Món mì trộn do canteen trường Thpt Thiên Mã làm cực kì khó ăn, nếu không muốn nói thẳng ra là tởm quá! Tuyết lè lưỡi, đẩy đĩa mì ra xa rồi uống nốt chai Sprite để trôi bớt cái vị nhờ nhợ trong mồm. Cô đứng dậy, thở dài nhìn đĩa mì còn thừa quá nửa rồi bảo con bạn thân đang ngồi cạnh:
- Về lớp thôi. Cái của nợ này tao không ăn nổi!
Trà chưa đứng dậy vội. Cô nhìn Tuyết bằng ánh mắt nghi ngờ rồi kéo đĩa mì Tuyết bỏ dở về phía mình. Trước đôi mắt ngạc nhiên của Tuyết, Trà cầm đũa gắp thử một gắp cho vào mồm rồi bảo:
- Đúng là không ngon thật nhưng đâu có kinh dị như mày nói? Tao thấy vị nó như mì gói bình thường thôi mà!
Tuy thế, Trà không nuốt mà lại nhè ra vì cô đang ăn kiêng, phải loại bỏ ra khỏi thực đơn mọi món ăn chưa tinh bột.
Tuyết lắc đầu nguầy nguậy và giục:
- Tao ăn thấy kinh lắm! Về lớp đi! Sắp vào học rồi.
Trà bất đắc dĩ phải đứng lên theo. Chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra. Tuyết nói - Trà làm, ngay cả khi Trà không thích cái bản tính xấu của bạn mình là hách dịch. Tuy nhiên, tính Trà vốn cả nể nên cô bỏ qua hết. Cũng có thể vì thế mà hai người chơi với nhau được lâu.
Vừa đi, Tuyết vừa gãi. Hình như cô vừa có gì đó đổi khác thì phải. Cô nghĩ thế và cứ gãi lòng bàn tay mình mãi. Đang bước những bước dài, Tuyết bỗng thấy một trận gió lạnh thổi qua, cuốn lá khô, bụi và rác rến bay thốc lên, bám vào ống quần Tuyết. Đi bên cạnh cô, Trà hầu như không để ý gì đến thời tiết. Nhưng khi thấy Tuyết đột ngột dừng lại, Trà vội quay sang, hỏi:
- Mày lại sao thế?
Tuyết không đáp, chỉ cúi nhìn xuống dưới chân. Những thứ bẩn thỉu, bụi bặm dính chặt vào hai ống quần đen khiến Tuyết như bà nông dân vừa lội ruộng. Trà giục:
- Thôi, kệ đi. Vào lớp rồi tao lấy giấy lau cho mày.
Thế là Tuyết thất thểu bước về lớp với hai ống quần bẩn. Trà đi song song bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc xung quanh xem có ai để ý đến bộ dạng rệu rã của Tuyết không. Cô không muốn chỉ vì đĩa mì không ngon hay cái quần bị bẩn mà Tuyết đâm ra khó chịu cả ngày. Cơ mà nhìn mặt Tuyết, Trà không thấy dấu hiệu gì cho thấy cơn bẳn gắt của con bạn sắp sửa tái phát. Trông Tuyết buồn. Buồn và mệt mỏi như thể cô đã thức trắng mấy đêm.
Lại thêm một cơn gió nữa thổi qua. Trà thấy mát mẻ, dễ chịu. Nhưng không biết vì sao Tuyết cứ run lên bần bật.
- Để tôi đưa Tuyết vào lớp. -Một cậu con trai lại gần, dìu Tuyết đi trước mặt Trà.
Trà nhận ra đó là Trường - học cùng lớp B. Cậu ta có vẻ rất thích Tuyết nên thường xuyên giúp đỡ những chuyện lặt vặt. Khi thì cho mượn tiền để trả phí gửi xe, khi thì cái bút cây thước, khi thì cho chép bài tập về nhà,... Trường là người tốt, nhưng Trà vẫn thấy cậu ta có điểm gì đó không ổn. Tuyết hình như cũng có cảm nhận tương tự nên thường chỉ cảm ơn Trường và cho đến nay vẫn coi Trường như một cậu bạn tốt.
Lúc này đây, nhìn Trường kéo Tuyết đi, Trà bỗng mơ hồ nhận ra một điều gì đó kỳ lạ. Tuyết vô tư để Trường nắm tay mình. Hình như cô mệt quá đâm ra không câu nệ, không giữ kẽ nữa. Trà nhìn theo một lúc rồi quay lưng bước đi, vào lớp qua cửa sau, ngồi vào bàn của mình. Chỉ khi tiếng trống báo hiệu hết giờ nghỉ vang lên, Trà mới giật mình, tự kéo tâm trí ra khỏi những cơn ác mộng giữa ban ngày.
Ngồi trong lớp, giáo viên cứ thao thao giảng về các cấu trúc ngữ pháp, từ mới mà Tuyết thấy đầu óc cô lùng bùng, học mãi không vào. Nhìn Trà vẫn tỉnh táo, tập trung, Tuyết bỗng thấy khó chịu khủng khiếp. Cô đứng phắt dậy trước sự ngỡ ngàng của cả lớp và lớn tiếng chửi:
- Mày thì hay ho gì? Chẳng qua mày học giỏi hơn tao thôi! Đừng hòng lên mặt với tao!
Trà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ biết Tuyết không ổn. Cô bèn đứng dậy, ra hiệu cho mọi người im lặng và hạ thấp giọng xuống để cầu hòa:
- Mày bình tĩnh.
- Tao không im đấy! Thứ bạn bè đâm sau lưng nhau có cho không tao cũng dí vào! -Tuyết vẫn chửi. Hai mắt cô vẫn long lên sòng sọc. Răng cô nhe ra như thể sắp sửa xông vào cắn xé Trà.
Trước tình hình ngày càng căng thẳng, Trường xông ra như một vị cứu tinh. Cậu ôm lấy Tuyết và thì thầm vào tai cô cái gì đó. Mặt Tuyết chợt đờ ra như kẻ si dại vì chơi thuốc. Cô lẳng lặng ngồi xuống. Một dòng nước dãi chảy ra từ trong mồm, biểu hiện của bệnh tật và sự suy yếu cả thể xác lẫn tinh thần. Tuyết cứ ngồi lờ đờ như thế cho đến lúc chuông reo. Cô nhắm nghiền mắt lại và gục luôn xuống bàn. Hai tay Tuyết buông thõng xuống. Trà vội chạy tới. Nhưng muộn mất rồi, Tuyết đã ngưng thở. Trà lay thêm mấy lần nữa. Dĩ nhiên lay thì lay thôi, chứ Trà cũng biết rằng Tuyết khó mà tỉnh dậy được nữa.
Mọi người trong lớp bắt đầu xôn xao. Có đứa bấm gọi cấp cứu. Có đứa lại bấm gọi cảnh sát. Có đứa khác chạy đi mời giáo viên đến làm việc.
Ở dưới canteen, người bán hàng vẫn tiếp tục làm mì trộn.