Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

chương 986: 986: tôi có thể giúp cô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quả thực, những gì cô gái này nói đều có lý.

Đỗ Đỗ cũng cười: “Xin chào, tôi tên Đỗ Đỗ, cô có thể gọi tôi là thầy Đỗ.”

“Anh là giáo viên?”

Người phụ nữ bất giác cao giọng, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Anh là giáo viên dạy võ à?”

Sau đó, người phụ nữ nói thêm một câu.

“Không phải, sao hả nhìn tôi không giống một giáo viên sao?”

Đỗ Đỗ đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, người ta lần đầu tiên nhìn thấy anh ta còn tưởng rằng anh ta rất uyên bác, lâu dần sẽ phát hiện ra mặt sôi nổi của anh ta.

Nhưng người phụ nữ này lại khác, chỉ có một mình cô ấy nói Đỗ Đỗ không giống một người giáo viên.

“Không giống, hoàn toàn không.”

Người phụ nữ lắc đầu như trống bỏi, tỏ thái độ rõ ràng.

Nhưng mà Đỗ Đỗ cũng không quan tâm, khóe miệng nở nụ cười: “Thôi, bây giờ tôi đã giới thiệu xong, có thể đi ra ngoài được không?”

Đỗ Đỗ chỉ hướng ngoài cửa, sau khi nói xong thì chuẩn bị đi ra ngoài.

“Không thể.”

Người phụ nữ từ chối không chút do dự.

Biết không có cách nào thuyết phục Đỗ Đỗ mà không đưa ra lý do, người phụ nữ nói thêm: “Một lát nữa bọn họ sẽ quay lại, nếu bây giờ ra ngoài thì nhất định sẽ va chạm với bọn họ.

Tôi cũng biết rõ bọn họ rồi, miễn là trời tối thì họ sẽ trở lại nghỉ ngơi, lúc đó chúng ta ra ngoài thì sẽ không sao.”

“Hơn nữa, ngay cả khi anh đi ra ngay bây giờ thì anh có thể không đi lại được.

Nơi này cách thành phố hàng chục km, anh không thể đi ra ngoài bằng đôi chân của anh được.”

Người phụ nữ kiên nhẫn giải thích cho Đỗ Đỗ nghe.

Nghe xong lời giải thích của người phụ nữ này, Đỗ Đỗ đột nhiên cảm thấy có lý liền ngồi trở lại.

“Mà này, cô vẫn còn chưa tự giới thiệu.”

Vì không thể rời đi, Đỗ Đỗ lại nhấc lên câu hỏi đầu tiên.

Lần này, cô gái không hề lảng tránh, mà khóe miệng nở một nụ cười đẹp: “Tôi tên là Chu Tiểu Mông, tôi là…”

Đôi mắt to của Chu Tiểu Mông chớp chơp, dường như không nghĩ ra từ vựng thích hợp để miêu tả mình.

“Hả?”

Biết cô ấy có vốn từ nghèo nàn Đỗ Đỗ cố ý làm ra vẻ không hiểu, hỏi một câu làm cô ấy càng thêm khẩn trương.

“Tôi là vị ân nhân cứu mạng của anh.”

Cuối cùng cô cũng tìm được đáp án thích hợp, nụ cười trên khóe miệng bỗng trở nên kiêu hãnh, nhìn Đỗ Đỗ.

“Cái gì mà ân nhân cứu mạng, cùng lắm chỉ có thể là ân nhân.”

Đỗ Đỗ lắc đầu không thừa nhận.

“Này, anh thật đúng là da mặt dày.

Để cứu anh, tôi không ngại vạch trần thân phận của mình, tôi đã vất vả lắm mới có thể ẩn núp ở đây đó! Hơn nữa tôi còn dẫn theo anh chạy xa như vậy, trốn cùng một phòng, anh đúng là nói chuyện không có lương tâm mà.”

Chu Tiểu Mông trừng mắt nhìn Đỗ Đỗ, cố ý dùng giọng điệu trách cứ mà nói.

“Chà......!tôi nghe cô nói như vậy thì cũng cảm thấy đúng, cô đã ẩn núp ở đây bao lâu?”

Đã bị người ta nói mình không tốt, Đỗ Đỗ vội vàng hỏi lại.

Sau đó, Chu Tiểu Mông hơi nhướng mắt, như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi đã rình mò khoảng nửa giờ rồi.”

“Nửa tiếng?”

Lần này, đổi lại thành Đỗ Đỗ kinh ngạc.

Bởi vì xe của anh ta mới bị hỏng nửa tiếng trước, cũng có nghĩa là cô gái tên Chu Tiểu Mông này không hề ẩn núp, chỉ là trùng hợp mà thôi.

“Nửa giờ thì làm sao hả?”

Như nhìn ra được suy nghĩ của Đỗ Đỗ, Chu Tiểu Mông nhìn Đỗ Đỗ rồi nhấn mạnh lại.

“Mấu chốt vấn đề này không nằm ở thời gian, mà là đã làm được gì với thời gian đó.

Ví dụ như đối với tôi, để giúp anh mà không tiếc vạch trần thân phận, điều này thật không đáng!”

Khi nói điều này, Chu Tiểu Mông lại dùng một giọng điệu kiêu ngạo.

Đỗ Đỗ càng không nói nên lời.

Vốn dĩ anh ta cảm thấy mình vốn đã rất có tài về ngôn ngữ và khả năng diễn xuất, nhưng khi nhìn thấy Chu Tiểu Mông thì anh ta mới phải thừa nhận so với Chu Tiểu Mông thì anh ta thực sự không đáng kể.

“Vậy cô ẩn nấp ở đây làm gì? Ở đây có bí mật quan trọng?”

Sau đó Đỗ Đỗ lại hỏi ra nghi ngờ của mình, bởi vì anh ta thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân lại tới đây.

“Sai rồi!”

Chu Tiểu Mông đặc biệt chính thức bác bỏ Đỗ Đỗ, sau đó chậm rãi nói với Đỗ Đỗ với giọng điệu rất nghiêm túc: “Tôi đến đây để khám phá sự đa dạng văn hóa, thứ sẽ trở thành tài sản quý giá cho thế giới.”

Cô ấy nói từng câu từng chữ, hơn nữa còn nói rất nghiêm túc, hoàn toàn biến thành sứ giả của công lý, trên mặt càng lộ rõ vẻ tự hào.

Nhất thời Đỗ Đỗ cũng không phân biệt được cô ấy có nói thật hay không, bởi vì ngoài lý do này ra thì dường như không thể nghĩ ra những lý do khác để cô ấy ở lại thôn làng này.

“Vậy thì cô đã khám phá nó xong chưa?”

Trên miệng Đỗ Đỗ nở một nụ cười, anh ta lại càng tò mò về cô gái trước mặt, thậm chí Đỗ Đỗ còn nghĩ Chu Tiểu Mông khá thú vị.

“Ừm, tôi đã khám phá được rồi.”

Chu Tiểu Mông nghiêm túc gật đầu, sau đó nói thêm: “Nhưng tôi sẽ không nói cho anh biết, bởi vì đây là một bí mật quan trọng.”

“Hiểu quy tắc của các người.”

Đỗ Đỗ cũng gật đầu, thật ra anh ta cũng không có hứng thú với bí mật này, lúc này chỉ hy vọng xe của mình có thể trở lại bình thường, vội vàng đến thành phố S thăm Bạch Tô.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, sắc trời dần dần tối sầm lại, Đỗ Đỗ phát hiện qua khe cửa những người trong thôn tìm kiếm anh ta đã lần lượt trở về làng.

Đỗ Đỗ lại đứng lên, định nói lời từ biệt.

“Cảm ơn vì chuyện của ngày hôm nay, ân nhân, nếu có cơ hội trong tương lai thì tôi sẽ báo đáp.”

Đỗ Đỗ nửa thật nửa đùa chào hỏi Chu Tiểu Mông rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

“Chờ đã, bây giờ anh đi ra ngoài rồi sẽ đi đâu?”

Ngược lại, lần này Chu Tiểu Mông đột nhiên dập tắt nụ cười cợt nhã của mình, nghiêm túc nhìn Đỗ Đỗ, chờ câu trả lời của anh ta.

“Trở lại xe của tôi, có lẽ xe của tôi đã đi được rồi, như vậy có thể đi thành phố S.”

Đỗ Đỗ trực tiếp nói với Chu Tiểu Mông về kế hoạch của mình, quả thật không có cách nào tốt hơn ngoài chuyện này.

“Nếu xe của anh còn chưa đi được thì sao? Vừa rồi xe của anh để quá gần dân làng, rất dễ bị lộ.”

Chu Tiểu Mông ân cần nhắc nhở.

“Đúng đúng là như vậy.”

Đỗ Đỗ mỉm cười, ánh mắt nhất thời trầm xuống, như có điều suy nghĩ.

Sau đó anh ta ung dung nhún vai.

“Họ không thể đuổi kịp tôi, dù sao tôi cũng phải đến thành phố S.

Nếu xe chạy không được thì tôi sẽ chạy bộ ra ngoài.”

Dứt lời, Đỗ Đỗ xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi tí.”

Ngay khi Đỗ Đỗ chuẩn bị rời đi, Chu Tiểu Mông lại ngăn cản.

“Tôi có thể giúp anh.”

Chu Tiểu Mông cũng đứng lên, vươn hai tay chặn lại bên người Đỗ Đỗ.

“Cô giúp tôi như thế nào?”

Đỗ Đỗ dừng lại và càng tò mò hơn về thân phận của cô gái trước mặt.

Lúc trước cô ấy không chỉ cứu anh ta, bây giờ còn có thể giúp anh ta, điều này khiến Đỗ Đỗ cảm thấy người phụ nữ này càng thú vị.

“Tôi có một chiếc ô tô, nhưng anh phải đợi cho đến cho đến nửa đêm thì mới có thể lái nó.”

Người phụ nữ trịnh trọng nói.

“Cảm ơn cô.”

Lần này, Đỗ Đỗ chân thành cảm ơn.

Vốn dĩ xe của Đỗ Đỗ bị hỏng ở một nơi hoang vắng như vậy, sau đó lại gặp cướp, hoàn cảnh của anh ta đã rất thảm rồi.

Nhưng người phụ nữ đột nhiên xuất hiện giúp anh ta mà không có lý do khiến anh ta có chút cảm động..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio