Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Vừa rồi bị một đống người chắn mất tầm nhìn cho nên Ôn Hướng Dương cũng không nhìn thấy Ôn Nhã, cô cũng không biết người phụ nữ gây xôn xao kia là Ôn Nhã, cô rất lo lắng cho Mộ Lăng Khiêm, trong lúc làm bánh kem với Tần Toa, sự lo lắng ấy mới giảm bớt được một chút.
Ôn Hướng Dương ở trong quán cà phê của Tần Toa cả một buổi chiều, còn ở dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người nhận lấy hai cái bánh kem của Tần Toa.
Mặt trời bắt đầu lặn, Ôn Hướng Dương nhìn đồng hồ, sau đó cầm lấy bánh kem, mở miệng nói: “Chị Toa Toa, thời gian cũng không còn sớm nữa, em mang Tiểu Q về trước. Lần sau tụi em lại đến tìm chị chơi”.
Tần Toa nghe vậy, cũng nâng mắt nhìn sắc trời, sau đó đứng lên: “Tiểu đáng thương, đi, chị đưa em về”.
“Chị Toa Toa, không cần đâu, em cùng Tiểu Q ngồi xe buýt về là được”.
Tần Toa thấy Ôn Hướng Dương cự tuyệt, liền trầm mặc một lát, sau đó mới mở miệng nói: “Em đã nói vậy thì thôi, nhưng trên đường nhớ chú ý an toàn nhé!”. Nói đến đây, Tần Toa lại không nhịn được, tiếp tục nhướng mày rồi nói với Ôn Hướng Dương mấy lời ái muội: “Còn có mấy ngày thôi, em ngoan ngoãn ở biệt thự chờ Mộ thiếu đi”.
“Vâng”. Mặc kệ thế nào, bây giờ cô cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn.
Ôn Hướng Dương tạm biệt Tần Toa xong thì mang theo Tiểu Q trở về biệt thự, biệt thự nằm im ở trong bóng đêm đen như mực, đi vào biệt thự, bên trong cũng là một mảnh trống rỗng.
Trở lại biệt thự, Ôn Hướng Dương tắm cho Tiểu Q xong rồi cô mới đi tắm.
Ngồi ở trên giường, Ôn Hướng Dương lấy di động ra tìm số điện thoại của Mộ Lăng Khiêm, cô rất muốn gọi điện thoại cho Mộ Lăng Khiêm, nhưng rối rắm hơn nửa giờ, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, cô không thể làm phiền hắn vào lúc này được.
Nếu chị Toa Toa đã nói là không có việc gì thì cô cứ tin tưởng hắn một lần đi.
Đảo mắt đã qua hai ngày, hai ngày này cổ phiếu của Mộ thị liên tục rớt giá, mỗi lần bắt đầu phiên giao dịch, lần nào cũng chưa tới một giờ đồng hồ thì cổ phiếu đã bị tụt giá không ngừng, trong lúc nhất thời nhân viên của Nam Đức ai nấy cũng đều hoảng loạn, số lượng cổ phiếu bị bán tháo càng ngày càng lớn.
Lâm gia.
Lâm Hạo nhìn chằm chằm người dẫn chương trình đang phân tích giá trị cổ phiếu của Mộ thị trên TV, đáy mắt lộ ra sự âm hiểm, mấy ngày này hắn ta không ăn không uống, chỉ canh chừng nhất cử nhất động của Mộ thị, giống y như người bị tâm thần vậy.
Nhìn thấy Mộ thị cư nhiên bị hắn dùng một cái tin tức nhỏ nhoi phá hủy thành cái bộ dạng này, sự tự tin trong lòng hắn bùng phát tới cực điểm rồi.
Mộ thị thì có bao nhiêu ghê gớm.
Hắn chỉ thả ra một cái tin tức, liền khiến Mộ thị long trời lở đất, xem ra Mộ thị cũng chỉ là một cái thùng rỗng, căn bản không cần phải sợ hãi, chỉ có ba hắn là loại người có ánh mắt thiển cận mới có thể kêu hắn chạy trốn, không dám đối đầu với Mộ thị, ha ha ha ha!
Lâm Hạo nhìn cổ phiếu của Mộ thị đang tiếp tục rớt giá, lấy di động ra, gọi điện cho trợ lý: “Thu mua tất cả cổ phiếu của Mộ thị cho tôi, có bao nhiêu mua hết bấy nhiêu, tôi muốn toàn bộ Mộ thị đều trở thành vật sở hữu của tôi!”.
“Nhưng mà tổng giám đốc, chúng ta không có nhiều tiền như vậy”.
“Tiền sao?” Lâm Hạo nhíu mày, ngay sau đó cười lạnh nói: “Trong tay tôi không phải đang có % cổ phần sao? Hiện tại cậu bán hết tất cả lại cho ba tôi, sau đó mua toàn bộ cổ phiếu của Mộ thị”.
“Tổng giám đốc, chuyện này có phải là quá mạo hiểm hay không?”.
“Mạo hiểm?”. Lâm Hạo giống như vừa mới nghe được chuyện cười, cười ha ha lên: “Cái gì mà mạo hiểm? Tôi chuẩn bị chỉnh đốn lại Mộ thị hô mưa gọi gió, Lâm gia cũng sắp thay thế địa vị của Mộ thị. Cậu cảm thấy như vậy là mạo hiểm sao? Lập tức làm theo lời tôi nói, không thì từ nay về sau cậu cũng không cần đi làm nữa!”.
Trợ lý ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy Lâm Hạo nói chuyện điên điên khùng khùng, nhưng cũng không có cách gì, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng: “Vâng, tổng giám đốc”.
Cổ phiếu Mộ thị bị rớt giá còn chưa đủ để khiến Lâm Hạo hưng phấn đến mức mất ngủ, sau khi phân phó công việc cho trợ lý xong thì hắn trở về phòng ngủ, duỗi tay xốc chăn lên, lôi Trần Vân Hi đang nằm ở trên giường dậy.