Bạch Tô mãi vẫn chưa biết phải trả lời câu này của Phó Vân Tiêu như thế nào.
Cô đưa tay lên má phải xoa xoa, nghĩ một lát mới nói: “Vậy là anh biết hết rồi à?”
“Biết cái gì?”
Bạch Tô thấy hơi ngại, nói: “Em…xin lỗi.”
Đã đánh người anh yêu.
Câu này Bạch Tô không nói ra miệng, cô không biết phải nói thế nào.
Thực ra, nếu là Bạch Tô trước đây, cô tuyệt đối sẽ không đánh Mộ Vãn Vãn, chẳng hiểu sao lần này lại không kiểm soát được.
Cuối cùng, khi Bạch Tô xin lỗi xong, đầu dây bên kia Phó Vân Tiêu dường như không có chút ý đổi lỗi nào cho cô mà chỉ trả lời một câu: “Lấy thuốc bôi vào vết thương đi.”
“Được.”
Bạch Tô nói xong thì định gác máy.
Còn chưa kịp thì một giọng nói non nớt vang lên: “Mọi người đều nói sai rồi! Bố của con! Bố con là chúa tể rừng xanh!”
“……….”
Bạch Tô giật mình nhanh chóng dập máy luôn.
Cô lập tức quay lại nhìn Bạch Tiểu Bạch, chỉ thấy con bé vẫn đang nhắm chặt mắt nhưng biểu hiện trên khuôn mặt lại giống như chuẩn bị đánh nhau với ai vậy.
Khiến Bạch Tô không nhịn được phì cười.
Cô đưa tay lên xoa cái trán nhỏ đang nhăn nhó của Bạch Tiểu Bạch rồi gửi cho Phó Vân Tiêu một dòng tin: Con gái của đồng nghiệp nói mơ.
Phó Vân Tiêu đáp lại: Không cần giải thích, anh sẽ không nghĩ là em giấu con riêng ở ngoài đâu.
Bạch Tô nhìn thấy câu này liền thuận tay nhắn: Chồng đáng ghét ghê!
Phó Vân Tiêu không trả lời lại, Bạch Tô cũng cất điện thoại vào túi rồi lại ngắm Bạch Tiểu Bạch.
Cô nghĩ lại lời của Vương Tiểu Đồng, muốn tìm bố cho Bạch Tiểu Bạch không?
Đêm xuống, Bạch Tô vẫn nằm nghĩ mãi rồi ngủ lúc nào không biết.
Hôm sau, trời vừa sáng Bạch Tô đã tỉnh, đưa Bạch Tiểu Bạch đi rửa mặt xong, khi vừa leo lên giường dỗ cô bé đọc sách, đột nhiên có một người đàn ông gõ cửa phòng bệnh của Bạch Tiểu Bạch.
Người đàn ông nhìn khá trắng trẻo tươm tất, có vẻ lớn hơn Bạch Tô vài tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng, là một hình mẫu của bác sỹ chuẩn mực.
Trong tay đang cầm bó hoa và ít trái cây còn tay bên kia cầm một bộ búp bê Barbie.
“Xin chào? Anh là…?”
Bạch Tô nhìn khắp phòng bệnh một lượt chỉ có cô và Bạch Tiểu Bạch, ngoài ra còn giường của một bạn nhỏ khác thì tối qua vừa mới chuyển phòng rồi.
Cô cũng không nhận ra người đàn ông này…vì thế tưởng anh ấy đi nhầm phòng.
Nhưng sau đó anh lại đẩy cặp kính lên nở một nụ cười, sau đó bước lên đưa tay ra trước mặt muốn bắt tay với Bạch Tô.
Tiếp tục khiến cho Bạch Tô cảm thấy khó hiểu.
"Xin chào, cô là bác sỹ Bạch Tô đúng không, tôi là Thôi Đại Vị."
“Vâng, tôi chính là Bạch Tô.”
Bạch Tô chớp chớp mắt, liên tục nhìn người đàn ông trước mắt.
“Tôi là bác sỹ của bệnh viện Nhi, quen biết với Vương Tiểu Đồng qua một hội thảo nghiên cứu.”
“Vậy là anh tìm Tiểu Đồng à?”
Bạch Tô giải thích thêm: “Tiểu Đồng đi họp ở thành phố Z rồi.”
“Không…Bác sỹ Bạch hiểu lầm rồi, tôi muốn tìm cô.”
“Tìm tôi?”
Bạch Tô lại được một phen sững sờ, cô hoàn toàn không biết người đàn ông này rốt cuộc có ý gì.
Sau đó anh không những không vội giải thích mà còn chậm rãi ung dung đẩy kính lên nói: “Tôi là thạc sỹ tốt nghiệp trường đại học y khoa trong thành phố, năm nay tuổi, góa vợ, chưa con.
“Ồ.”
Bạch Tô hết sức mơ hồ không hiểu gì cả.
Cô thực ra muốn đợi Thôi Đại Vị này kể hết chuyện của mình nhưng thật sự không còn nhẫn nại nữa, chỉ có thể ngắt lời Thôi Đại Vị: “Vậy mục đích bác sỹ Thôi tới đây là gì?”
“Xem mắt.
Xin hỏi bác sỹ Tô có gì muốn giới thiệu không?”
Đối phương vẫn nghiêm túc nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô nghe xong câu này liền hiểu ra vấn đề.
Thì ra là Vương Tiểu Đồng sắp xếp đối tượng xem mắt cho cô!
“À…hình như là có hiểu nhầm gì rồi.”
Bạch Tô do dự một lúc: “Tôi nghĩ…tôi vẫn…chưa chuẩn bị…”
Bạch Tô còn chưa giải thích xong, bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót càng ngày càng tiến gần đằng đằng sát khí trực tiếp đến đẩy cửa phòng của Bạch Tô.
Lúc Bạch Tô chỉ vừa thấy đối phương là Từ Trường Thư đã bị bà ta giáng cho một bạt tai.
Cảm giác đau đớn lập tức nhói lên trên mặt Bạch Tô.
Khi Bạch Tô định giơ tay đánh lại Từ Trường Thư, kết quả bị vệ sỹ của bà ta đỡ được và hất ra.
Lúc này Từ Trường Thư mới nói: “Cô Bạch đã gả cho người khác rồi xin hãy biết tự trọng! Loại phụ nữ như cô vẫn muốn đeo bám Cảnh Hoài nhà chúng tôi cả đời sao?”
“Lời này là có ý gì? Tốt nhất nên đi hỏi Cảnh Hoài ai đeo bám ai đi!”
“Hừ! Thật không hiểu cô dùng thủ đoạn gì khiến con trai tôi vì cô mà từ bỏ chuyện kết hôn.”
“Tôi nói cho cô biết, Bạch Tô! Trước đây tôi không cho cô bước vào nhà chúng tôi, hiện giờ cũng vậy, loại thấp hèn như cô đừng hòng!”
Nghe đến đây Bạch Tô đã hiểu, mặc cho người đến xem ngày càng đông, Bạch Tiểu Bạch nghe những lời đó cũng bị dọa cho khóc toáng lên.
Bạch Tô không giải thích một lời với Từ Trường Thư mà coi như chuyện này không phải đang nói cô, liền quay đi và bình tĩnh ôm Bạch Tiểu Bạch lên đi đến trước mặt Thôi Đại Vị.
“Bác sỹ Thôi, phiền anh giúp tôi chăm sóc bệnh nhân này được không? Đưa cô bé đến vườn hoa đi dạo đi.”
Tuy là lần đầu Bạch Tô gặp Thôi Đại Vị nhưng cô hiểu Vương Tiểu Đồng nếu đã giới thiệu Thôi Đại Vị này với cô, chắc chắn anh ấy là một người đáng tin cậy.
Bạch Tiểu Bạch giao cho anh ấy chăm sóc cô cũng có thể yên tâm.
Bạch Tiểu Bạch vẫn tiếp tục khóc nhưng từ nhỏ cô bé đã rất hiểu chuyện.
Bạch Tô dỗ cô theo Thôi Đại Vị ra ngoài xong mới chậm rãi quay người lại.
Có điều, khi cô quay lại lúc này khuôn mặt vô cùng lạnh lùng và đầy sát khí.
Cô lặng lẽ bước đến gần Từ Trường Thư, vừa nhìn Từ Trường Thư vừa lấy điện thoại ra gọi lễ tân của công ty.
“Lệnh của tổng giám đốc Phó, mau điều vệ sỹ đến bệnh viện Nhi tòa số một phòng .”
Nói xong câu này cô liền tắt máy.
Sau đó nhìn Từ Trường Thư với ánh mắt sắc lạnh.
“Nói cho cô biết, gọi vệ sỹ cũng không có tác dụng gì đâu.”
“Yên tâm, đừng sợ, vệ sỹ của tôi không đến để đánh bà, chỉ là muốn khống chế bà lại để nói chuyện cho dễ nghe hơn thôi.”
“Cô!”
Từ Trường Thư tức đến run cả người, lại muốn đánh Bạch Tô.
Bạch Tô lùi lại hai bước rồi mới nói:
“Bà muốn nói lí đúng không, vậy được, chúng ta sẽ nói rõ ràng.
Có điều, chỉ hai người chúng ta nói e là không đủ…”
Nói rồi Bạch Tô lại rút điện thoại gọi một cuộc nữa.
“Cảnh Hoài, tôi ở bệnh viện Nhi tòa số một phòng , anh vẫn luôn thắc mắc tôi tại sao lại gả cho Phó Vân Tiêu đúng không? Đến đây tôi sẽ nói cho anh biết sự thật!”.