Bố Y Quan Đạo

chương 1038: nhất định phải có chức có quyền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hội nghị ban ngành phòng công nghiệp tỉnh Giang Nam, Ân Bằng Phi kẹp một quyển vở tiến vào phòng họp, ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng họp, sau đó cười cười xem như chào hỏi.

- Chào trưởng phòng Ân!

Có người mở miệng, bộ mặt rất nhiệt tình, nhưng Ân Bằng Phi có thể thấy trong sự nhiệt tình đó là tâm tình lạnh lùng và không cho là đúng. Ân Bằng Phi đến phòng công nghiệp đã lâu nhưng ngoài vài người trong ban ngành, tất cả tuyến dưới đều không biết đến sự hiện hữu của hắn.

Tình huống như vậy tất nhiên là mọi người không quan tâm đến Ân Bằng Phi, ít nhất ở trong ban ngành cũng là như vậy, ai cũng biết trưởng phòng Ân chỉ là nhân vật áo rồng mà thôi. Vì trong lòng có cách nhìn, vì vậy dù lòng dạ ai cũng sâu sắc, lời nói khách khí cẩn trọng, nhưng vẻ mặt và cử chỉ khó thể nói nên lời. Dù Ân Bằng Phi là kẻ ngốc cũng có thể phát hiện điểm khác thường.

Ân Bằng Phi theo Trương Thanh Vân khá lâu, sau khi Trương Thanh Vân đi thì hắn luôn là lãnh đạo, vì vậy đã rèn luyện ra lòng dạ tương đối. Dù bây giờ hắn rất uất ức, rất uể oải, thậm chí là phẫn hận, nhưng biểu hiện bên ngoài lại rất tiêu sái, dù người ta giả mù sa mưa thì hắn cũng khống chế tốt tâm tình.

Có thể vì nguyên nhân Ân Bằng Phi còn trẻ, vẻ bề ngoài lại ôn hòa, người khác lại cho rằng hắn không phải là kẻ lòng dạ sâu sắc, ngược lại còn nghĩ hắn không biết trời cao đất rộng, không biết phân biệt. Đặc biệt là một vài trưởng ban trung tầng, bọn họ cũng không có lòng dạ và kiên nhẫn như các phó phòng, vì vậy thường ngày nói chuyện không thèm kiêng nể ai.

Trong chuyện này thì chủ nhiệm văn phòng Vương Huy của phòng công nghiệp là ví dụ điển hình, người này có tên riêng là "Vương pháo" trong phòng công nghiệp, ý nghĩa của nó là tính tình ngay thẳng, thích bộc trực.

Bây giờ tình huống mà Ân Bằng Phi gặp phải được Vương Huy nói ra lại càng không dễ nghe, trưởng ban Tiêu ban hậu cần sắp xếp chỗ ở cho Ân Bằng Phi, hắn phản ứng tình huống với Vương Huy. Khi đó Vương Huy đã phát huy uy lực "pháo", hắn nói:

- Này anh Tiêu, anh đúng là cổ hủ, không ai có quy định bắt buộc phải sắp xếp cho người mới đến ở trong khu số một chuyên dành cho lãnh đạo, đó đều là chỗ ở đặc biệt, sao sắp xếp được?

Vương Huy nói câu đó đã dứt khoát giải quyết vấn đề, trưởng ban Tiêu cứ dựa theo đó mà sắp xếp. Việc này tuy chỉ được biết trong phạm vi nhỏ, nhưng tin tức nho nhỏ lại truyền đi rất nhanh, chỉ sau một khoảng thời gian thì cả phòng công nghiệp đều biết. Lúc này những khoa viên bình thường ở bên dưới cũng nhìn Ân Bằng Phi bằng ánh mắt khác biệt.

Tất nhiên Ân Bằng Phi cũng không biết đến vấn đề này, bây giờ hắn là lợn chết không sợ nước nóng, việc đã đến nước này thì hắn luôn thầm nghĩ mình phải nhẫn nại, coi như chưa có chuyện gì phát sinh.

Nhưng hội nghị hôm nay làm Ân Bằng Phi có chút kích thích, dựa theo vị trí sắp xếp thì hắn phải giật mình, vì nhân viên dự thính phải ngồi phía sau hắn. Khi hắn đến thì thấy chủ nhiệm văn phòng Vương Huy, trưởng ban nhân sự Âu cũng đến, ở giữa có một vị trí trống dành cho hắn. Nhưng khi hắn ngồi xuống mới phát hiện vấn đề, chưa nói đến chuyện mặt ghế quá bẩn, căn bản là chân ghế lại lệch, ngồi xuống không thoải mái.

Ân Bằng Phi có chút do dự, hắn nhìn sang Vương Huy ở dưới tay, người này đang cắm cúi ghi chép như không quan tâm đến hắn. Hắn nhíu mày rồi đẩy ghế vào bên trong bàn, sau đó đi xuống ngồi dưới tay trưởng ban Âu Minh.

Phòng họp an tĩnh trở lại, rõ ràng nhiều người phát hiện ra điều khác thường nhưng không ai nói gì. Một nhóm phó phòng ngồi ở đây, vẻ mặt ai cũng biến đổi, nhưng không ai lên tiếng.

Trong lòng Ân Bằng Phi liên tục cười lạnh, hắn cũng cực kỳ tức giận, hổ xuống đồng bằng chó ăn hiếp, hắn thấy được tình cảnh của mình đúng là như vậy.

- Trưởng phòng đến.

Không biết là ai lên tiếng, mọi người đều nhìn về phía cửa, trưởng phòng công nghiệp Hạ Cơ Dân mỉm cười xuất hiện trước cửa. Trưởng phòng Hạ Cơ Dân là một người cao lớn khôi ngô, cũng rất anh tuấn, tuy đã gần năm mươi nhưng cũng không có vẻ già lão, ngược lại còn bùng ra hương vị trưởng thành, thật sự phong độ nhẹ nhàng.

Hai ánh mắt sâu sắc của Hạ Cơ Dân đảo qua các gương mặt, tuy không nói lời nào nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác như tắm gió xuân. Cuối cùng ánh mắt rơi lên người Ân Bằng Phi, nụ cười trên mặt Hạ Cơ Dân cũng phai nhạt.

Khi mọi người còn đang nghi ngờ thì Hạ Cơ Dân đã bước đến, lão cũng không ngồi trên ghế thủ tọa mà chuyển đến dưới tay Ân Bằng Phi. Lúc này Ân Bằng Phi chợt kinh hoàng, hắn muốn đứng lên, Hạ Cơ Dân đã dùng tay ép hắn xuống, lão nói:

- Trưởng phòng Ân không nên khách khí, chúng ta chỉ là hội ý đơn giản, ngồi, tất cả ngồi xuống.

Hạ Cơ Dân nói câu cuối cùng thì vẻ mặt đã không còn nụ cười, giọng điệu tuy không còn bình thản như trước, nhưng bây giờ lại có chút hương vị không giận mà uy.

Hạ Cơ Dân ngồi xuống một vị trí quái lạ, không ai có thể hiểu hôm nay có chuyện gì xảy ra. Mà trong sự việc lần này có hai người như ngồi trên đống lửa là Vương Huy và Âu Minh, bọn họ là nhân viên dự thính, ít nhất cũng phải ngồi ở vị trí cuối cùng.

Nhưng bây giờ Hạ Cơ Dân lại ngồi ở vị trí cuối cùng, điều này làm Ân Bằng Phi trở thành phó phòng đệ nhất, Vương Huy và Âu Mạn San theo sát phía sau, mà đám phó phòng còn lại đều phải xếp sau.

Cách sắp xếp như vậy sao Vương Huy và Âu Minh không sợ hãi? Vương Huy đã có vài lần định đứng lên, nhưng tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng của Hạ Cơ Dân thì trong lòng không khỏi lo lắng, không dám nhúc nhích.

Hạ Cơ Dân cứ như vậy mà tuyên bố bắt đầu hội nghị, nội dung chủ yếu là điều chỉnh phân công phó phòng. Hạ Cơ Dân trực tiếp mở miệng, lão nói:

- Các vị, trưởng phòng Ân tiến vào phòng công nghiệp chúng được hơn nửa tháng, khoảng thời gian qua anh ấy đã quen thuộc công tác. Hôm nay chúng ta điều chỉnh phân công, chủ yếu là làm cho trưởng phòng Ân chính thức dung nhập vào tập thể...

Hạ Cơ Dân nói rất bay bổng, hắn nói xong lời mở đầu, cũng không chú ý đến ánh mắt kinh dị của mọi người mà tiếp tục:

- Tôi tin mọi người cũng hiểu về trưởng phòng Ân, anh ấy trước kia là cán bộ trẻ nổi tiếng ở Thanh Giang, lần này tiến vào phòng công nghiệp thì tỉnh ủy đã suy xét đặt trọng trách lên vai chúng ta, coi như là đề bạt tiến lên.

- Mọi người đừng nghĩ trưởng phòng Ân còn trẻ, anh ấy bây giờ là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm của tỉnh ủy, năng lực và tiềm lực là rất mạnh...

Hạ Cơ Dân nói lời châu ngọc, đây rõ ràng là quảng cáo cho Ân Bằng Phi, không những đám lãnh đạo trong phòng họp cảm thấy mù mờ, ngay cả Ân Bằng Phi cũng không hiểu gì. Không biết hôm nay Hạ Cơ Dân muốn làm gì, vì sao lại khách khí như thế?

Trong chuyện này cũng có vài người ý thức được vấn đề. Hạ Cơ Dân là ai? Đây là người nổi tiếng ăn nói khắp Giang Nam, lão muốn nâng ai lên, người đó nhất định sẽ đạt được vị trí cao, bây giờ chỉ cần nhìn là biết lão đang nâng Ân Bằng Phi.

Trong phòng công nghiệp cũng có rất nhiều người xem xét Ân Bằng Phi, bọn họ cũng biết sau lưng Ân Bằng Phi có bối cảnh sâu sắc khó thể dò. Bọn họ cảm thấy nghi ngờ về vấn đề này, nhưng bây giờ ai cũng cảm thấy dư thừa, nếu Ân Bằng Phi không có bối cảnh cứng nhắc, Hạ Cơ Dân sẽ không cho vẻ mặt tốt đẹp như vậy.

Vì có Hạ Cơ Dân làm bước đệm nên trong lúc phân công điều chỉnh cũng không cho xuất hiện tình cảnh dân chủ, lão tự đứng lên làm vai chính. Cuối cùng Hạ Cơ Dân nói một câu xác định phân công cho Ân Bằng Phi, hắn được phân công quản lý văn phòng, ban nhân sự, ban số một của phòng công nghiệp và hai đơn vị sự nghiệp tuyến dưới.

Ân Bằng Phi nhận được trọng trách như vậy mà ngây ra như phỗng, phải biết rằng trong một phòng thì văn phòng và ban nhân sự là hai đơn vị quan trọng nhất, phần lớn những người được phân công đều là cán bộ trưởng phòng có thực quyền. Ân Bằng Phi không thể tin chuyện tốt như vậy có thể rơi lên đầu mình.

Khi tan họp có rất nhiều người tiến lên chúc mừng Ân Bằng Phi, ai cũng nắm tay thật chặt để Ân Bằng Phi biết đây không phải là ảo giác, lúc này lòng người ấm lạnh đã bộc lộ rõ ràng.

Trước đó đám người này rất lãnh đạm, gặp mặt thì cười nhưng trong lòng không, nhưng bây giờ ai cũng rất chân thành. Với bản lĩnh của Ân Bằng Phi, hắn thật sự không thể nhìn ra cảm giác dối trá trên mặt đối phương, dù hắn là lão quan trường, đã quen thấy người lợi thế bu lại, nhưng tương phản hôm nay là lần đầu tiên được thấy.

Sau khi tan họp thì Hạ Cơ Dân là người đầu tiên bắt tay Ân Bằng Phi nói:

- Trưởng phòng Ân, khoảng thời gian trước sự việc trong phòng bận tối mặt, vì vậy tôi cũng có chậm trễ với cậu, tôi là người đứng đầu mà cũng thấy thẹn trong lòng.

Hạ Cơ Dân chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt lộ rõ vẻ xin lỗi, lão dừng lại một chút rồi tiếp tục:

- Thật ra, cậu Bằng Phi, tôi rất quen thuộc cậu, trước kia cậu là cán bộ ở bên cạnh trưởng bộ trưởng Thanh Vân sớm nhất. Bộ trưởng Trương là người thế nào? Anh ấy là cán bộ kiêu ngạo của tỉnh Giang Nam, cậu là người được anh ấy coi trọng, năng lực có thể kém sao?

- Nói thật, những năm nay tôi luôn ồn ào cho tổ chức phái đến vài lãnh đạo có năng lực để đảm bảo công tác, đáng tiếc là nhân tài khó kiếm, trước nay vẫn chưa thành ước nguyện. Nhưng lúc này tôi thấy tỉnh ủy thật sự quan tâm đến phòng công nghiệp, lãnh đạo đã đưa cậu vào đây, đây là ủng hộ rất lớn với phòng công nghiệp chúng ta...

Hạ Cơ Dân là người có tài ăn nói siêu quần, Ân Bằng Phi bị đối phương nói như vậy mà cảm thấy lâng lâng. Hắn tiến vào phòng công nghiệp là một chuyên khó thể giải thích, chưa nhất thiết sẽ được hoan nghênh, nhưng bây giờ Hạ Cơ Dân nói như thế giống như phòng công nghiệp được ủng hộ lớn, đến lúc này tính chất sự việc đã khác. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Ân Bằng Phi thầm lắc đầu, hắn cảm thấy thế giới này quá hoang đường, nhưng trong lòng cũng biết tất cả sự việc vớ vẩn hôm nay phát sinh vì nguyên nhân gì. Nói bao nhiêu lời thì tất cả cũng đến từ bộ trưởng Trương, nhất định là chuyện của hắn rơi vào trong tai bộ trưởng Trương, vì vậy mà lãnh đạo có động tác, nếu không cục diện hôm nay sẽ khó thể xuất hiện

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio