Người còn sống cuối cùng kia là nhân viên quản lí kí túc xá tên Cửu Hàn, y cũng có em trai học tại trường này cũng ở trong kí túc xá.
Hôm xảy ra hoả hoạn y muốn cứu em trai mình nhưng chỉ có thể bất lực nhìn bọn trẻ kêu gào đau đớn, bởi vì cánh cửa bị phong ấn cho nên Cửu Hàn không thể mở ra được.
Từng người từng người chậm rãi hoá thành một thi thể cháy đen co quắp ngã xuống, Cửu Hàn hoảng loạn mặc cho bàn tay bị độ nóng từ trong phòng toả ra làm phỏng.
Lúc đó hiệu trưởng vừa lúc chạy đến.
Cửu Hàn thất thố túm lấy quần áo của gã cầu cứu.
" C...Cầu ông giúp...giúp...e...em trai tôi cùng bọn trẻ!...!"
Hiệu trưởng thương tiếc chấn an Cửu Hàn, nhưng lời gã nói ra lại như ác quỷ thì thầm.
" Không sao, bọn trẻ chết rồi mới tốt.
Nếu không...!còn uổng tôi chuẩn bị lâu như vậy, yên tâm cậu chính là vật chứa quan trọng cho nên tôi sẽ không để cậu chết được.
"
Cửu Hàn mở to mắt kinh hoảng nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt hiền từ của thầy hiệu trưởng cùng tính cách hoà nhã của gã giờ phút này trong trận hoả hoạn bị ngọn lửa nhấm nuốt sạch sẽ, chỉ còn lại một bộ da người bị ác quỷ đội vào...!Cửu Hàn bị đem đi luyện hoá thành vật chứa của lệ quỷ, linh hồn cùng thể xác chậm rãi bị gặm nhắm ăn mòn.
Chịu hết thống khổ da thịt thối rửa rồi lại tiếp tục trọng tố, ký ức dần mơ hồ ánh mắt cũng tan rã thay thế thành một đôi chỉ có tròng đen đôi mắt.
Lệ quỷ chiếm được thể xác của Cửu Hàn tạm thời ngủ đông để củng cố lại lực lượng, hưởng thụ "chất dinh dưỡng" từ những đứa trẻ xấu số...!Lúc đó ông của vai chính phát hiện được oán khí quá nồng tìm lại, tình cờ thấy được khu kí túc xá tràn ngập dày đặc quỷ khí bao trùm.
Nặng nề, thê lương...!Ông không đành lòng muốn đem tất cả siêu độ ai ngờ bị trận pháp ngăn cản, còn đánh thức lệ quỷ.
Một người một quỷ đánh lên tới, lệ quỷ vì giữa đường đánh thức lệ khí vẫn chưa bổ toàn hết bị ông của Cảnh Đình Lân phong ấn lại nhốt bên dưới tầng hầm...!Sau đó ông muốn tiếp tục tìm tòi phá trận pháp, hiệu trưởng thừa cơ đánh lén may mắn ông của vai chính có chuẩn bị vật bảo mệnh.
Tạm thời để lệ quỷ áp chế ở đó trở về, nào ngờ hiệu trưởng lại dựa vào trận pháp ông của vai chính để lại sửa thành hoả trận luyện hoá.
Rốt cuộc cuối cùng sự việc bại lộ, hiệu trưởng có lẽ là được hệ thống mang đi khỏi thế giới này.
Cho nên sau lại không có ai tìm ra được gã nữa, thân phận của gã quá mơ hồ...
" Từ ca...!"
Cao Tuấn không vui đem đầu của hắn xoay lại, tại sao Từ ca không nhìn cậu? Bên ngoài cửa sổ có gì vui chứ? Chẳng lẽ Từ ca lại muốn chạy trốn?...
Bạch Cảnh Từ bị đánh gãy suy nghĩ đầu quay qua đối diện tầm mắt, hắn chỉ an tĩnh nhìn...!vẻ mặt lạnh nhạt.
Cao Tuấn nhìn sửng sốt, cậu chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn trước kia...!Trừ khi nào đối với thứ gì mà hắn cực kì chán ghét...
Không! Từ ca không chán ghét cậu! Từ ca chỉ là giận cậu vì tự tiện quyết định mọi thứ thôi.
Đúng, đúng vậy!
" Từ ca, anh chờ em chút nhé.
Em sẽ đi hâm nóng cháo cho anh ngay.
"
Tuy tự mình an ủi chính mình Cao Tuấn lúc đứng lên vẫn là bước chân lảo đảo một cái, giống chạy trốn khỏi hồng thủy mãnh thú mà hướng ngoài cửa chạy ra.
" Cảnh Nhã Yên sao rồi, có hành động gì không? "
Bạch Cảnh Từ không để tâm chỉ xoay đầu lại cùng tiếp tục nói chính sự.
[ Cộng sự...!Thật ra tôi định nói với cậu về Cảnh Nhã Yên, lúc từ chỗ trở về.
Gia Minh có nói tôi truyền lời cho cậu, Cảnh Nhã Yên...!chết rồi.
]
Bạch Cảnh Từ ngạc nhiên: " Chết rồi? "
khẳng định gật đầu.
[ Phải, thi thể của Cảnh Nhã Yên được phát hiện ở bãi đất trống gần khu kí túc xá bỏ hoang kia.
Bị tra tấn rất tàn nhẫn...!]
Bạch Cảnh Từ nhíu mày, Cảnh Nhã Yên chết.
Lúc đó lần cuối hắn nhìn thấy cô chính là hôm vai chính đột nhiên nổi điên, ra tay đánh Từ Gia Minh.
Nếu nhớ không lầm thì sau khi vai chính từ tầng hầm đi lên, vậy cùng vai chính chắc chắn có quan hệ với nhau đi?
[ Còn nữa, tôi xém quên mất.
Lúc quay về không gian hệ thống để nâng cấp, tôi nhận được tin tức của cục trưởng.
Nói rằng ý chí thế giới của thế giới này gửi tới hồi đáp, muốn cậu đuổi kẻ ngoại lai đi rồi tiêu trừ bug được % là được.
Còn lại nó sẽ tự động bổ toàn sửa chữa...!]
Tính, coi như cũng nhẹ nhàng hơn rồi.
Bạch Cảnh Từ không có ý kiến gật đầu, việc còn lại...!Hắn phải làm sao với tên nhóc phá phách này đây...
Bạch Cảnh Từ bất đắc dĩ đung đưa nhẹ dây xích, Cao Tuấn vì sợ dây xích làm tổn thương Bạch Cảnh Từ mới đặc biệt mua loại có bao bọc nhung xung quanh.
Đeo vào mềm mại, không quá ma sát còn tính thoải mái.
Hắn không chút để ý hỏi : " Bên phía vai chính thì sao? "
[ Gia Minh đã hướng vai chính tiết lộ việc điều tra được, bởi vì ở đây chỉ có khí vận chi tử mới có khả năng diệt trừ cái bug này cho nên mới để việc kia cho vai chính làm.
]
Bạch Cảnh Từ gật đầu, hắn mệt mỏi lại nằm xuống giường không nói tiếp nữa.
Mọi việc đều chu toàn, thế giới này cũng nên sắp kết thúc rồi.
nhìn hắn, chần chờ nhẹ nhàng hướng trên ngực hắn nằm.
[ Cộng sự, cậu ổn không? Hay để tôi cắn Cao Tuấn trả thù cho cậu nhé! Tên đó dám đem cậu giam cầm, rõ ràng là tên biến thái! ]
càng nói càng tức giận, lông đều muốn xù lên.
Bạch Cảnh Từ buồn cười nhìn nó, tiểu hồ ly có lẽ quên lúc đầu còn kêu hắn cẩn thận vai chính.
Rốt cuộc người nguy hiểm nhất lại thành Cao Tuấn, nhắc tới Cao Tuấn hắn lại đau đầu.
Cũng may tới khi kết thúc hắn sẽ rời đi, thân thể nguyên chủ hắn xuyên qua sớm đều là mệnh đã tận.
Hắn chỉ là đến để làm nhiệm vụ thôi, xong nhiệm vụ rời khỏi thì thân thể này cũng sẽ đi theo tiêu tán.
Tới lúc đó ý chí thế giới vận hành sửa chữa bảo toàn lại thì kí ức của mọi người về nguyên chủ đều sẽ được tiêu trừ, lần nữa đi vào khuôn khổ.
Cao Tuấn quay lại khi, Bạch Cảnh Từ đứng bên cửa sổ nhìn phía dưới khu phố náo nhiệt ồn ào.
Rèm cửa kéo ra, ánh đèn thành phố hắt vào bên trong bao phủ lấy Bạch Cảnh Từ.
Cao Tuấn đột nhiên hoảng hốt nhìn, cậu buông vội chén cháo xuống đi đến đem hắn cả người đều ôm vào trong lòng ngực.
Trong lòng không ngừng bất an mới giảm xuống, cậu có chút nghẹn ngào lầm bầm.
" Cũng may anh vẫn còn ở đây...!Không phải ảo giác...!"
Cậu không rõ, từ khi đến khu kí túc xá bỏ hoang kia trở về.
Cao Tuấn luôn cảm giác người này có thể tùy thời biến mất bất cứ lúc nào, chỉ cần lơ là một chút hắn sẽ triệt để tan biến.
Mà thứ cậu thấy chỉ là ảo giác ngụy tạo...
Cao Tuấn cuối đầu đem mặt vùi bên cổ Bạch Cảnh Từ, nhẹ giọng có chút bi thương.
" Từ ca, đừng đi có được không? "
Bạch Cảnh Từ ánh mắt phóng không nghe Cao Tuấn bên tai mình nhẹ giọng, hắn nhẹ thở dài không đáp lại.
Hắn không thể không đi, cũng không thể lưu lại.
Ngay từ đầu hắn không hề thuộc về những thế giới này, cũng không thể nào cùng bọn họ ở bên nhau.
Cảm nhận người phía sau vòng tay liền bất giác siết chặt lại, không chiếm được đáp án lại không muốn buông tha...!Sau đó Bạch Cảnh Từ nghe được Cao Tuấn tự giễu cười, tiếng cười trầm thấp nặng nề vang lên bên tai hắn..