Lễ Tạ Ơn năm đó ở Croton thật kỳ khôi. Olivia, người luôn được nhắc rằng đã ra đi, lại vẫn luôn ở giữa mọi người; Victoria, người được coi như đang có mặt nhưng thực sự lại không tới; hoàn cảnh này có làm mờ đi sự nhiệt thành truyền thống của ngày lễ.
Edward đọc thuộc lòng kinh tạ ơn trong một không khí nặng nề. Mỗi người đều nghĩ về quá khứ, về những người thân yêu đã mất. Chỉ có đứa trẻ sắp ra đời đem sự ấm áp cho những trái tim thương tổn. Ngay cả Geoffrey cũng nôn nóng chờ đợi đứa em trai hay em gái của nó. Olivia đã mang thai được năm tháng, bắt đầu trưng những đường nét tròn trịa dưới những bộ váy áo lụng thụng. Từ tháng Giêng, cô sẽ không đi ra ngoài nữa, trừ lúc thăm hỏi những người bạn thân hay tham gia những bữa tiệc tối riêng. Đứa bé có vẻ lớn. Cô hy vọng rằng mình mang thai sinh đôi, nhưng bác sĩ của cô đã loại bỏ phỏng đoán này. Cô tâm sự với Charles, anh ngước nhìn tỏ vẻ hài hước. Anh chưa sẵn sàng với tình huống như vậy, anh bảo thế.
- Có lẽ lần sau ? – Anh nói thêm, đôi mắt ướm hỏi.
Olivia mang thai có vẻ dễ dàng so với Susan. Và mặc dù những lý thuyết trước đây công kích việc sinh nở, cô gái này có vẻ hoàn toàn thích ứng với tình trạng mới mẻ này. Cô không đả động đến sự sợ hãi sẽ chết trong khi sinh như mẹ mình. Thực tế, không một nỗi lo sợ nào thả bóng đen vào niềm hạnh phúc của cô. Và nữa, khi Charles hỏi cô có muốn có thêm những đứa con khác không, cô trả lời chuyện đó tùy thuộc vào anh. Đúng ra là cô dành cho anh quyền lựa chọn. Mỗi một điều trong thời gian này … - anh nghĩ. Nhưng thật kỳ cục, viễn cảnh sẽ có một cặp sinh dôi đã làm anh rối loạn rồi.
Một mùa đông nghiệt ngã hoành hành trên đất Pháp vào cuối năm . Các bên tham chiến ngập trong sình lầy, đối mặt với cái chết, ẩn trong công sự sẵn sàng với những trận đánh mới. Người ta chuyển lương thực và đạn dược ra tiền tuyến, những tiếp viện để làm mập mạp thêm những hàng quân dưới những chiến hào đóng băng. Những cuộc tấn công bằng khí ga vẫn tiếp diễn. Tháng Mười Một, từ Artois trở về Chanlons-sur-Marna, Edouard lại ở trong trại chăn nuôi với Victoria. Toàn trận địa nhìn mối tình của họ bằng con mắt tán thưởng. Những sĩ quan sống ở những phòng gần kề để phần lớn thời gian cho đôi uyên ương được ở một mình, và có buổi tối, họ chuẩn bị cho hai người một bữa ăn, bữa ăn khiến Victoria phải phá lên cười : một chú chim nhỏ được quay trên cái bếp cổ đại của vùng nông thôn.
- Đừng có làm khó mọi người. Đó là con chim quay – Edouard tuyên bố với giọng lạc quan.
- Điều này làm em ngạc nhiên quá – Victoria trả lời, nhân đôi sự vui thích khi ngắm bữa “yến tiệc”, nó không lớn hơn một con chuột nhắt khi những sĩ quan rút ra từ cái xiên – con chim quay của anh giống một con chim sẻ.
- Em chẳng biết gì cả.
Anh kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô, ôm cô thật chặt. Anh đã ở Verdun trong hai ngày trời và anh nhớ cô kinh khủng. Anh nhớ cô ngay khi cô vừa không ở bên anh nữa. Anh không thể nào sống mà không có cô. Họ không bao giờ gợi lại chuyện cô sẽ trở về Hoa Kỳ, trừ khi để thông báo cho Charles là cô sắp tiếp tục ra đi. Sau đó, đôi tình nhân sẽ định cư ở Paris … Họ không có quyền được làm đám cưới với nhau, tất nhiên. Khi đùa vui, Edouard nói rằng họ sẽ gây sốc cho tất cả những con người lương thiện đang sống theo truyền thống.
- Có lẽ tới một ngày, khi ả tội lỗi kia đã chết, anh muốn nói đến nữ bá tước bây giờ ấy, anh sẽ làm cho em trở thành một người vợ đàng hoàng.
- Nhưng em đang là một người vợ đàng hoàng – cô cứng đầu.
- A, thật sao ? Với chị gái đang thế chỗ hộ em bên cạnh ông chồng bất hạnh của em ở New York? Cho phép anh được nghi ngờ điều đó nhé.
Họ cùng cười vang, tiếng cười của những kẻ tòng phạm, tiếng cười mà chẳng ai vui cả. Đôi khi, Victoria thích ra vẻ bí hiểm. Mặt khác, không ai trong trận địa hiểu tại sao Edouard gọi cô là Victoria, trong khi tên của cô với tất cả những người khác là Olivia. Họ kết luận rằng đó là một trò đùa của những người đang yêu, và dù sao đi nữa, không bao giờ có ai đặt câu hỏi.
Bữa tối của “yến tiệc” tiếng tăm đó, Victoria kể với Edouard rằng ở Mỹ người ta tổ chức lễ Tạ Ơn.
- Có, anh biết. Hồi anh ở Harvard, bạn bè của anh đã mời anh đến dịp này – anh trả lời, hoài niệm – Cả một núi đồ ăn, và nhiều tình cảm tốt đẹp. Anh rất muốn được gặp ba em khi chúng ta đã ít nhiều xếp đặt được hoàn cảnh của mình.
- Ông sẽ thích anh đấy – cô nói và cắn một trái táo.
Đó là bữa ăn ngày lễ Tạ Ơn đạm bạc nhất trong đời cô nhưng có lẽ là hạnh phúc nhất. Cô nhìn Edouard bằng ánh mắt yêu thương và cố dẹp chị mình ra khỏi ý nghĩ. Với anh, cô có một cuộc đời, một sự gắn bó khăng khít. Với Charles, cô chẳng có gì cả.
- Hãy chờ gặp Olivia – cô mỉm cười
- Sẽ là ngày anh hoảng sợ nhất trong đời, ý nghĩ thấy hai chị em em ở bên cạnh làm anh phát hoảng.
Sau đó, họ cùng đi nằm. Trong đêm tối, họ nói về những đứa con, về những người bạn, về những ước mơ của họ … Anh kể về người em trai mà đã anh yêu quý đến nỗi anh dám cưới vị hôn thê của nó vì cô ta đang mang thai con của em trai anh.
Đã rất muộn, khi đã âu yếm cùng nhau, cô đang mơ màng ngủ bỗng cảm thấy bàn tay Edouard đặt trên bụng mình. Cô mở mắt và bắt gặp cái nhìn dò hỏi.
- Có chuyện gì chúng ta phải nói với nhau không, cô Henderson ?
- Em không hiểu điều anh muốn nói ? – Cô trả lời, nụ cười bí hiểm trên môi.
Anh áp sát bên cô, ôm lấy eo lưng cô, đôi bàn tay đan chéo trên bụng cô và ghì chặt cô vào mình.
- Trò vờ vặt vãnh ! Tại sao em không nói gì với anh ?
Anh có vẻ bị tổn thương. Cô quay lại trong vong tay anh để đối diện với anh, và dịu dàng hôn lên môi anh.
- Em chỉ mới biết ba tuần nay thôi .. và em không chắc anh sẽ nói gì …
Anh cắt ngang lời cô bằng tiếng cười. Trái ngọt tình yêu giữa họ đang lớn lên trong bụng cô. Cô đang mang thai đứa con của anh và không phải của Charles, anh chắc chắn điều đó.
- Em định giữ bí mật về sự có mặt của quý ngài xíu này trong bao lâu ?
Anh quá vui sướng. Đây là đứa con đầu tiên của anh. Anh sắp bốn mươi tuổi rồi. Vậy mà trong hoàn cảnh này, niềm vui to lớn ấy vẫn có thể đến với anh, rồi anh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, lo lắng.
- Em phải về nước ngay bây giờ, Victoria.
Trái tim anh tan nát, nhưng anh muốn cô được che chở.
- Thế đấy, tại sao em đã không nói gì với anh. Em biết anh sẽ phản ứng thế nào mà. Nhưng em sẽ không đi đâu. Em ở đây.
- Anh sẽ nói với bộ tham mưu rằng em đã dùng một giấy thông hành đánh cắp – anh tuyên bố bằng một giọng thiếu kiên quyết, dù anh không muốn.
- Còn phải chứng minh điều đó nữa. Anh chỉ có việc phải khuất phục thôi. Em sẽ không đi đâu hết.
- Nhưng em không thể sinh con ở đây được – anh rì rầm, kinh sợ.
Châu u không dành cho họ một nơi nào an toàn cả, trừ Thụy Sĩ. Nhưng nhìn dáng vẻ Victoria, anh đoán rằng cô không có ý định rời Chanlons-sur-Marna. Một phần trong tâm hồn Edouard cũng không muốn cãi cọ với cô.
- Em sẽ có con ở chính nơi đây – cô kiên quyết.
Cô nhìn anh thách thức, trông xinh đẹp và hoang dại hơn bao giờ hết. Cô đã gầy đi nhiều vì những ca trực liên miên ở bệnh xá. Vậy mà thời gian gần đây cơn thèm ăn của cô thật ghê gớm.
- Anh không muốn rằng em cứ đứng suốt mười lăm tiếng mỗi ngày – anh nói bằng giọng không cho phản bác – anh sẽ nói chuyện này với đại tá.
- Anh sẽ không làm gì hết Edouard ! Nếu không em sẽ la lên dưới tất cả các mái nhà rằng anh đã cưỡng bức em và anh sẽ bị lôi đến tòa án binh.
Cô ném về anh một cái nhìn đắc thắng.
- Khỉ thật, em đúng là một con quỷ ! Nhưng anh đã có một ý hay hơn … Em có thích trở thành lái xe riêng của anh không ?
- Lái xe của anh ? Ý hay quá ! Em có thể chở anh đi khắp nơi, cho đến khi nào em còn có thể lách vào sau vôlăng.
- Anh sẽ xin đại tá cho phép. Em sẽ đỡ mệt hơn … Và em sẽ làm anh phải sợ xanh mặt vì tay lái của em.
Anh trách cô lái xe quá nhanh, và cô xem anh như kẻ nhát gan. Cuối cùng là gì nào ! – cô bảo. Họ đang ở trên nước Pháp. Đây là chiến tranh. Đó không phải lý do để họ tự sát, Edouard đã trả lời …
Anh đăm chiêu nhìn cô.
- Victoria, em nói nghiêm túc đấy chứ ? Em thực sự muốn ở lại sao ? Sẽ rất nhọc nhằn cho em đấy, em biết không ?
Anh biết nỗi sợ hãi với việc sinh nở của cô. Cô đã có một kinh nghiệm xấu, không có gì cấm nghĩ rằng cô có thể lại như vậy lần nữa. Hơn nữa, Chanlons-sur-Marna không phải là nơi lý tưởng để một đứa bé ra đời, ngay cả khi không có bao phức tạp.
- Em muốn ở đây với anh – cô nhẹ nhàng – em sẽ không đi đâu.
Anh biết rằng anh đã thua ngay trước khi giao chiến. Cô sẽ ở lại. Không có gì trên trái đất này có thể khiến cô thay đổi ý kiến.
- Em có thấy phiền lòng không vì chuyện chúng ta không kết hôn ? Anh hỏi.
Cô mỉm cười với anh.
- Nhưng chúng ta đã như vậy rồi mà, đã kết hôn, mon cheri (anh yêu) – cô trả lời, nhẹ bẫng … - không phải là với nhau, đúng vậy, nhưng đó chỉ là một chi tiết nhỏ thôi …
- Em chẳng có chút trí tuệ nào cả - anh nói và hôn cô cuồng nhiệt – nhưng em dũng cảm lắm, trái tim của anh.
Và giờ đây khi yêu nhau, anh chẳng còn phải lo sợ vì chuyện có thể làm cô mang thai nữa.