“Được rồi.”
Chủ quán lúc này đang ở sau bếp, nghe thấy tiếng có người nói ở phòng trước, liền lớn tiếng đáp lại.
Bạch Tô ngồi đó, nhìn những tờ giấy ghi chú tâm nguyện dán trên khắp bốn bức tường, cố gắng giết thời gian.
Ở bên cạnh, các nữ sinh đang thì thầm.
“Người đàn ông đó… đẹp trai quá!”
“Đúng vậy, đúng vậy, cưới là phải cưới mấy người như này, tớ thích nhất là chú đó.”
“Chú ấy nhìn có vẻ cũng khoảng ngoài tuổi, vô cùng phù hợp.”
“Cậu xem, chị gái ngồi đối diện chú ấy, cũng rất xinh đẹp, không biết có phải chị ấy học khóa trên ở trường bọn mình không nhỉ?”
Những lời bàn tán thì thầm cứ liên tục từ từ truyền đến tai Bạch Tô, khiến cô không chịu được mà cúi đầu cười.
Rất lâu về trước, lúc cô còn độc thân, khi ra ngoài ăn cơm cũng sẽ thường xuyên biểu hiện sự mê trai như vậy.
Nhưng ánh mắt của Phó Vân Tiêu ở phía đối diện vẫn đang quan sát cửa hàng nhỏ này và cả khung cảnh xung quanh.
Trường đại học của Phó Vân Tiêu không phải ở trong nước, hơn nữa trước đây chủ yếu là thuê giáo viên dạy ở nhà.
Tuy là cùng tiếp nhận văn hóa giống nhau, nhưng anh lại chưa hề được trải nghiệm qua môi trường cuộc sống đại học kiểu này.
Cho nên, thấy có chút kì lạ.
“Chồng à, đưa anh ra ngoài, thật là dễ làm người khác chú ý mà.”
Lúc Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu đang ngồi ở phía đối diện cười nói một câu, Phó Vân Tiêu mới hơi cau mày lại, nhìn về hướng Bạch Tô.
“Bởi vì anh đang mặc bộ đồ này sao?”
Phó Vân Tiêu vừa kết thúc cuộc hội thảo cho quý tiếp theo, thì ngay lập tức bị Phó Vân Tỉ kéo ra khỏi công ty cho nên… lúc này anh đang mặc bộ đồ Armani, kết hợp với đôi lông mày sắc nét như đao gươm, cùng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo toát ra từ anh, đối với hoàn cảnh ở đây cơ bản mà nói thì có chút gì đó không đúng lắm.
.
truyện tiên hiệp hay
“Không phải, là do anh đẹp trai.”
Bạch Tô nhỏ tiếng giải thích một chút.
Phó Vân Tiêu ngay lập tức nhìn Bạch Tô mỉm cười: “Vì vậy, hôm nay em mang anh qua đây chính là để khoe khoang một chút về người chồng đẹp trai của em sao?”
Đây có thể coi là buổi hẹn hò ăn cơm đúng nghĩa đầu tiên của Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.
Trước đây, khi bước vào những nhà hàng cao cấp, ăn đồ ăn Pháp, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đều luôn rất sang trọng nhưng lại đầy khoảng cách.
Lần này, do hoàn cảnh thay đổi, con người cũng vô thức trở nên gần gũi với cuộc sống hơn.
“Không phải.”
Bạch Tô nói: “Thực ra là do em đặc biệt thích ăn món cơm trộn niêu đá, hơn nữa hồi học đại học em cũng thường xuyên đến quán này ăn, vừa ngon vừa rẻ! Không phải em chém gió đâu, nói về mấy món ăn đường phố, thì cơm trộn niêu đá của quán này là ngon nhất.
Em đã ăn thử ở mấy quán khác rồi, tất cả đều không ngon bằng.”
“Trường đại học của em ở gần đây sao?”
Phó Vân Tiêu từ trong câu nói của Bạch Tô tìm ra điểm chính, liền hỏi.
Nói câu này xong, Bạch Tô mới chợt nhận ra, thực ra bản thân không nên mang Phó Vân Tiêu đến nơi này ăn cơm.
Phó Vân Tiêu biết nơi ở của Phó Cảnh Hoài.
Mà thời đại học của cô đều có liên quan đến Phó Cảnh Hoài, cô sợ Phó Vân Tiêu sẽ hỏi.
“Chồng à, nếu anh không thích chúng ta có thể đổi quán khác, em thấy chỗ này quá nhỏ.”
Bạch Tô giả vờ nhìn xung quanh, cố gắng giải thích với Phó Vân Tiêu.
“Chỗ này cũng được.”
Phó Vân Tiêu liền dịu dàng đáp lại một câu.
Anh cũng không muốn nhắc lại việc cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.
Đúng lúc đó, chủ quán từ trong bếp đi ra, bê theo hai phần cơm trộn nóng hổi đến chỗ Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.
Lúc đặt hai phần cơm trộn xuống bàn, chủ quán liền ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô một cái, đột nhiên mỉm cười: “Ôi, cô bé này, mấy năm rồi không thấy tới.”
Bạch Tô nhìn chủ quán mỉm cười, ông chủ này cũng được tính là có quen biết với cô, vì trước đây gần như ngày nào cô cũng tới ăn.
Chủ quán này đã nhiều tuổi rồi, mắt cũng không phải còn quá tốt, sau khi nói chuyện chào hỏi với Bạch Tô xong, lại quay sang nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu và Phó Cảnh Hoài là người một nhà, khuôn mặt cũng có nhiều nét giống nhau.
Hơn nữa, chủ quán và Phó Cảnh Hoài không được tính là thân quen, cho nên chủ quán vừa mở miệng đã nhận nhầm người.
“Cậu này cũng lâu rồi không tới, không nghĩ đến rằng hai người vẫn còn yêu nhau, kết hôn rồi chứ.”
“Hạnh phúc quá.
Hai đứa hồi đại học, vẫn luôn là hình mẫu cho các cặp đôi trẻ.”
Chủ quán nhìn xung quanh xúc động nói: “Hồi đại học, cậu nhóc này cứ tới, là lại có biết bao nhiêu nữ sinh đứng vây quanh nhìn, bây giờ sức hấp dẫn lại càng nhiều hơn.”
“Haha, chủ quán à, ông nhanh đi vào bếp làm việc đi, sau này có cơ hội chúng ta lại nói tiếp.”
Bạch Tô thực sự không còn kiên nhẫn để cho chủ quán tiếp tục nói, nếu như ông ấy còn nói nữa, thì cô ngay lập tức sẽ xong đời mất thôi.
Cô bây giờ thực sự không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Phó Vân Tiêu.
Cảm thấy hoàn toàn hối hận khi mang Phó Vân Tiêu đến đây.
Chủ quán dường như là rất lâu rồi chưa gặp Bạch Tô, cho nên khi gặp lại có cảm giác như những người bạn cũ, tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Miệng liên tục nói: “Bây giờ không bận, trong bếp có người làm giúp rồi, ta gặp lại cháu thấy rất vui.
Cháu mấy năm nay ngoài xinh đẹp hơn ra, còn lại một chút cũng không đổi, khuôn mặt vẫn như vậy không già đi chút nào.
Chỉ có cậu nhóc này…”Chủ quán xoay người sang nhìn Phó Vân Tiêu.
“Ừm, cậu nhóc này mấy năm qua có vẻ chín chắn hơn nhiều rồi nhỉ, trông có vẻ dường như là lớn hơn cô bé này đến mấy tuổi vậy!”
“!”
Trong lòng Bạch Tô giống như có hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại vậy!
Phó Cảnh Hoài là thần đồng, lúc nhỏ vượt cấp, vì vậy lúc anh ấy học đại mới chỉ có tuổi, bây giờ chẳng qua cũng mới tuổi, Phó Vân Tiêu năm nay tuổi! Có thể giống được sao!
“Chủ quán à, ông đi làm việc đi.”
Bạch Tô liền nói với chủ quán một câu.
Đúng lúc cửa hàng có mấy khách mới đến đang gọi chủ quán, lúc đó chủ quán mới vui vẻ rời khỏi chỗ của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.
Nhưng… Bạch Tô lại không dám ngửng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu.
Không dám, cô cũng phải ngửng đầu lên nhìn.
Không chỉ muốn nhìn, mà còn muốn giải thích với Phó Vân Tiêu Một chút.
“Cái này… chồng à.”
Bạch Tô ngẩng đầu, làm nũng trước.
Nhưng ánh mắt Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào Bạch Tô lại vô cùng lạnh lùng, không có lấy một chút thân thiện.
“Hồi đại học em và Phó Cảnh Hoài đều ở đây?”
Bạch Tô gật đầu.
“Cho nên, hồi đại học rất hạnh phúc?”
Bạch Tô liền lắc đầu: “Không hạnh phúc, gặp được chồng là giây phút mà em cảm thấy hạnh phúc nhất.”
Bạch Tô không quan tâm là nói thật hay nói dối, nhanh chóng làm cho Phó Vân Tiêu bình tĩnh lại trước rồi tính sau.
Kết quả là Phó Vân Tiêu chỉ xoa cằm rồi lại tiếp tục nhìn Bạch Tô, nhếch mép cười một cái.
Bạch Tô dường như nổi hết da gà lên.
“Mấy dòng ghi chú ở trên tường này, hồi đại học có từng viết không?”
Ở trong quán này, mấy dòng ghi chú lưu lại trên tường đa số là của các cặp đôi, nội dung viết cũng rất sến sẩm tình cảm.
Khoảnh khắc đẹp nhất là gặp được em, khoảnh khắc dài nhất là có được em.
Cái gì…chúng ta cùng nắm tay nhau già đi có được hay không?
Cái gì, Huy yêu Manh, Manh yêu Huy.
Cái gì, đời người còn lại, khó mà lãng quên.
Bên dưới đều là những dòng ghi chú của hai cặp đôi yêu nhau.
Bạch Tô bây giờ đang dõi theo từng ánh mắt của Phó Vân Tiêu, ngay lập tức muốn dùng một nắm đấm đánh chết bản thân mình.
Tại sao, tại sao bản thân mình lại không biết động não một chút, sao lại mang Phó Vân Tiêu đến chỗ này?
Như này là xong rồi!
Cô căn bản là không thể nói dối được, đặc biệt là trong lúc Phó Vân Tiêu đang nhìn cô một cách nghiêm túc như vậy.
Phó Vân Tiêu quá thông minh, nếu như cô nói dối, ngay lập tức sẽ bị anh nhìn thấu, đến lúc đó…coi như xong đời!.