Lúc trước anh luôn lo Nhiếp Thu Sínhsẽ không muốn đi đến đó nên đã bàn
bạc trước với cô nếu không thể thì đi đến thành phố khác, nhưng cô lắc đầu, không cần thiết chỉ vì trốn tránh Diệp gia mà không bao giờ quay về đó nữa, cô không có lỗi với bất kì ai, cứ dù có phải trốn tránh thì người đó không phải là cô.
Thanh Ti gật đầu lia lịa, “Được ạ, được ạ... con chưa bao giờ được ngồi xe lửa cả.”
Thời buổi bây giờ, ngồi máy bay trái lại chưa chắc đã tiện lợi bằng ngồi xe lửa, tuy tốc độ xe lửa không nhanh bằng máy bay thế nhưng số lượt xe chạy mỗi ngày lại rất nhiều.
Điều quan trọng là, Du Dực không quá muốn đến thủ đô ngay, vì một khi đến đó rồi cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ phải giải quyết rất nhiều việc.
Thời gian ở bên cạnh hai mẹ con cô ấy có lẽ cũng sẽ càng ít đi.
Mỗi lần nghĩ đến đây Du Dực liền nghĩ đến việc sau khi trở về, xem xét tình hình ra sao rồi tìm cơ hội để anh không làm nữa, về nhà cùng với Nhiếp Thu Sính mở một cửa hàng bắt đầu làm ăn nho nhỏ, yên ổn sống qua ngày với hai mẹ con.
Trước đây Du Dực là một người yêu thích sự mạo hiểm, yêu thích sự kích thích, thế nhưng bây giờ anh lại chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định.
Du Dực cho xe dừng trước cửa một siêu thị rồi vào bên trong mua một chút đồ ăn vặt và hoa quả cho Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính ăn trong thời gian trên xe.
Xe lên đến đường cao tốc, Thanh Ti áp mặt vào cửa xe nhìn ra khoảng trời rộng lớn bên ngoài, reo lên: “Oa, bên ngoài rộng quá.”
Đây là lần đầu tiên Thanh Ti được đi đến một nơi xa như vậy, cô bé chưa từng nhìn thấy nơi nào khác ngoài làng quê của mình, đôi mắt
dường như sắp nhìn không kịp nữa.
Nhiếp Thu Sính cũng đang nhìn ra bên ngoài, lần trước đến Lạc Thành, khi đi cũng là đi trên con đường này, thế nhưng tâm trạng lần đó lại hoàn toàn khác hẳn so với lần này.
Lần này một lần nữa đi trên con đường này, nhưng trong lòng cô lại chỉ có sự bình yên, nhẹ nhàng và còn có cả một niềm tin về tương lai tốt đẹp!
Lạc Thành, đối với cô mà nói không còn là một thành phố ám ảnh, hung bạo nữa.
Bởi vì lần này, bên cạnh cô có một người là anh.
Du Dực không lái xe với tốc độ quá nhanh, ở cùng hai mẹ con cô, điều quan trọng nhất là an toàn chứ không phải là tốc độ.
Tuy anh lái xe không được coi là nhanh, thế nhưng bọn họ đều không cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, trên cả đoạn đường ba người nói nói cười cười vui vẻ, hai ba giờ đồng hồ loáng một cái đã trôi qua.
Xe chạy vào trong Lạc Thành, Thanh Ti nhìn những tòa cao ốc chọc trời vô cùng kinh ngạc chỉ biết há to chiếc miệng nhỏ nhắn của mình, trước đây cô bé tưởng rằng huyện Bình đã rất rộng lớn, rất đẹp, thật không ngờ hóa ra Lạc Thành lại rộng lớn và đẹp hơn rất nhiều, giống như... nhìn thấy trong ti vi vậy.
Thành phố này vẫn giống với hồi ức của Nhiếp Thu Sính, nhưng cũng không giống hệt, không có sợ hãi, không có thấp thỏm lo âu, lần này đến đây, cô biết rằng cũng sẽ nhanh chóng mà qua đi.
Cô nhớ lại một chuyện, hỏi Du Dực: “Đúng rồi, nếu chúng ta ngồi xe lửa, thì chiếc xe này...”
“Bạn anh sẽ đến lái xe đi.” Nhiếp Thu Sính gật gật đầu.
Đến trạm xe lửa, những người được Du Dực sắp xếp từ trước nhanh chóng tìm thấy anh, chuyển cho anh ba tấm vé, cùng một chuyến xe lửa ba số ghế nằm liên tiếp, từ giờ đến lúc xe khởi hành vẫn còn bốn mươi phút nữa.
Du Dực nhận lấy vé xe: “Vất vả rồi.”
“Ngài khách sáo quá, đây đều là việc tôi nên לכ
làm.
Du Dực đưa chìa khóa xe cho người đó: “Xe của tôi anh tạm lái đi trước nhé!”
“Vâng, tôi đưa ngài và phu nhân đến phòng chờ nghỉ ngơi trước.”
Thái độ của người đó vô cùng cung kính, lại gọi điện thoại tìm hai người nữa đến, tay xách theo hành lý đưa bọn họ đến phòng chờ xe.
Nhiếp Thu Sính quan sát thái độ của người đó với Du Dực, trong lòng không nhịn được nghĩ ngợi một số điều, rốt cuộc... thân phận của Du Dực là gì?
Nếu như thân phận của anh ấy đặc biệt không bình thường, vậy thì sau này bọn họ ở cùng nhau, không biết liệu có gặp phải trở ngại gì không?
Đang nghĩ đến đây, bàn tay cô đột nhiên bị ai đó nắm chặt, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của Du Dực, anh nói: “Bà xã, cẩn thận dưới chân.”
Truyện convert hay : Y Phi Kinh Thế