Mùa hạ ở Giang Nam, đây là mùa đẹp nhất, cũng là mùa đẹp nhất ở Thành Đô.
Thành Đô có hai con đường mới xây dựng, xanh hóa rất tốt, trăm hoa đua nở, có thể nói là cả thành phố giống như chìm mình trong màu xanh, thật sự rất đẹp.
Khách sạn Hán Dũng nằm trên con đường mới mở rộng, đây là một trong những khách sạn năm sao không nhiều lắm ở Thành Đô. Đây là một tiêu chí kiến trúc của Thành Đô, đến Thành Đô sẽ nghe được danh tiếng của Hán Dũng.
Người khống chế cổ phần của khách sạn Hán Dũng chính là Cao gia, vừa rồi Cao gia trải qua vài lần bị chèn ép, bây giờ lực lượng chính trị bị chặn nhưng phương diện kinh doanh lại có năng lực rất mạnh, không biểu hiện héo rút mà càng ngày càng thịnh vượng.
Những quan viên tiến vào tỉnh thành thường rất thích ở khách sạn Hán Dũng, một khách sạn khác chính là Vienna, hai khách sạn này tất nhiên có khách hàng chủ yếu là các chính khách. Nguồn tại ện FULL
Tầng mười tám của khách sạn Hán Dũng, trong một gian phòng vip rất lớn, cửa sổ mở rộng, chủ nhân gian phòng có thể nhìn từ cao xuống dưới, có thể thu hết tất cả khung cảnh Thành Đô vào trong mắt. Cảnh đẹp như vậy ở Thành Đô cũng chỉ có một mình khách sạn Hán Dũng mới bắt được, dù là khách sạn Vienna tự xưng là đệ nhất Thành Đô cũng không có được những căn phòng xa hoa khoáng đạt như thế này.
Một người đàn ông hơn năm mươi mặc một bộ áo tắm dài nằm trên ghế, người này dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn qua cửa sổ. Lúc này không gian bên ngoài rất thoáng, cảnh sắc rất đẹp, nhưng người này lại chẳng quan tâm mà hai hàng lông mày nhíu rất chặt giống như đang suy tư về chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.
- Chủ tịch Lưu, bữa tối đã chuẩn bị xong, anh có muốn dùng cơm ngay bây giờ không?
Một tên thanh niên đứng sau lưng người đàn ông dùng giọng kính cẩn nói.
- À, không vội, Tiểu Liêu, để bọn họ làm muộn một chút, hôm nay không có khách, không cần phải làm việc đúng giờ, tôi nghỉ ngơi một chút rồi ăn sau.
Người đàn ông mặc áo tắm dài nói, giọng điệu của hắn có chút thâm trầm, điều này làm cho người ta cảm thấy tâm tình của hắn cũng không quát tốt.
- Vâng.
Tên thanh niên gật đầu khách khí, sau đó hắn xoay người đi ra ngoài. Người đàn ông mặc áo tám khẽ thở dài một hơi, hắn đứng lên và bắt đầu dạo bước trong phòng.
Người đàn ông này không phải là ai khác, chính là Lưu Thần đến từ Vũ Lăng.
Năm xưa khi Trương Thanh Vân đảm nhiệm chức vụ bí thư huyện ủy Tang Chương thì Lưu Thần là người cùng nhập gánh, hai người thật sự có một khoảng thời gian ân oán, bây giờ năm tháng trôi qua, tất cả chỉ còn lại bãi bể nương dâu.
Lưu Thần không còn giống như trước kia, nhưng Trương Thanh Vân cũng khác biệt quá lớn, bây giờ toàn bộ Giang Nam đều nằm dưới sự khống chế của Trương Thanh Vân, Lưu Thần sao có thể so sánh được?
Ban ngành Ba Lăng sắp điều chỉnh, toàn bội tỉnh Giang Nam chú ý đến sự kiện này, những người có điều kiện phù hợp đều nghĩ sẽ thừa cơ hội này mà hoạt động. Nếu nói một cách không khoa trương thì bây giờ người trong tỉnh Giang Nam có thể tìm được quan hệ đều biểu hiện thần thông bát tiên quá hải, thậm chí muốn nắm chắc cơ hội.
Trương Thanh Vân khống chế Giang Nam, bây giờ ban ngành Giang Nam đang phát triển rất mấu chốt, lúc này Trương Thanh Vân đưa ra yêu cầu đoàn kết một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng. Hắn hiệu triệu tất cả cán bộ quần chúng Giang Nam đồng tâm hiệp sức vứt bỏ hiềm khích, cùng nhau góp đá xây dựng Giang Nam.
Dưới bối cảnh như vậy Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ phải hòa giải với các thế lực ở Giang Nam, trước đó những nhà bị chèn ép không thể ngẩng đầu lên lại có cơ hội chào đón thời cơ phát triển mới.
Vào thời điểm này mọi người sẽ khó bỏ qua cơ hội, tất nhiên ban ngành Ba Lăng điều chỉnh sẽ là cơ hội hoàng kim, bọn họ cực kỳ coi trọng.
Lưu Thần là một người có bối cảnh đủ để tiến vào hoạt động ở Thành Đô, bây giờ hắn là quan viên Triệu gia danh tiếng xứng với thực chất, ngược dòng là người có quan hệ với Hà Khôn. Hai năm qua con đường làm quan của Lưu Thần đi xuống liên tục, Hà Khôn xuống đài, hơn nữa còn có những vấn đề không trong sạch, có thể nói là ảnh hưởng rất lớn cho Lưu Thần.
Hà Khôn thất thế thì Lưu Thần bị chèn ép và xa lánh là đương nhiên, ở chính đàn Ba Lăng thì Lưu Thần có thể nói là triệt để bị biên giới hóa, bây giờ yên ắng vài năm, hắn muốn quật khởi thì dễ dàng như vậy sao?
Lưu Thần là một người trong khung không đủ tự tin, những năm này kinh nghiệm của hắn là rất nhiều nhưng cũngg không có nhiều lòng dạ như năm xưa, trong khung vẫn còn cảm giác không cam lòng. Nhưng đây là những gì được chôn chặt trong lòng, đơn giản không lộ ra bên ngoài.
Tất nhiên, càng như vậy thì hiệu quả và lợi ích trong khung càng được đặt nặng, Lưu Thần là người thích theo đuổi quyền lợi, những năm này hắn gặp phải nhiều trầm luân, hắn càng nhìn rõ vòng tròn ma lực của quyền lợi, trong lòng càng có những ý nghĩ sâu sắc hơn.
Mọi người khi đối mặt với những sự vật trong lòng thì thường cực kỳ khát vọng, sẽ cực kỳ mẫn cảm về vấn đề được mất, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ căng thẳng không yên. Ví dụ như Lưu Thần vào lúc này, hắn đối mặt với cơ hội thì khó thể thờ ơ, trong lòng luôn nghĩ về những chuyện hoạt động lần này.
Thật ra Lưu Thần không nắm chắc nhiều về hoạt động lần này, những quan hệ của hắn ở Thành Đô trong những năm gần đây liên tục bị làm nhạt, chủ yếu hắn còn phải xin sự trợ giúp từ Lí Thiều Sơn.
Bây giờ Lí Thiều Sơn coi như là quan tai to mặt lớn của Triệu gia ở Giang Nam, nhưng bây giờ hắn chỉ là chính sảnh, còn chưa chính thức tiến vào cao tầng, vì vậy nếu xem xét về độ nặng, Lí Thiều Sơn vẫn chưa đủ.
Nhưng Lí Thiều Sơn có ưu thế quan hệ rất tốt với Trương Thanh Vân, hai người này đều là con rể Triệu gia, cũng coi như không chỉ có một tầng quan hệ thân thích. Trước nay Trương Thanh Vân luôn có ý nghĩ ôn hòa với Triệu gia, nhưng lại có chút kính trọng với Lí Thiều Sơn, cùng vì nguyên nhân như vậy mà Lí Thiều Sơn ở Giang Nam có được khoảng thời gian rất thoải mái.
Hơn nữa nếu không có vấn đề gì xảy ra thì lần này ban ngành Thành Đô điều động, Lí Thiều Sơn sẽ tiến vào thường ủy tỉnh ủy, đồng thời sẽ đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy Thành Đô. Nếu hắn có thể chiếm một vị trí thường ủy tỉnh ủy, như vậy sẽ là một bước đột phá cho Triệu gia ở Giang Nam.
Căn cứ vào nguyên nhân này mà có thể khẳng định Lí Thiều Sơn sẽ tìm bước đột phát trên người Trương Thanh Vân, đây cũng chính là địa phương mà Lưu Thần cảm thấy không yên.
Lưu Thần và Trương Thanh Vân có quan hệ rất vi diệu, trước kia hai người cùng nhập gánh ở Tang Chương thì đã từng tạo nên cục diện không chết không thôi, hai người đấu tranh ở Tang Chương có thể nói là trời đất tối mịt, cũng có thể nói là tử địch.
Nhưng sau này quan hệ giữa hai người dần hòa hoãn, sau đó vị trí của Trương Thanh Vân ngày càng cao, Lưu Thần cũng không còn cơ hội liên hệ với Trương Thanh Vân.
Mãi đến khi Trương Thanh Vân cường thế quay về Giang Nam, khi đó hai người mới có cơ hội gặp mặt. Nhưng Trương Thanh Vân về Giang Nam thì lập tức khai đao với các thế lực, rõ ràng là vung đao chém mạnh, Lưu Thần cũng coi như là kẻ trực tiếp bị hại.
Vì có những vấn đề như vậy mà Lưu Thần bây giờ làm gì dám ôm nhiều hy vọng xa vời với Trương Thanh Vân? Nhưng trong lòng Lưu Thần biết rõ, trước cục diện chính trị ở Giang Nam vào lúc này, nếu hắn muốn tìm được điểm đột phá trên con đường làm quan thì nhất định phải tìm được sự thừa nhận của Trương Thanh Vân, nếu không hắn sẽ vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên.
- Phù!
Lưu Thần thở dài một hơi, hắn cảm thấy tâm tình đè nén, hít thở có chút khó khăn.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ, trong ký ức của Lưu Thần thì tình cảnh cùng nhập gánh với Trương Thanh Vân ở Tang Chương vẫn rõ mồm một, có rất nhiều sự kiện giống như vừa mới phát sinh.
Năm đó Lưu Thần lòng dạ cao vời, đồng thời còn có chỗ dựa là Hà Khôn và Hà Tuấn, nếu so sánh với một Trương Thanh Vân đắc tội với cả Triệu gia thì rõ ràng là một trời một vực.
Dưới cục diện như vậy thì Lưu Thần có thể nói là thỏa thuê mãn nguyện, hắn chỉ ngóng trông có thể phân cao thấp với Trương Thanh Vân, hai bên quyết đấu gay cấn, ác liệt.
Nhưng lúc đó Lưu Thần nào có nghĩ rằng Trương Thanh Vân sẽ có thành tựu ngày hôm nay? Từ chức vụ bí thư huyện ủy đến bí thư tỉnh ủy cách nhau như thiên hà, Trương Thanh Vân trước nay đều được định vị là cán bộ trẻ kiệt xuất.
Nhưng ở Giang Nam có bao nhiêu cán bộ trẻ kiệt xuất, có thể nói là vô số kể, nhưng lại chỉ có một chức vụ bí thư tỉnh ủy, vì vậy nếu tính theo phần trăm thì xác suất là rất nhỏ.
Nhưng sự thật luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, bây giờ Trương Thanh Vân là lãnh đạo tỉnh ủy Giang Nam, Lưu Thần chỉ là một phó chủ tịch bị cho ra rìa. Với thân phận của Trương Thanh Vân bây giờ, đừng nói là một phó chủ tịch thành phố, dù là một phó chủ tịch tỉnh cũng chưa chắn có thể gặp mặt.
Trong đầu Lưu Thần bùng lên hàng loạt ý nghĩ, trong lòng nghĩ về vấn đề thì tâm tình càng hạ thấp. Cuối cùng hắn do dự rất lâu mới cầm điện thoại lên.
- Tút, tút.
Vài âm thanh vang lên:
- Alo, ai vậy, tôi là Lí Thiều Sơn.
- Chào chủ tịch Lý, tôi là Lưu Thần. Anh Lý, lần này tôi về tỉnh thành, anh nói có nên đi lại nhiều một chút với tổ chức không? Nơi đây tôi có vài người bạn cũ, hẹn bọn họ ra ngoài dùng một bữa cơm, anh nói...
Lưu Thần do dự nói.
Lí Thiều Sơn ở bên kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hắn nói:
- Anh Lưu, không phải tôi không tính cho anh, nhưng tin tức của anh quá bế tắc, anh có thể nghĩ ra vấn đề, cũng có người chĩa vào anh.
- Anh biết Tiết Phong Loan chứ? Đây là nhân vật phong vân ở Ba Lăng, cũng là nhân tuyển nóng nhất cho vị trí chủ tịch thành phố Ba Lăng vào lúc này. Nhưng người này thích tiểu thông minh, không cùng hướng với anh, hắn vừa có hành động thì đã đụng vào mũi súng.
- Trưởng phòng Hồng mới lên nhận chức trưởng phòng tổ chức Giang Nam, lúc này anh ấy còn chưa đốt lửa, Tiết Phong Loan vừa vặn chui đầu vào, vì vậy mà đầu tóc đầy bụi, còn rất mất mặt. Cách hoạt động như vậy không những làm giảm lực ảnh hưởng, hơn nữa còn làm tổn hại đến hình tượng, anh hiểu không?
Lưu Thần chợt sững sờ, ngay sau đó hắn đỏ mặt nói:
- Lý Thị, anh xem tôi này, vừa nói là sai rồi, đúng là hỗ thẹn. Những ngày nay tôi không nghiên cứu tình huống, cũng có sơ sót, xem ra trước kia bí thư Hà nói rất đúng, con người tôi đôi khi suy nghĩ quá cơ bắp.
Trên trán Lưu Thần vã mồ hôi hột, khoảnh khắc này hắn không biết nói sao cho thỏa đáng, trong lòng xấu hổ đến mức khó nói nên lời