cùng phòng rời đi, tôi đánh một giấc tới chiều, đến lúc bụng đói mới tỉnh dậy kiếm thứ gì cho vào bụng.
Rõ ràng là tôi đang đi dưới tán cây của trường, nhưng lại bị một tiếng gọi khiến toàn thân sững lại không còn chút cảm giác buồn ngủ.
Tôi cứ nghĩ chắc là một hoạt động quay phim nào đó thôi, cũng không biết mấy người đó là fan của ai nữa, tôi kéo chiếc áo khác nhỏ, định rời đi nơi khác, tránh xa cái chỗ thị phi này.
Nhưng vừa đi được mấy được liền đụng phải một bức tường bằng xương bằng thịt vô cùng rắn rỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy một tia sáng chiếu qua gương mặt thanh tú, cơn gió nhẹ thổi qua làm phồng lên tóc mái, đôi mi dài lướt thướt cùng với cặp đồng tử màu xanh thẳm như gói gọn cả ngân hà.
Đôi môi hồng hào ấy tựa như hoa, điềm đạm thốt ra một câu: “Học tỷ, lâu rồi không gặp.”
Quả nhiên đúng là …lâu rồi không gặp.
Chuyện cũ nhắc đến chắc cũng tận vài nghìn năm.
TOÀN VĂN HOÀN