Bố Y Quan Đạo

chương 1085: lại là tin vui?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biệt thự vườn cam, Trương Thanh Vân mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình nằm trên ghế sa lông, hắn dùng hai cái gối kê dưới đầu, tư thế này có thể làm cho đầu hắn được nâng lên cao, dễ dàng nhìn vườn cam ngoài cửa sổ.

Mùa này hoa cam đã không còn, trái trên cành đã to bằng quả trứng gà, nhìn qua có vẻ tươi non tràn đầy sức sống. Tất nhiên nhìn cam sẽ sinh ra cảm giác ngọt nơi đầu lưỡi, giống như từ khoảng cách xa đã ngửi được hương cam.

Nhưng lúc này Trương Thanh Vân không xem xét cảnh tượng vườn cam, trong đầu hắn đang nghĩ về chuyện đại sự ở Giang Nam.

Hội nghị thường ủy hai ngày trước, Trương Thanh Vân đã tuyên truyền cơ chế, hắn có niềm tin, tất cả phương diện công tác ở đảng ủy sẽ không còn vật cản vì có Thang Vận Quốc. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL

Trương Thanh Vân là chủ tịch tỉnh, hắn biết rõ chứac trách và phạm vi của mình, cũng biết rõ ràng năng lực của mình. Hắn lên tiếng ở hội nghị thường ủy chính là muốn Thang Vận Quốc tiếp nhận lời đề nghị của mình, bắt đầu cơ chế nghiêm khắc với khối đảng ủy tỉnh.

Trương Thanh Vân hiểu rất rõ, dưới tình huống trước mắt, nếu hắn nhúng tay vào công tác khối đảng ủy thì sẽ gặp phải lực cản rất lớn. Hơn nữa hắn cũng cảm thấy sự cảnh giác của Thang Vận Quốc, dưới tình huống đó thì mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt.

Căn cứ vào nguyên nhân đó thì Trương Thanh Vân mới đưa ra một chiêu thức biết rõ thời thế, trước tiên hắn đạt thành nhận thức với Thang Vận Quốc, sau đó nhanh chóng đẩy mạnh làm Thang Vận Quốc rơi vào đúng tiến độ.

Bây giờ dưới tình huống Giang Nam, phương diện tỉnh ủy, tổ chức nhân sự, tư pháp, kiểm tra kỷ luật, giám sát tuyên truyền đều cần phải được áp dụng cơ chế một cách nghiêm khắc, chỉ như thế Giang Nam mới hoàn toàn tiến vào cơ chế phê bình và xem xét kỷ luật.

Dù chỉ là một vấn đề nhỏ cũng liên quan đến một số lượng người trong phạm vi rất rộng, Trương Thanh Vân cho rằng nếu chế độ này chất hành tốt, mọi người cùng đồng tâm thúc đẩy, như vậy Giang Nam ổn định không còn là câu nói đùa.

Chỉ cần Giang Nam có thể ổn định, như vậy Trương Thanh Vân có lòng tin chậm rãi thay đổi cục diện. Hắn chỉ sợ tình huống Giang Nam luôn lộn xộn, sợ rằng sẽ có nhiều sự cố, mọi người phải làm đội viên cứu hỏa, không thể tiếp tục đứng trên độ cao mới để xem xé tình huống, cũng không thể quy hoạch lâu dài cho tương lai Giang Nam.

Tất nhiên những thủ đoạn này của Trương Thanh Vân cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng không loại trừ khả năng không có hiệu quả. Dù sao tâm tư của Thang Vận Quốc cũng khó thể nhìn thấu, Trương Thanh Vân cũng không thể nào hiểu rõ đối phương có kiên định hay không.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng không lo lắng sẽ xảy ra tình huống, sau này chỉ cần công tác khối đảng ủy có vấn đề, như vậy hắn sẽ dễ mượn cớ. Ví dụ như phòng tổ chức không tạo lực trên phương diện nhân sự, Trương Thanh Vân có thể bắt tay vào và trực tiếp truyền đến lực ảnh hưởng, đến lúc đó, hắn sẽ nổi danh và không bị động như lúc này.

Trương Thanh Vân không sợ đấu tranh, nhưng bây giờ cục diện Giang Nam đã rất đặc thù, nếu như không cần thì cũng chẳng phải xen lẫn vào trong tranh đấu. Một tháng Trương Thanh Vân đến Giang Nam thì không phải không phát giác những động tác của Trần Hiểu, nhưng hắn chẳng qua chỉ khinh thường không quan tâm mà thôi.

Nhưng rất nhiều chuyện cũng chỉ ở mức tương đối, nếu Trần Hiểu thật sự chọc giận Trương Thanh Vân, như thế Trương Thanh Vân sẽ cho Trần Hiểu biết chút lợi hại.

- Thanh Vân, anh đang ngây ngốc suy nghĩ gì vậy? Còn đang suy nghĩ công tác sao?

Cảnh Sương mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn, nàng vừa đi ra khỏi phòng tắm, làn da bóng loáng, tóc ướt sũng, nàng dùng một chiếc khăn bọc quanh tóc, bộ dạng càng trưởng thành gợi cảm.

Trương Thanh Vân khẽ dịch người, Cảnh Sương chậm rãi đến bên cạnh, đột nhiên hai gò má nàng đỏ bừng. Khoảnh khắc này nàng ở Giang Nam tương đối nhiều, cơ bản đều ở bên cạnh Trương Thanh Vân, khoảng thời gian này hai người có thể nói là gần gũi nhiều nhất.

Trương Thanh Vân nhìn hai gò má ửng hồng của Cảnh Sương mà cười nói:

- Sao vậy? Sao lại đỏ mặt?

Cảnh Sương trợn trừng mắt, vẻ mặt có chút nhăn nhó, nàng khựng lại trong chốc lát, nàng không nhịn được phải đến bên cạnh nói:

- Em tháng này...Cái kia...Chưa tới...

- Là cái nào?

Trương Thanh Vân chợt sững sốt, nhưng khoảng khắc sau hắn đã hiểu ra, vì vậy mà không khỏi "Á!" lên một tiếng.

Gương mặt Cảnh Sương càng đỏ, Trương Thanh Vân dựng người dậy ôm lấy nàng:

- Em đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?

Cảnh Sương lắc đầu nói:

- Còn chưa, em...

- Sao không đi kiểm tra? Ngày mai phải tra, em nhất định phải điều dưỡng cho tốt, phải mời các chuyên gia đến xem xét...

Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân giống như biến thành một bà lão, Cảnh Sương nhìn người đàn ông trước mắt mà trong lòng không khỏi vui sướng, thân thể dần dựa vào người hắn, hai người hợp lại thành một khối.

Cảnh Sương bình thường cũng rất thích hát, khi nàng và Trương Thanh Vân ở cùng nhau, nàng thường hát cho hắn nghe. Hôm nay Trương Thanh Vân để Cảnh Sương hát, nàng dựa vào vai hắn hát những bài dân ca dân tộc Thổ ở Ung Bình.

Tất nhiên Cảnh Sương cũng không thiếu những bài hát dân ca đã được cải biên, đặc biệt là giọng hát của Cảnh Sương rất cao, làm người nghe cảm thấy trong trẻo réo rắt. Trương Thanh Vân nghe rất nhập thần, núi non sông nước Ung Bình giống như biểu hiện trước mắt hắn.

- Em gặp anh trong vườn cam, trái tim em chợt xao xuyến...

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt run lên, hắn ôm lấy Cảnh Sương thêm chặt. Hắn biết bài ca này, đó cũng không phải là "Trong vườn cam", mà chính là "Trong vườn Mạnh Tử". Cảnh Sương thay đổi lạ một chút, nàng đưa hình ảnh quay về thời điểm hai người gặp mặt nhau trong vườn cam núi Hổ Sơn huyện Ung Bình.

Trước đó Cảnh Sương là đóa hồng được mọi người chú ý ở Ung Bình, nàng đẹp, ướt át, thân phận phi phàm, mà khi đó Trương Thanh Vân cũng chỉ là một kẻ tầm thường.

Lần đầu tiên hai người gặp mặt, chắc chắn cũng không ai ngờ giữa hai bên lại sinh ra những chuyện khó ngờ như vậy. Hai người quen nhau trong vườn cam, sau bấy nhiêu năm lại sống trong một khu vườn cam, đây cũng xem như một tình cảnh gặp gỡ lãng mạn.

Tiếng ca của Cảnh Sương cũng không được trải qua huấn luyện chính quy, cũng giống như những tiếng hát dân ca ở Ung Bình, giọng hát theo tiêu chuẩn tự nhiên. Giọng điệu của nàng cất lên hát về quê hương Ung Bình, cũng vì vậy mà có hương vị đặc biệt.

Dân ca thường nóng bỏng vào trực tiếp, tuy thô kệch nhưng bay xa, Cảnh Sương dùng một âm điệu truyền cảm để cất tiếng hát, tất nhiên nội dung và biểu hiện sẽ tạo nên tương phản, thậm chí còn có hương vị riêng, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm nhận được tình cảm nồng ấm của mỹ nhân trong lòng.

Không thể nghi ngờ, trong lòng Cảnh Sương thì vườn cam có ý nghĩa rất trân trọng, mà bây giờ nàng và Trương Thanh Vân ở trong một khu vườn cam khá giống Ung Bình. Từ Ung Bình đến Thành Đô, giống như ở nơi đâu cũng luôn có một vườn cam minh chứng cho tình yêu của đôi lứa...

Những năm gần đây Trương Thanh Vân rất áy náy với Cảnh sát, đặc biệt là gần đây hắn càng hổ thẹn. Khi thời gian chậm rãi trôi, Cảnh Sương cũng dần không còn thanh xuân, nàng và Trương Thanh Vân ở với nhau khá lâu mà vẫn chưa có con, điều này là một tiếc nuối rất lớn.

Hôm nay Trương Thanh Vân nghe được tin tức Cảnh Sương có mang, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn có con, rõ ràng Cảnh Sương tuy không nói nhưng cũng có ý nghĩ như vậy.

Không phải, hôm nay giọng ca của nàng cũng không phải giống như dĩ vãng, nàng dùng giọng há đặc biệt để hát cho người mình yêu, đồng thời cũng bày tỏ cảm giác vui sướng, cầu nguyện, chúc phúc, những cảm giác và cảm xúc khó thể nói rõ...

...

Cơ chế phê bình và xem xét trách nhiệm của Trương Thanh Vân ở Giang Nam chính thức tạo nên tiếng vang lớn, lần đầu tiên Trương Thanh Vân quy phạm cơ chế cho chính quyền tỉnh, hắn đặc biệt chỉ thị cho văn phòng chính quyền tổ chức học tập cơ chế cho các thành phố, quận huyện, thôn xóm, đồng thời còn đưa ra những văn kiện tương quan.

Đồng thời Trương Thanh Vân cũng chủ trương thành lập tổ giám sát khối chính quyền tỉnh, giám sát tất cả thành phố, quận huyện và xã thị trấn tuyến dưới.

Trương Thanh Vân đưa ra khẩu hiệu, khi có bất kỳ sự kiên nào liên quan đến cá nhân, đến khảo hạch cán bộ đều phải áp dụng cơ chế. Các cấp chính quyền cũng cần phải đối đãi khác nhau với từng cán bộ ở thời điểm khác nhau, không thể vơ đũa cả nắm.

Đúng lúc này tỉnh ủy cũng in và phát hành "Thông báo về vấn đề nghiêm túc thực hiện cơ chế phê bình và xem xét trách nhiệm", thông báo này rõ ràng đã cùng hô ứng với Trương Thanh Vân. Thông báo quy định tất cả chiến tuyến tỉnh ủy phải thành lập cơ chế phê bình và xem xét trách nhiệm, các lãnh đạo tương quan phải phụ trách và xác định rõ tư tưởng "Ai xảy ra vấn đề và người nào chịu trách nhiệm", chuyện quan trọng trước mắt là định luận tránh nhiệm, tránh tình cảnh đùn đẩy sau này.

Sau khi thông báo được in và phát hành thì bí thư tỉnh ủy Thang Vận Quốc đặc biệt đi thị sát trường đảng, phòng tổ chức, khối tuyết phi, viện kiểm sát, cục công an và một vài đơn vị khác. Trong quá trình thị sát Thang Vận Quốc liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của cơ chế vừa chỉ thị, lão nói rõ cục diện Giang Nam vào lúc này thì các cấp đảng ủy chính quyền phải nghiêm túc thực hiện theo cơ chế, bảo vệ tính ổn định, bảo vệ dân sinh. Đây là hai pháp bảo cực mạnh, tất cả đơn vị ban ngành phải học tập tinh thần văn kiện của tỉnh ủy, phải nhanh chóng được chứng thực.

Vì có sự thúc đẩy của bí thư và chủ tịch tỉnh, vì vậy mà trng phạm vi toàn tỉnh nhanh chóng có những hội nghị học tập cơ chế. Mười thành phố và khu tự trị đều cử bọn họ lên học tập văn kiện của tỉnh ủy, bọn họ hiểu rõ rất cả thần thông "Bát tiên quá hải", sau đó còn hưởng ứng lời hiệu triệu của tỉnh ủy chính quyền tỉnh, chăm chú nghĩ biện pháp giữ vững tính ổn định

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio