Hoàng hôn buông xuống, Bạch Tô im lặng nhìn mặt trời đã khuất dần sau núi sau đó cô ra khỏi nhà.
Bạch Tô nhắn địa chỉ cho Phó Vân Tiêu, khoảng phút sau thì hắn tới.
Bạch Tô mỉm cười với Phó Vân Tiêu sau đó lên xe.
Cả hai người ăn ý đến lạ, mặc dù không ai nói với ai câu nào.
Lúc Bạch Tô thắt dây an toàn Phó Vân Tiêu mới xoay sang nhìn Bạch Tô, nói: “Hôm nay chúng ta về nhà họ Phó là để nói rõ chuyện ly hôn cho ông Phó nghe.”
“Được, tôi biết rồi.”
Bạch Tô rất hiểu Phó Vân Tiêu, cho dù hắn không nói những lời này thì cô vẫn có thể đoán ra được lần này Phó Vân Tiêu gọi cô tới là muốn nói gì.
Bọn họ cùng nhau chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Bạch Tô ít nhiều cũng biết lý do mà năm đó cô cùng Phó Vân Tiêu kết hôn là gì.
Sau khi Phó Vân Tiêu cùng Mộ Vãn Vãn chia tay thì trong lòng hắn đã nguội lạnh, không muốn yêu đương nữa mà muốn dồn hết tâm trí vào sự nghiệp.
Mà ông Phó lại không đồng ý cho Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn kết hôn nên mới đưa ra điều kiện khiến Phó Vân Tiêu kết hôn.
Phó Vân Tiêu cũng rất quyết quyết đoán, nếu ông Phó đã đưa ra điều kiện là kết hôn thì hắn cũng sẽ làm theo, tìm một người phụ nữ thích hợp để kết hôn.
Đương nhiên cũng nhờ đó mà mới có hôn nhân giữa Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.
Trước kia, mỗi lần trên xe Bạch Tô và Phó Vân Tiêu sẽ đều nói chuyện gì đó, hoặc nếu như không nói thì Bạch Tô cũng không cảm thấy khó xử.
Thế nhưng lần này cô lại cảm thấy bầu không khí yên tĩnh thật là đáng sợ.
Thậm chí trước đây con đường từ thành phố về nhà họ Phó rất xa thế nhưng không biết lần này có chuyện gì mà cô lại cảm thấy con đường này dài hơn trước rất nhiều.
Cuối cùng cũng về tới nhà họ Phó.
Sau khi Phó Vân Tiêu đỗ xe xong, Bạch Tô theo hắn xuống xe.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Tô không phải giả âu yếm khoác tay Phó Vân Tiêu đi vào.
Hai người chỉ bình thường là đi bên cạnh nhau khiến Bạch Tô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Mà Phó Vân Tiêu cũng cảm thấy có chút chưa thích ứng được.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu cũng không có biểu hiện gì khác thường, chỉ đi thằng qua hoa viên nhà họ Phó sau đó bước vào cửa nhà.
Bạch Tô cũng đi theo.
“Ba.”
Bạch Tô không giống với Phó Vân Tiêu, khi nhìn thấy ông Phó cô vẫn lễ phép chào một tiếng.
Ông Phó gật đầu với Bạch Tô sau đó đứng dậy, gương mặt xanh mét khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu: “Những việc con muốn nói ba cũng hiểu được đại khái rồi, lên lầu nói chuyện đi.”
“Được.”
Phó Vân Tiêu theo sau ông Phó chậm rãi lên lầu.
Vừa mới vào cửa, ông Phó đã ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Ly hôn sau đó cưới người phụ nữ tên là Mộ Vãn Vãn?”
“Vâng.”
Phó Vân Tiêu nhìn thẳng vào ông Phó.
“Bạch Tô có gì không tốt?”
“Vãn Vãn mang thai rồi, tôi muốn làm một người ba đúng nghĩa.”
Phó Vân Tiêu cũng không trả lời câu hỏi của ông Phó mà trực tiếp nói đáp án trong lòng của mình ra.
Biểu cảm của hắn rất nghiêm túc giống như đang đàm phán vậy.
Sau đó hắn mang hai tập tài liệu đưa cho ông Phó: “Đây là giấy tờ tôi kêu luật sư soạn, ông có thể xem một chút.”
Ông Phó tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu.
Lại còn chuẩn bị giấy tờ!
Thông minh lắm, hắn đã chuẩn bị xong hết rồi sau đó mới tới tìm ông nói chuyện.
Thằng con trai này! Rốt cuộc muốn như thế nào đây!
“Ba không đồng ý, ba không xem!”
Ông Phó trợn mắt nhìn Phó Vân Tiêu.
Đôi mắt của Phó Vân Tiêu lại lãnh đạm đến lạ, hắn nói: “Nếu như ông không xem vậy tôi sẽ phân phó cho người khác đi làm.”.
Truyện Đoản Văn
“Không thể được!”
Ông Phó tức giận đến nỗi quăng chiếc ba-toong đi, nói: “Ba không đồng ý chuyện con ly hôn với Bạch Tô!”
“Tại sao ông lại không đồng ý!””
Giọng nói của Phó Vân Tiêu cũng đã có chút nóng nảy, hắn nhìn ông Phó bằng ánh mắt nghiêm nghị: “Đây là vợ của tôi, là hôn nhân của tôi chứ không thể là do trong tim ông nhớ mãi không quên một cô bác sỹ nào đó được! Tôi đã hoàn thành tâm nguyện của ông rồi, cũng đã lấy một người vợ xuất thân là bác sỹ.
Bây giờ! Tôi muốn ly hôn để làm nghĩa vụ của một người ba!”
Phó Vân Tiêu cố tình nghiến răng nhấn mạnh mấy chữ “nghĩa vụ của một người ba” giống như đang mỉa mai ông Phó vậy.
“Ba không đồng ý chuyện con và Bạch Tô ly hôn không phải là vì người khác.”
Trong giọng nói già nua của ông Phó mang theo vẻ uy nghiêm vô tận.
Thực ra câu nói này là ông đang giải thích.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu lại không nghe, cả người hắn tỏa ra vẻ lạnh nhạt xa cách.
Hắn thản nhiên nói với ông Phó: “Như thế nào là không phải vì người khác?”
“Tôi hy vọng ông có thể nhớ rõ rằng ông không có tư cách làm ba, là ông đã hại chết mẹ tôi.
Nếu như không phải ông có người phụ nữ khác bên ngoài, nếu như người phụ nữ đó không tới uy hiếp mẹ tôi thì bà đã không chết!”
Phó Vân Tiêu nắm chặt tay cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Thế nhưng lúc ông Phó tức giận ném ba-toong đi, vì lo lắng nên Bạch Tô cũng đã lặng lẽ đi lên lầu.
Đương nhiên cô cũng đã nghe được toàn bộ những lời mà Phó Vân Tiêu nói.
Cuối cùng, Phó Vân Tiêu ném lại cho ông Phó một câu: “Ông đồng ý cũng được, không đồng cũng được.
Tôi đã làm xong hết thủ tục ly hôn rồi, mọi việc sẽ làm theo ý của tôi!”
Phó Vân Tiêu nói xong liền xoay người bỏ ra khỏi phòng.
Bạch Tô không ngờ tới Phó Vân Tiêu sẽ ra ngoài nhanh như vậy, cô trốn không kịp nên chỉ có thể khó xử đứng từ xa nhìn Phó Vân Tiêu.
Trong ánh mắt của Phó Vân Tiêu tràn ngập sự tức giận, khi nhìn thấy Bạch Tô thì có vẻ đã giảm đi một chút.
Thế nhưng hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ nhìn Bạch Tô rồi nói: “Đi thôi.”
Bạch Tô nghe thấy Phó Vân Tiêu chỉ nói vẻn vẹn hai chữ giống như đã dùng hết sức lực của mình để nói ra.
Có chút đau lòng lại có chút khổ sở.
Phó Vân Tiêu muốn đi thì cô cũng không còn lý do để ở lại nơi này.
Vì thế cô nhanh chóng xoay người rồi đi theo Phó Vân Tiêu xuống lầu.
Phía sau, ông Phó vẫn nhìn theo bọn họ bằng ánh mắt quan tâm lo lắng.
Cô vẫn cảm thấy có thiện cảm với ông Phó.
Sau khi Bạch Tô theo Phó Vân Tiêu lên xe, khi hắn khởi động xe thì Bạch Tô nhìn tâm trạng của hắn sau đó do dự lên tiếng: “Tâm trạng hiện giờ của anh không thích hợp để lái xe đâu, để tôi lái cho.”
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Tô sau đó hắn xuống xe đổi vị trí cho cô.
Vẫn là nói chuyện thất bại…
Không phải Phó Vân Tiêu chưa từng muốn nói chuyện tử tế với ông Phó, thế nhưng… không có cách nào cả.
Bạch Tô ngồi ở vị trí lái xe, xoay đầu nhìn sang Phó Vân Tiêu: “Anh muốn đi đâu?”
“Nghĩa trang Tây Giao.”
Phó Vân Tiêu nói.
Trước kia, Phó Vân Tiêu tuyệt đối không để lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác.
Thế nhưng… khi ở trước mặt Bạch Tô hắn lại không hề có ý định che giấu.
Bạch Tô cũng không hỏi lại, trực tiếp lái xe theo hướng nghĩa trang Tây Giao.
Nghĩa trang vào ban đêm… có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Vốn dĩ Bạch Tô không sợ thế nhưng lúc chậm rãi tiến về phía nghĩa trang thì cô đã có chút sợ hãi..