Lại một ngày đông tuyết, Trương Thanh Vân rời giường từ lúc sáng sớm, hắn dụi dụi mắt rồi khoác đồ ngủ đi ra phòng khách, sau đó chợt khựng người.
- Em...Em đến đây từ khi nào?
Trương Thanh Vân ngạc nhiên nói, Triệu Giai Ngọc đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách, nàng đang sững sờ nhìn hắn.
- Đến từ lúc sáng sớm, anh...Có chuyện gì sao?
Triệu Giai Ngọc nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, không có chút bất ngờ khi nhìn thấy Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân lui về mặc đồ đàng hoàng, sau đó mới đi ra. Hắn kéo cửa sổ, gió lạnh ùa vào, Triệu Giai Ngọc nhướng mày, Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Lại là một đợt tuyết, à, đúng rồi, em nghe ai nói anh xảy ra chuyện?
Giữa hai chân mày của Triệu Giai Ngọc bùng lên cảm giác mất tự nhiên, nàng không nói gì, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt hăng hái nhìn nàng rồi nói:
- Em đến giúp anh sao? Với thân phận đại biểu quốc hội sao?
- Em...Em đến đầu tư trạm thủy điện Áp Tử Hà ở Vũ Lăng!
Triệu Giai Ngọc nói:
- À, còn nữa...Em muốn đến quê hương nhìn xem thế nào, nghe nói cuộc sống nơi đây rất khó khăn...
Trương Thanh Vân nhướng mày, sau đó hắn cười nói:
- Em đầu tư nhưng tìm nhầm đối tượng rồi, em phải tìm cục công nghiệp mới đúng chứ?
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt đỏ lên, nàng giống như muốn tức giận, lại không nhúc nhích nhưng ánh mắt có chút bối rối rồi đột nhiên nói một câu:
- Nếu quê hương áp lực quá lớn thì anh về Thành Đô đi, nhưng em biết rõ anh sẽ không chịu lùi bước.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ, tuyết trắng phủ khắp bên ngoài, từ vị trí này có thể nhìn thấy núi Tiên Nữ. Lúc này thiên nhiên đang phủ lên ngọn núi một chiếc áo trắng tinh khiết, lộng lẫy, xinh đẹp và có thêm vài phần lung linh.
Trương Thanh Vân đến Vũ Lăng được hơn nữa năm, hơn nữa căn bả chỉ là chiến đấu một mình nhưng hắn không buông bỏ, nếu xám xịt quay về thì rõ ràng không thể nào suy xét.
Khi Triệu Giai Ngọc nhắc đến vấn đề này thì Trương Thanh Vân đột nhiên cảm nhận được độ nặng của huyện Tang Chương trong lòng mình, lúc này mình đã hòa hợp cùng một thể với quê hương, đặc biệt quan tâm đến từng cành cây ngọn cỏ.
"Nếu huyện Tang Chương không thay đổi bộ mặt thì chính mình sẽ không quay về!"
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, nếu trở về thì bắt buộc phải thắng lợi quay về.
- Triệu...
Trương Thanh Vân muốn kêu Triệu tiểu thư nhưng cảm thấy không ổn, hắn quay đầu nhìn nàng rồi nói:
- Đúng rồi, cách xưng hô của chúng ta phải thay đổi, sau này chúng ta kêu tên lẫn nhau, không gọi họ, em thấy thế nào?
Triệu Giai Ngọc né tránh ánh mắt Trương Thanh Vân, nàng khẽ dạ một tiếng, giọng điệu mềm mại vô hạn.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt rung động, trái tim chợt bóp chặt, hắn nói:
- Vậy em gọi anh một tiếng thử xem?
Triệu Giai Ngọc chợt sững sờ, nàng há miệng mà không nói, vẻ mặt hơi đỏ.
Ánh mắt Trương Thanh Vân chợt xoay động, khi nhìn thấy chìa khóa trên bàn thì chụp lấy rồi đưa ra sau lưng, sau đó hắn nắm hai tay đưa về phía trước, nói:
- Công bằng nhé, đoán xem chìa khóa ở tay nào, nếu đoán trúng thì anh gọi trước, đoán không trúng thì em gọi trước.
Triệu Giai Ngọc chớp chớp mắt, ánh mắt xoay chuyển. Nàng liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hình như có chút e lệ, lại có chút căng thẳng, nhưng lại không phải đối mà chỉ tay phải của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn từ từ mở tay ra, tay phải không có gì, hắn nói:
- Hì hì, em thua rồi, em gọi anh đi.
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc không biến động, nàng giương mắt nói:
- Vậy anh mở luôn tay trái ra.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên lúng túng, hắn thầm nghĩ Triệu Giai Ngọc lợi hại, mình vừa rồi đã giấu chìa khóa ra sau lưng, hai tay đều trống không. Triệu Giai Ngọc đã sớm phát hiện ra nhưng không nói, bây giờ mới nói.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì bật cười lớn, hắn mở tay trái ra, khóe miệng Triệu Giai Ngọc cuối cùng cũng lộ ra nụ cười. Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ rồi sinh ra cảm giác mùa xuân về đến khắp mọi nơi, nụ cười của Triệu Giai Ngọc và cảm giác lạnh lẽo đều giống như sinh ra từ sâu trong linh hồn. Nụ cười của nàng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến một linh hồn khác, khoảnh khắc này Trương Thanh Vân không muốn nói chuyện, hắn thầm muốn thời gian ngừng trôi mãi mãi.
- Anh nói không giữ lời!
Triệu Giai Ngọc cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói êm dịu, lông mày giãn ra, dù không còn nụ cười nhưng khí chất cơ thể biến hóa đột ngột, rõ ràng là hai người so với trước đó, vô tình khoảng cách giữa hai người cũng được kéo gần lại với nhau.
- Ha ha, được, Giai Ngọc, hôm nay chúng ta lên núi Tiên Nữ, anh đã ở khách sạn vài ngày, hôm nay nên đi dạo một chút. Nếu không ra ngoài thì người ta lại tưởng rằng anh là loại vô năng, chỉ biết co rúm người trong nhà.
Trương Thanh Vân cười nói, trong lòng rất vui, tuy không nói nhiều lời nhưng lại làm cho tâm tình của Triệu Giai Ngọc trở nên bình lặng.
Trương Thanh Vân không dễ bị người ta tính toán như vậy, năm xưa mới vào quan trường đã gặp phải ba ngọn núi lớn ở Ung Bình, lúc đó hắn còn có thể chèo chống, cũng có phản kích, huống hồ là hiện tại?
Sau khi trải qua nhiều thử thách và rèn luyện thì chính hắn đã khác hẳn, đã trưởng thành, có nhiều kinh nghiệm. Vũ Lăng tuy là vùng nước sâu nhưng cũng không thể nào làm Trương Thanh Vân hắn ngã tay chèo.
Núi Tiên Nữ là một khu du lịch nổi tiếng của Vũ Lăng, nơi đây có bảy ngọn núi, mỗi ngọn núi đẹp mỗi vẻ, giống như Tiên Nữ, quyến rũ khác biệt.
Đứng trên ngọn núi Thánh Nữ nhìn về dãy núi phương xa thấy giống như một mỹ nhân đang ngủ, trong khe núi là đám sương trắng như tuyết. Tình cảnh vào mỗi buổi đều có biến động, mưa gió biến động, bốn mùa biến động, đây chính là sức quyến rũ của đỉnh Tiên Nữ Vũ Lăng.
Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc hoàn toàn thả mình vào thiên nhiên, cả hai leo núi, chìm đắm vào trong cảnh đẹp quyến rũ khó thể kiềm chế. Hai người giống như một cặp tình nhân, cười cười nói nói, đi một chút ngừng một chút làm du khách phải liếc mắt nhìn. Tuấn nam mỹ nữ, đúng là tình lữ như hoa, đồng du đỉnh Tiên Nữ, phong cách, lãng mạn, tình tứ.
Trên tầng cao nhất của hộp đên Vạn Tượng Thành, trong những tấm vách thủy tinh lộng lẫy là một gian phòng cực rộng. Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam ngồi bên trong cười đùa và thưởng thức trà, chiêm ngưỡng cảnh tuyết, bầu không khí hòa hợp và vui vẻ.
- Khâu công tử, tên Trương Thanh Vân kia muốn kéo truyền thông vào làm lớn chuyện, hắn tìm một nhóm phóng viên tiến vào khu mỏ để phỏng vấn, ý muốn đưa ra ánh sáng vụ việc những tên ác bá địa phương quấy nhiễu trật tự trị an. Tên này muốn nắm chặt vụ việc này không buông, anh nói xem hắn có quá ngây thơ hay không?
Phương Tiểu Nam nở nụ cười nũng nịu nói.
- Ha ha!
Khâu Hâm cười, hắn khoát tay nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
- Em cũng đừng nên nói quá, tiểu tử kia dù sao cũng có chút năng lực, nhưng hắn rơi vào Vũ Lăng thì như cá vào chậu, cũng chỉ biết bày ra chút mưu như vậy mà thôi.
- Hừ!
Phương Tiểu Nam hừ lạnh một tiếng, nàng nói:
- Em thấy tên khốn kia rất kiêu ngạo, vốn định nể mặt vài phần, nếu hắn linh hoạt tìm người hợp tác thì làm gì rơi vào cục diện hôm nay?
Khâu Hâm không lên tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười khoe khaong:
- Tình hình bây giờ thế nào?
- Còn có thể thế nào? Người này ở tuyến dưới đi lên thị ủy thì biến mất, lúc này đang vào lúc phòng tài nguyên môi trường và cục du lịch chạy đua với thời gian, chính quyền huyện Từ Khê, nhà máy Tam Môn Dục đều đã lên thị ủy náo loạn, tất cả manh mối đều hướng về kẻ đã chết Trương Thanh Vân, nhiêu đó cũng đủ một bình rượu độc dốc vào mồm hắn.
Phương Tiểu Nam chậm rãi nói, vẻ mặt tràn đầy khoái ý, trong lòng đang nghĩ đến tình cảnh Trương Thanh Vân đâm đầu chạy loạn như chó nhà tang. Như vậy mới cho tên khốn nạn Trương Thanh Vân biết Vũ Lăng là nhà của nàng.
- Ầm ầm!
Những tiếng đập cửa vang lên ầm ầm, Khâu Hâm nhướng mày nói:
- Vào đi!
Một người đàn ông trung niên khách khí đẩy cửa tiến vào, hắn khẽ cúi người nói:
- Tổng biên tập nhật báo Thành Đô Nghê Thu Nguyệt đến!
Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam đều kinh hoàng, cả hai đều đứng lên. Phương Tiểu Nam nói:
- Mau ra tiếp đón chị Nghê!
Phương Tiểu Nam vừa nói vừa tiến ra cửa, sau đó đi ra ngoài.
Khoảnh khắc sau Nghê Thu Nguyệt đã đến, nàng mặc một bộ áo lông màu đỏ, đeo kính mắt màu tím, nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt.
- Chị Nghê, vào lúc tuyết rơi mà đeo kính làm gì? Ngồi, mời chị ngồi!
Phương Tiểu Nam cười nói, nàng kéo tay Nghê Thu Nguyệt, có vẻ rất thân mật, Khâu Hâm ở bên cạnh cũng mỉm cười.
Nghê Thu Nguyệt tránh khỏi tay Phương Tiểu Nam, nàng tiến vào văn phòng cởi áo khoác móc lên giá, sau đó lấy kính. Phương Tiểu Nam thấy vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt rất khó chịu, vì vậy cũng trở nên ngẩn ngơ.
- Có chuyện gì xảy ra?
Khâu Hâm dùng giọng kinh ngạc nói.
- Hừ, chuyện gì? Các anh chị có vẻ rất hào hứng nhỉ, chuyện mỏ khoáng ở Tang Chương là thế nào?
Nghê Thu Nguyệt lạnh giọng nói.
- Sao?
Lông mày Phương Tiểu Nam chợt dựng lên:
- Chuyện này đâu có gì, đã xảy ra vài ngày trước rồi.
- Phải không?
Khóe miệng Nghê Thu Nguyệt lộ ra nụ cười lạnh, nàng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt mất tự nhiên của Phương Tiểu Nam, một lúc lâu sau mới nói:
- Ngày hôm qua tôi đã nghe tin đám thợ mỏ vây quanh ủy ban xã Tam Môn Dục, nghe nói phòng giám sát đã phái người xuống điều tra.
- Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ quái, Trương Thanh Vân trở nên mềm yếu như vậy từ khi nào? Sau này phái người kiểm tra, thì ra tất cả đều làm bừa bãi, các anh chị bị người ta chơi đau rồi.
Phương Tiểu Nam và Khâu Hâm đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người bùng lên cái nhìn che giấu. Phương Tiểu Nam vội vàng bấm điện thoại, sau đó chợt cúp.
- Sao vậy?
Khâu Hâm không tự chủ được phải hỏi.
Hai đầu lông mày Phương Tiểu Nam nhíu lại lộ ra sự lo lắng:
- Có một cánh quân thần bí đang diễn tập ở Tam Môn Dục, phòng giám sát thị ủy bị ngăn bên ngoài.
- Từ khi nào?
Khâu Hâm chợt lớn tiếng nói:
- Bọn họ dựa vào điều gì để ngăn cản phòng giám sát? Bọn họ...Điều này...
Phương Tiểu Nam nhíu mày không lên tiếng, nàng chợt si ngốc, rõ ràng trong lòng đang tính toán. Một lúc lâu sau nàng mới nhìn lướt qua Khâu Hâm, vẻ mặt hai người tỉnh táo trở lại:
- Như vậy cũng không có gì, phòng giám sát bên kia có lão quỷ Tạ Minh Quân, sẽ không sao. Trên tay chúng ta còn rất nhiều bài, không phải hắn muốn dùng truyền thông sao? Tôi sẽ cho hắn chết, cũng không tin chuyện này làm lớn lên thì thị ủy sẽ bỏ qua cho hắn, moi từ bên trong ra ngoài, vạch áo cho người xem lưng, chúng ta chỉ cần đứng ngoài xem là được.
Phương Tiểu Nam nói như vậy thì lòng người cũng dần yên tĩnh, vẻ mặt Khâu Hâm cũng yên ổn trở lại, hắn nói:
- Đúng, cánh tay sao xách được đùi, hắn phong tỏa hiện trường thì giải quyết được vấn đề sao? Hừ, đúng là quá ngây thơ rồi.
Nghê Thu Nguyệt lẳng lặng nhìn sự biến đổi của vẻ mặt hai người, trong lòng lại suy nghĩ mông lung. Trương Thanh Vân thật sự quá yêu dị, tất cả những phản ứng của đám người này đều đã được hắn tính toán, đúng là oan gia. Nàng đột nhiên nhớ đến đêm đó liều chết ân ái, thân thể không khỏi nóng lên, bên dưới cảm giác hơi ươn ướt, vì vậy mà chợt trở nên si ngốc...