Bó Tay Chịu Trói

chương 18: thử lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Cookie Oh

Im lặng một lúc, Kiều Tịch mới mở miệng hỏi: “Đây là ý của ai?”

“...... Là của tôi.”

Sắc mặt Kiều Tịch không hề thay đổi, “Lần này, chị Trần có ý gì đây?”

Nhìn Kiều Tịch bình tĩnh như vậy, chị Trần lộ ra vẻ lúng túng hiếm thấy.

Cô cho rằng Kiều Tịch hoặc là nghiêm mặt quát lớn, hoặc là mỉm cười nhận lấy, bất luận thế nào cô đều có cách ứng phó, nhưng trước ánh mắt trong veo của Kiều Tịch, bình tĩnh, trong như nước, chỉ hỏi cô có ý gì.

Lần đầu tiên cảm thấy, ngườ phụ nữ trước mặt có lẽ không đơn giản như cô tưởng, Kiều Tịch, rất có chủ kiến.

Thậm chí có thể nói, về phần không quan tâm hơn thua này, cô xứng với thiếu gia.

Nghĩ đến đây, chị Trần nói một câu: “Tôi chỉ hy vọng cô Kiều không phải chịu cực khổ.”

“Cực khổ?” Có ý gì?

“Đúng, gần đây cô Kiều thường nói công ty có việc, chắc là cần tiền gấp, cho nên mới cố gắng làm việc như vậy?”

Kiều Tịch hiểu được một chút, không nhịn được bật cười, “Chị Trần vì thấy tôi gần đây không tới gặp thiếu gia nhà chị mới như thế.”

“Ách......”

“Thật ra thì không phải vậy, chẳng qua gần đây công ty có rất nhiều việc, qua một thời gian ngắn là ổn rồi, “ Kiều Tịch đẩy thẻ ngân hàng tới trước mặt chị Trần, “Cái này thật sự không cần.”

Chị Trần suy nghĩ một chút, “Cô Kiều có nghĩ tới việc sẽ đổi công việc khác không?”

“Tạm thời thì không.”

“Vậy... Nếu như có công việc lương cao mà cô không cần quá vất vả, cô có thích không?”

Kiều Vọng nhíu mày, “Không nói những thứ khác, công việc lương cao mà không vất vả có mấy công ty có thể có chứ.” Nói đùa sao, bây giờ, công ty nào không phải máy ép trái cây, vắt kiệt mồ hôi nước mắt của nhân viên.

“Cô Kiều thấy Cảnh An như thế nào?”

Kiều Tịch hơi mở to mắt, “Cảnh An?” Cái chị Trần nói sẽ không phải là công ty ở Mĩ, chi nhánh ở Trung Quốc, tập đoàn Cảnh An chứ.

Chị Trần rất bình tĩnh gật đầu một cái, “Trên danh nghĩa là trợ lý của tôi, nhưng kỳ thật cô cũng không phải làm gì cả, cô Kiều đồng ý không?”

Chẳng trách, Kỷ Thừa An có nhiều tiền như vậy, ngày ngày ở trong nhà thu rất nhiều tiền thôi.

Có điều Kiều Tịch vẫn lắc đầu cự tuyệt, “Tôi và Kỷ Thừa An quen nhau không phải vì những thứ này.”

Cô đã nói trước rồi, cô nuôi nổi mình, không cần đàn ông.

Chị Trần thở dài, người phụ nữ trước mặt thật sự rất kiên cường, “Không cần suy nghĩ sao?”

Kiều Tịch lắc đầu một cái, “Cám ơn chị Trần, chị vì thiếu gia nhà chị, tôi cũng rất cảm động, nhưng thật sự không cần, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Nói xong đứng lên gật đầu cười với cô, đi ra khỏi phòng khách.

Chị Trần nhìn bóng lưng Kiều Tịch, trong lòng lặng xuống, thiếu gia nhà cô càng lún càng sâu, nhưng hình như cô Kiều, không quan tâm thiếu gia như vậy.

——— —————— —————— —————————

Kỷ Thừa An ăn cơm ở nhà ăn, cô tiện tay để ví da ở trên ghế, đien`ànleýđôn đứng ở sau lưng người đàn ông, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, đặt đầu lên vai anh, cố ý thổi hơi vào chiếc tai trắng nõn kia, nói: “Tiểu An An, có nhớ em không hả?”

Đầu tiên Kỷ Thừa An để dao nĩa xuống, sau đó mới quay đầu, đối diện với đôi môi đỏ thẫm của Kiều Tịch.

Anh không chút khách khí, lôi cổ tay cô, xoay người một cái, cô liền ngã lên trên hai chân anh, tư thế này rất mập mờ, cũng rất gần, Kiều Tịch nhìn anh chậm rãi cúi đầu xuống, sau đó...... Kỷ Thừa An cầm chiếc khăn ăn lau hết son môi của cô đi.

Cô biết sẽ như vậy! Lần trước cũng thế!

Màu đỏ nhìn rất được, tại sao người này cứ chán ghét màu đỏ như vậy, cô cố ý mua son môi, màu sắc sáng bòng còn có mùi thơm, lại bị người này lau sạch không thương tiếc.

Cô tức giận nhảy xuống khỏi đùi anh, ngồi vào chỗ đối diện, hung hăng dùng nĩa xiên một miếng thịt đút vào trong miệng, nhìn Kỷ Thừa An, mạnh mẽ nhai, tưởng tượng miệng thịt trong miệng chính là anh.

Kỷ Thừa An lại như không có chuyện gì, vứt khăn ăn dính son môi sang một bên, lấy một miếng khác, sau đó cầm nĩa ưu nhã cắt bít tết.

Thật ra thì hôm nay Kiều Tịch cố ý đổi son môi màu đỏ, cũng có ý định thăm dò, bởi vì anh chuẩn bị quần áo và giày cho cô, không có một thứ gì màu đỏ, màu đỏ hồng và màu hồng cũng rất ít thấy.

“Không thích màu đỏ sao?” Cô tò mò đặt câu hỏi.

Anh không ngẩng đầu lên cũng không trả lời, chỉ tùy ý nói một câu: “Ở công ty, em thế nào?”

“Vẫn tốt, gần đây muốn nhận một đơn hàng lớn, sẽ hơi bận không thể tới thường xuyên được.” Được rồi, không hỏi ra cái gì, thôi bỏ đi, cũng không cần quá để tâm tới vấn đề này.

“Gần đây vẫn vậy sao?”

“Ừ.” Kiều Tịch gật đầu một cái.

Kỷ Thừa An cúi thấp đầu, hỏi một câu: “Có nghĩ tới việc nghỉ làm không?”

“Hả?” Kiều Tịch hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, hôm nay Kỷ Thừa An và chị Trần đều làm sao vậy, đều quan tâm tới chuyện công việc cô của như vậy?

“Tại sao...... nghỉ việc?”

Kỷ Thừa An ho nhẹ một cái, mất tự nhiên nói, “Tôi cho rằng phụ nữ đều thích ở nhà.”

“Tôi cũng thích vậy, nhưng vẫn phải làm việc chứ.”

“Ừ.”

Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn Kỷ Thừa An, tối nay, thật kỳ quái mà.

——— —————— —————— ————————

Hạng mục hợp tác cùng công ty Viễn Đông sắp kết thúc rồi, điều này làm cho Kiều Tịch cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tối nay, công ty cô với Viễn Đông tổ chức tiệc, chúc mừng hai công ty hợp tác vui vẻ.

Là đại diện cho hạng mục, tối nay, Kiều Tịch trang điểm thật cẩn thận.

Đến cửa khách sạn năm sao, Kiều Tịch bước xuống từ chiếc xe yêu quý của mình, đi đôi giày cao gót tám phân màu trắng bạc, làm nổi bật đôi chân dài mảnh khảnh trắng như tuyết, váy hở vai màu trắng, hiện ra xương quai xanh tinh xảo của cô, phần dưới thiết kế gợn sóng lộ ra cặp đùi thon dài, xinh đẹp của cô.

Bộ tóc dài đen mượt hơi xoăn lại, nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp động lòng người, còn thêm đôi mắt chuyển động long lanh, trong veo đầy quyến rũ.

Khóe miệng Kiều Tịch hơi cong lên, đôi môi trơn bóng làm nổi bật nụ cười nhẹ, càng thu hút những đôi mắt quanh đó, ai đi ngang qua cô đều không tự chủ được mà liếc nhìn cô.

Khi mới nhận được tin nhắn về nhà của Kiều Vọng, Kiều Tịch đã biết, tối nay, bất luận cô có muốn hay không, cũng sẽ trở thành chiến trường giữa cô và Kiều Vọng.

Cô, cũng không muốn thua.

Đi vào khách sạn, Kiều Tịch lập tức trở thành tiêu điểm, dù ở chung lâu ngày, cũng chưa từng thấy cô rực rỡ như thế, trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng là khiến người ta kinh ngạc, trong lòng đồng nghiệp nam cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Hà Cửu đi tới, trêu chọc “Oa” một tiếng, đi đến ôm cô, “Hôm nay không tệ nha.”

“Cậu cũng vậy mà.”

Hai người đang trò chuyện, tổng giám đốc ho nhẹ hai tiếng trên khán đài, âm nhạc ngưng lại, nói mấy câu khách sáo như thường lệ. đienaglựquýdon Ở một góc trên khán đài, Kiều Tịch cũng nhìn thấy Hoắc Dục đứng bên cạnh Kiều Vọng.

Mặc một bộ váy màu hồng nhạt, màu hồng nhạt đoan trang, cười lên vô cùng xinh đẹp kiều diễm, trẻ trung bức người.

Kéo cánh tay Hoắc Dục, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh thì thể hiện nụ cười đẹp nhất.

Quả nhiên là tuyên chiến với cô đây.

Sau khi tổng giám đốc nói xong, Hoắc Dục lên đài, vỗ nhẹ tay Kiều Vọng hai cái mới rời đi, mà Kiều Vọng cũng ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Trên khán đài, đèn rất sáng, người trên đó vô cùng anh tuấn, khí chất nho nhã cùng dáng người cao lớn, thu hút tất cả trái tim phái nữ.

Nhưng mà không có cô.

Cô xoay người sang chỗ khác ăn gì đó, những nơi thế này không thể tránh uống rượu được, cô cũng không muốn say.

“...... Lần hợp tác này, phải cảm ơn cô Kiều Tịch, không có cô ấy, hạng mục lần này sẽ không thuận lợi như thế, ở dây, đại diện cho Viễn Đông, tôi xin nói một câu với cô Kiều Tịch, cám ơn.”

!!!

Kiều Tịch chợt quay đầu nhìn về phía khán đài, lôi cô ra ngoài như vậy, rốt cuộc Hoắc Dục muốn làm gì!

Tổng giám đốc đứng một bên vẫy tay, ra hiệu cô đi lên, Kiều Tịch bất đắc dĩ chỉ có thể chậm rãi đi lên khán đài.

Hoắc Dục đứng ở trước mặt Kiều Tịch, dưới ánh đèn, làn da Kiều Tịch vô cùng nõn nà, trắng nõn như một miếng bạch ngọc, anh cười cười vươn tay, Kiều Tịch bắt tay anh.

Ở dưới khán đài, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, tay Hoắc Dục dùng sức, lập tức kéo cô vào trong ngực.

Trong lòng cực kỳ không muốn,nhưng cô biết trường hợp như vậy cô không thể đẩy anh ra, kiềm chế cảm xúc, đứng thẳng đờ như một tấm gỗ.

“Như vậy, có tính chính là anh thừa nhận em trước mặt mọi người hay không.” Đột nhiên, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô, âm thanh tuy nhỏ nhưng không phải không rõ ràng.

Hóa ra anh còn nhớ rõ, Kiều Tịch than thở trong lòng.

Tiếng huýt gió và tiếng khen hay vang lên, nhưng lại càng khiến cô khó chịu, cô đưa tay đẩy anh ra, Hoắc Dục cũng không miễn cưỡng, thuận thế cũng buông lỏng cô ra, quay về micro nói mấy câu, rồi kéo cô xuống đài.

Cũng không buông tay cô ra.

Vừa mới bước xuống bục mấy bước, Kiều Tịch còn chưa nói gì, Kiều Vọng liền chạy tới, “Anh họ, anh thật lợi hại nha! Ở trên đài, rất đẹp trai!”

Kiều Vọng còn chưa nói xong, Kiều Tịch cắt ngang cô: “Hai người cứ chậm rãi tán gẫu, tôi đi toilet một lát.”

Dùng sức rút tay ra, xoay người rời đi, Hoắc Dục ở phía sau nhẹ nhàng gọi cô: “Tiểu Hi......”

Bước chân của cô không dừng lại, nghe Kiều Vọng nói ở bên cạnh, lần đầu tiên Hoắc Dục thấy mất hứng với Kiều Vọng, nhưng rất nhanh ép mình bỏ ý nghĩ này đi.

Anh không thể như vậy, vì vậy cười tao nhã, tiếp tục nói chuyện với Kiều Vọng.

Kiều Tịch ở toilet một lúc, thật sự không muốn ra, lần này Hoắc Dục đẩy cô lên đầu sóng thật rồi, tất cả mọi người đều cho rằng Hoắc Dục thích cô, thậm chí cho rằng hai bọn họ đã quen nhau rồi.

Thật là! Tại sao anh ta nhất định phải biến tình hình thành như vậy!

Kiều Tịch ảo não đợi ở phòng vệ sinh một lúc, trốn tránh không phải biện pháp, chỉnh sửa lại một chút, cô mở cửa đi ra ngoài.

“A, phó giám đốc Kiều!” Là Trương Bân ở công ty.

Kiều Tịch gật đầu một cái, nở nụ cười muốn rời đi.

Trương Bân đứng phía sau, nói: “Phó giám đốc Kiều sẽ lập tức thăng chức rồi, nhưng mà lạo đẩy bạn tốt ra khỏi chuyện này, thật là không chân chính.”

Cô nghi hoặc, xoay người lại: “Cô có ý gì?”

Trương Bân cười nhạo, hất cằm lên về phía cửa, “Sau chuyện kia, cô cảm thấy cô chỉ còn là một phó giám đốc thôi sao?”

Kiều Tịch nhíu mày.

“Thật là sóng sau đè sóng trước, không ngờ cô có khả năng lớn như vạy, tìm tới cả tổng giám đốc Viễn Đông, ha ha, dù sao sau này cô cũng sẽ không tốt hơn đâu, coi như cô đuổi tôi đi, cũng sẽ như vậy.”

“Lời của cô, tôi không hiểu một câu nào.”

“Không hiểu? Vậy chuyện mấy bức hình của cô thì hiểu chứ.”

Hình?!

Kiều Tịch nghĩ đến chuyện trước đó, hình chụp bị phát lên BBS của công ty, lại có người nói cho Hoắc Dục biết, diebgb$anflequ%ys-don sau đó tung các loại lời đồn ở công ty, cho dù thật sự là Từ Thanh đã upload hình, cô ấy cũng không nghĩ ra được việc đưa cho Hoắc Dục, cô ấy không tỉ mỉ như vậy, cho nên thực sự chỉ có...... Trương Bân!

“Tại sao cô lại làm như vậy?” Kiều Tịch bình tĩnh hỏi.

“Tại sao?” Trương Bân cúi đầu cười một tiếng, “Tại sao! Tôi ở công ty làm bảy tám năm vẫn là một thư ký! Kiều Tịch cô mới đến mấy năm! Mà lại được thăng làm phó giám đốc! Bây giờ lại muốn trở thành giám đốc! Tại sao!”

“Trong lúc vô tình, tôi thấy được hình của Từ Thanh, cho rằng cơ hội đã tới, tổng giám đốc Viễn Đông coi trọng cô, cho cô hạng mục. Tôi cho rằng tôi đưa hình của cô và người đàn ông khác cho anh ta, anh ta sẽ không quan tâm cô nữa, ai biết được anh ta lại giúp cô!” Nói đến đây, cô cười một tiếng: “May là Từ Thanh không nói ra tôi tới, tôi đồng ý với cô ta sẽ khiến cô đi xuống, tôi cho rằng dư luận trong công ty có thể khiến lãnh đạo hạ thấp cô. Nhưng tối hôm qua, tôi lại nhận được điện thoại của Viễn Đông, ha ha, dù sao tôi sẽ rất nhanh rời đi, phó giám đốc Kiều, cô thắng, thủ đoạn của tôi không sánh được với cao thủ là cô, giẫm lên đầu bạn bè, cô thật cao tay mà.” Nói xong lời cuối cùng, nằm nhoài trên bồn rửa tay cười ha ha.

Kiều Tịch biết người như vậy đáng hận cũng đáng thương.

Tự cao tự đại nhưng thật lâu không được thăng chức, áp lực già trẻ một nhà đều ở trên người mình, cũng không có nơi buông thả.

Nhưng mà cô không phải Thánh mẫu.

“Đường là cô tự chọn, bị đánh nát cũng phải đi tiếp.” Kiều Tịch xoay người không nhìn cô nữa, “Còn nữa, đừng nghĩ ai cũng như cô.”

Nếu như công ty thật sự quyết định đuổi Hà Cửu đi để cho cô thăng chức, cô thà từ chức chứ không cần công việc này!

Cùng lúc đó, điện thoại thư kí tổng giám đốc reo, nhận điện thoại, tin tức bên kia khiến cô khiếp sợ, quên cả nhỏ giọng lại, “Cái gì! Anh nói thật! Người Cảnh An sẽ đến! Anh xác định sao! Tôi... tôi lập tức chuẩn bị! Không phiền! Không phiền chút nào!”

Sau nói tin tức đó cho tổng giám đốc, trong nháy mắt, tổng giám đốc cũng cuống quít lên, “Đối phương nói lập tức tới ngay?”

“Vâng.”

“Này mau chuẩn bị đi chứ?”

Thư ký cũng khó xử, “Đã không kịp nữa rồi.”

“Thông báo trước đã.”

Tổng giám đốc ho nhẹ hai tiếng, đang muốn thông báo tin tức kích động này, người đã tới rồi.

Người tới rất biết điều, bước xuống từ chiếc xe màu đen, chậm rãi đi vào đại sảnh, trừ một người có vóc dáng cao to đi theo sau, không còn gì khác.

Có thể khiến đám người ồn ào náo động đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên lảng àm nhìn về phía cửa.

Người đến mặc bộ tây trang màu đậm, trên áo sơmi màu trắng thắt một cái cà vạt đen, vai rộng eo hẹp, trong lúc bước đi mang theo hơi thở mạnh mẽ.

Đàn ông có một thần thái khiến người ta phải nín thở, đờ mặt, mỗi một góc độ đều như được thượng đế tỉ mỉ mài dũa tạo nên, đôi mắt đen nhánh trong veo như trong một cái đầm nước rất sâu, im lặng nhưng trong nháy mắt sẽ bắt được tâm tư người khác.

Tầm mắt lơ đãng quét qua bạn thì sẽ khiến toàn thân bạn căng thẳng, lại thêm khí chất lạnh lùng, toàn thân tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần, làm người ta mê muội nhưng lại không dám đến gần.

Đó là khí thế chân chính.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio