Bố Y Quan Đạo

chương 1080: tạm thời hài hòa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Chủ tịch Trương, uống trà, uống trà thôi. Tôi là người không biết uống trà, biết anh thích trà, tôi đã đặc biệt để thư ký Tiểu Phàm cố ý chuẩn bị trà Long Tỉnh. Chúng tôi cũng đều là người không biết trà, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không.

Thang Vận Quốc nói, lúc này trên gương mặt bí thư Thang tràn đầy nụ cười, vẻ mặt rất nhiệt tình.

Thang Vận Quốc trao đổi ý kiến với Trương Thanh Vân, thái độ rõ ràng đã khá hơn, ít nhất trong lòng cũng cảm thấy khá tốt, ý kiến của Trương Thanh Vân khá hợp với lão. Thật ra Thang Vận Quốc cũng chẳng phải biết rõ ý đồ của Trương Thanh Vân, mà Trương Thanh Vân cũng không nói rõ tất cả ý đồ của mình ra. Hắn đến tìm Thang Vận Quốc có ý đồ rất rõ ràng, đó chính là hy vọng Thang Vận Quốc có thể ủng hộ công tác của mình.

Thang Vận Quốc là cáo già tất nhiên có thể thấy rõ ý đồ của Trương Thanh Vân, trước đó lão cũng có sự cảnh giác với lần chạm trán này, vì lão sợ đối phương sẽ đưa ra yêu cầu quá phận. Nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh Trương Thanh Vân không làm như vậy, thậm chí còn không cần Thang Vận Quốc làm gì, chỉ hy vọng Thang Vận Quốc có thể ủng hộ những biện pháp trong bản dự thảo kia.

Thang Vận Quốc rất kinh ngạc, đồng thời cũng thầm thở phào một hơi. Trương Thanh Vân đề xuất "biện pháp ngu dốt" là chuyện tốt, một chuyện tốt thế này phù hợp với tâm tính bình ổn bốn phương tám hướng của Thang Vận Quốc. Thật ra trong mắt Thang Vận Quốc thì luôn đặt nặng vấn đề ổn định Giang Nam, so với những chiến công vĩ đại trong công tác kinh tế, lão càng hy vọng có thể được thấy một Giang Nam ổn định và hài hòa.

Những vị chủ tịch trước đó, dù là Triệu Văn Phong hay Nghiêm Tụng Tuấn đều không hiểu được ý đồ của Thang Vận Quốc. Bọn họ làm việc quá nóng vội, quá mức chú trọng vào thành tích, biết rõ căn cơ Giang Nam không ổn mà vẫn hô hào khẩu hiệu không thể lạc hậu hơn những tỉnh anh em khác, tất cả biện pháp đều đánh sâu vào vấn đề kinh tế.

Hơn nữa sai lầm căn bản của bọn họ chính là cho rằng căn nguyên mâu thuẫn chính là kinh tế phát triển còn tới, vì kinh tế yếu bố trí. Đúng là vấn đề Giang Nam bộc phát ở phương diện kinh tế, nhưng điều này cũng không nghĩa là vấn đề ở Giang Nam là vấn đề kinh tế, nhưng ai cũng cho rằng kinh tế phát triển sẽ một đẹp che trăm xấu, Giang Nam sẽ tốt. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trương Thanh Vân thấy rất rõ, vấn đề Giang Nam chính là sự thẩm thấu của phái con nhà quan trong nhiều năm, cuối cùng đã trệch khỏi sự bố trí của chính quyền. Đến lúc này thì kinh tế Giang Nam bộc phát vấn đề, đây không phải là căn nguyên.

Cũng vì kinh tế xuất hiện vấn đề, hơn nữa phái con nhà quan lại đi đến một bước cực kỳ quan trọng chính là "đặc quyền", mà loại hành vi này chính là một đòn đả kích rất sâu cho kinh tế, làm cuộc sống của nhân dân ngày càng rối loạn. Hai phương diện này hợp lực với nhau, cuối cùng cũng phá tan thăng bằng, đưa Giang Nam vào cục diện khó khăn.

Vì vậy bây giờ Trương Thanh Vân đưa ra một bản thảo khen chê, phê bình và tự phê bình đã cực kỳ kịp thời, Thang Vận Quốc không thể không giúp đỡ.

Đôi khi con người ta rất kỳ quái, trước khi chạm trán thì Thang Vận Quốc đã từng có nguyên vẹn chuẩn bị, tất nhiên lão sẽ chuẩn bị những điểm mấu chốt, cũng muốn cho Trương Thanh Vân biết mình sẽ giúp đỡ ở đâu và có giới hạn thế nào.

Thang Vận Quốc không ngờ tất cả tâm tư của mình đã uổng phí, Trương Thanh Vân căn bản không muốn bất kỳ thứ gì trong tay Thang Vận Quốc. Đáng lý ra nếu Trương Thanh Vân cần thì Thang Vận Quốc cũng có thể nhượng bộ ở vấn đề nhân sự, nhưng Trương Thanh Vân không có ý thức này, vì vậy cũng làm cho Thang Vận Quốc có chút băn khoăn.

Khi tâm tính Thang Vận Quốc rơi vào trạng thái vi diệu thì bắt đầu nói sang chuyện trà nước, nhìn bộ dạng của lão có vẻ nóng hổi, giống như đang cố gắng làm sinh động bầu không khí, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Trương Thanh Vân đối mặt với thái độ của Thang Vận Quốc thì vẫn tỏ ra không nhanh không chậm, vẫn rất ung dung. Đến lúc này Thang Vận Quốc thực sự đã cảm thấy không ngờ, lão đã nhìn thấy, Trương Thanh Vân thật sự không phải lạt mềm buộc chặt, đối phương căn bản không tìm mình để đòi quyền nhân sự sao?

Thang Vận Quốc nghĩ đến đây thì càng cảm thấy nhiệt tình, cảm thấy Trương Thanh Vân không phải loại người trong tưởng tượng của mình, ít nhất biểu hiện sau khi xuống Giang Nam một tháng của Trương Thanh Vân cũng tốt hơn rất nhiều so với Triệu Văn Phong và Nghiêm Tụng Tuấn.

Triệu Văn Phong là người ỷ vào bối cảnh cứng nhắc của mình, quan hệ rộng ở thủ đô, đi đường tắt, căn bản không xem một bí thư như Thang Vận Quốc ra gì. Nghiêm Tụng Tuấn tuy vẫn rất cung kính với Thang Vận Quốc, nhưng hành động thực tế lại là bằng mặt không bằng lòng.

Ít nhất thì cách nhìn vấn đề ở Giang Nam của Nghiêm Tụng Tuấn cũng không tiếp xúc với Thang Vận Quốc, trước nay Thang Vận Quốc cố gắng chống đỡ những tình huống nguy hiểm, mục đích chính là dùng đủ mọi cách để làm cho Giang Nam không loạn. Nghiêm Tụng Tuấn lại quá cấp tiến, cho rằng biểu hiện của của Thang Vận Quốc quá bảo thủ, quá bình ổn bốn phương tám hướng, không đủ thành đại sự. Còn mặt khác, Nghiêm Tụng Tuấn cho rằng mình là quan viên Uông gia, chính hắn còn chưa xử sự công bằng, không thể làm cho người ta tin phục, rõ ràng là cơ sở không vững, sao có thể thay đổi được cục diện Giang Nam?

Bây giờ đến lượt Trương Thanh Vân là chủ tịch tỉnh, cho đến bây giờ Thang Vận Quốc vẫn không có ý kiến gì. Tuy Trương Thanh Vân nhìn qua thì có vẻ rất đón ý Thang Vận Quốc, nhưng đây là cán bộ trẻ tuổi ngông cuồng, có thể làm như vậy thì rõ ràng đã là rất giỏi.

Dưới sự cố gắng kinh doanh của Thang Vận Quốc, bầu không khí trong phòng làm việc càng thêm hòa hợp, hai người trò chuyện vui vẻ, nghiễm nhiên trở thành tình cảnh bạn bè lâu năm gặp lại, trong phòng làm việc chốc chốc lại vang lên tiếng cười.

Thư ký Phàm Cương của Thang Vận Quốc ở bên ngoài nghe ngóng tình hình, trong lòng cảm thấy kỳ quái, cũng có chút rối loạn. Hắn làm thư ký cho Thang Vận Quốc đã rất lâu năm, hắn nào đã thấy Thang Vận Quốc cởi mở như lúc này?

Giống như tất cả những cựu chiến binh có tâm tính bình ổn, Thang Vận Quốc cực kỳ có tâm tư và rất uy nghiêm, bình thường đi đến nơi nào cũng cực kỳ nghiêm túc. Rất nhiều cán bộ tuyến dưới nói rằng, bí thư Thang sở dĩ mặt lạnh như vậy vì làm bí thư ủy ban kỷ luật quá lâu. Đúng là Thang Vận Quốc công tác trên vị trí ủy ban kỷ luật quá lâu năm, có lẽ cũng thay đổi khí chất.

Nhưng hôm nay Phàm Cương đã không phải một lần nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Thang Vận Quốc, đây cũng không phải là tiếng cười đối phó, nghe qua là biết xuất phát từ sâu trong lòng. Phàm Cương nghĩ đến đây thì cũng thay đổi cái nhìn với chủ tịch Trương.

Khi chủ tịch Trương đến Giang Nam thì Phàm Cương có thể từ nét mặt mà thấy Thang Vận Quốc không thỏa mãn, không phải chỉ không hài lòng, hơn nữa còn nhắm một mắt mở một mắt với người ngáng chân Trương Thanh Vân, không có sự chiếu cố của trưởng bối với thành viên mới trong ban ngành.

Thái độ này của Thang Vận Quốc rõ ràng không phải là tin tức tốt với Trương Thanh Vân, lúc đó Phàm Cương còn đổ mồ hôi thay cho vị chủ tịch Trương. Không ngờ hôm nay chủ tịch Trương và bí thư Thang chạm trán lại có thể hòa hợp như vậy, xem ra bản lĩnh của cũng cần phải xem xét lại.

Thang Vận Quốc đang cười, quả thật đã lâu rồi lão chưa từng cười thoải mái như vậy. Sau khi bàn bạc về những vấn đề nặng nề thì lão và Trương Thanh Vân chỉ tiếp tục trao đổi qua vài ý kiến, sau đó lão phát hiện ra hai người có nhiều vấn đề không mưu mà hợp, điều này làm lão cảm thấy kinh ngạc và tâm tình rất tốt.

Thang Vận Quốc không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác, đồng thời cũng không thèm quan tâm khi người khác hiểu lầm, nhưng chẳng phải luôn thích là như vậy. Khác biệt chính là lão rất uất ức, lão một lòng vì Giang Nam, một lòng chống đỡ tình cảnh nguy hiểm ở Giang Nam, kết quả là không ai hiểu, không ai giúp đỡ, điều này là một tiếc nuối đối với lão.

Nhưng hôm nay Thang Vận Quốc gặp Trương Thanh Vân, đây là một người hắn không ủng hộ, đồng thời cũng kiêng kỵ nhất, nhưng khốn nổi lại có rất nhiều tâm tư tương tự với nhau. Điều này làm cho Thang Vận Quốc có không gian giải phóng những gì bị đè nén lâu nay, đây là nguyên nhân mà hôm nay lão cười khá nhiều.

Mặt khác Trương Thanh Vân trao đổi ý kiến vẫn với giọng điệu không mặn không nhạt, rất ung dung, điều này làm cho Thang Vận Quốc rất khó chịu. Cuối cùng lão cũng không nhịn được phải nói:

- Thanh Vân lão đệ, tôi nói trắng ra, cậu là người mới đến Giang Nam, có rất nhều công tác chưa thể thuận buồm xuôi gió. Mặt khác tôi còn cần phối hợp và trợ giúp cậu, cậu cũng đừng nên khách khí, có gì cần giúp đỡ thì cậu cứ nói.

- Tôi đại biểu một thái độ, tôi thấy yêu cầu của cậu là khá tốt, cũng mong sáng tạo điều kiện cho cậu công tác tốt.

Trương Thanh Vân nhìn Thang Vận Quốc, vẻ mặt hắn không biến đổi, hắn lắc đầu nói:

- Có lời này của bí thư cũng làm tôi an tâm, không dối bí thư, trước mắt tôi cũng không có gì khó khăn cần đến anh. Tất nhiên, tạm tơời là không nhưng không có nghĩa là tương lai cũng như vậy, đợi đến khi cần bí thư trợ giúp, tôi sẽ không khách khí.

- Đối với chuyện Giang Nam, sau này chúng ta không nên dựa theo ý nghĩ truyền thống, phải đi theo một đường, đôi khi còn phải biến đổi. Tất nhiên tình huống cụ thể còn phải phân tích, tạm thời còn khó nói, khó nói, ha ha...

Thang Vận Quốc híp mắt không nói, Trương Thanh Vân từ chối làm lão giật mình, nhưng câu kế tiếp lão lại không thích nghe. Nói đến vấn đề biến đổi thì lão lại nghĩ đến những hành động kinh người của Trương Thanh Vân, đây là phương pháp chiêu hiểm kỳ binh, lão không ưu những thứ này.

Nhưng dưới bầu không khí như vậy Thang Vận Quốc cảm thấy đề xuất những nghi vấn là không phù hợp, vì vậy dứt khoát không nói lời nào, phải tra rõ vấn đề.

Trương Thanh Vân nhìn đồng hồ, hai người chạm trán đã qua nửa giờ, sự việc đã đến đây đã quá tốt, không còn xê xịch gì. Khi hắn đứng lên cáo từ thì Thang Vận Quốc giật mình nhìn đồng hồ, lão nói:

- Ôi, thời gian đúng là vui vẻ, không biết đã trôi qua vài giờ. Đúng là nghe vua nói chuyện bằng đọc sách mười năm...

- Bí thư, anh đừng nói những lời như vây, nó không phù hợp với tôi. Trước khi tôi đến vẫn còn cảm thấy chưa yên tâm, bây giờ tôi đã tin tưởng mười phần, đều vì anh có sự lo lắng.

Trương Thanh Vân nói.

Trương Thanh Vân nói xong những lời này thì nhìn Thang Vận Quốc rồi cả hai cùng cười ha hả. Ít nhất xem xét tình hình này thì hai người rất hòa hợp, nhưng nói về tương lai, Trương Thanh Vân cũng không quá đặt nặng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio