Thanh Ti gật gật đầu, cô bé quay đầu nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt vụt sáng, kinh ngạc kêu lên: “Oa......”
Nhà lầu san sát, ngựa xe như nước, nhà cao đến mức như muốn chạm vào chân trời, tuy Thanh Ti từng đến Lạc thành nhưng Lạc thành so với Thủ đô giống như gặp được sư phụ, nơi này đã vượt quá sức tưởng tượng mà Thanh Ti từng hình dung trong đầu.
Hai người ngồi ở ghế lái đằng trước cũng không tự chủ được mà nhìn về gương chiếu hậu, khi thấy bộ dáng của Thanh Ti liền không khỏi than thở, xinh quá, y như búp bê.
Nếu có thể lớn hơn một chút thì tốt rồi, đáng tiếc... con bé còn nhỏ quá.
Hai mắt Thanh Ti nhìn chằm chằm ra ngoài cừa sổ, đến khi xe dừng lại, con bé nhanh chóng xuống xe. Trong tiểu khu đã xanh hoá khá ổn thoả, có nước chảy róc rách, có những toà đình phục cổ, chuyên làm nơi nghỉ ngơi cho mọi người, xa xa còn có núi giả, bố cục rất ti mi.
Vương Tế Xuyên hỏi: “Lão đại, anh cảm thấy nơi này thế nào? Khu phố trung tâm, phương tiện, về sau... cháu bé đến trường, hay chị dâu muốn mua đồ này nọ cũng tiện”
Du Dực gật đầu: “Ủ, không tồi”
Thanh Ti kéo tay Du Dực ngạc nhiên hỏi: “Ba ơi ba, ba ơi, về sau chúng ta sẽ ở nơi này sao?”
“Ủ, chính là nơi này”
Thanh Ti vui vẻ nhảy dựng lên: “Tuyệt quá, nơi này thật đẹp”
Du Dực hỏi Nhiếp Thu Sính: “Em thích không?”
Cô mỉm cười gật đầu: “Thích” “Vậy đi lên tầng xem”
Phòng của họ ở tầng mười hai, ba buồng hai phòng ngủ, cũng không phải quá lớn nhưng bố cục hợp lý, bên trong không gia mở rộng, ánh sáng - thông gió đều vô cùng tốt, bên trong trang trí cũng đơn giản, tuy đồ dùng gia đình đều đẩy đủ nhưng vì không có ai ở nên rất nhiều vật dụng nho nhỏ cũng không mua, khiến căn hộ rộng rãi nhưng lạnh lẽo.
Anh nhìn Nhiếp Thu Sính nói: “Em xem trong nhà thiếu thứ gì, muốn mua thứ gì, ngày mai chúng ta đi mua.”
Nhiếp Thu Sính cảm thấy rất vừa lòng với căn hộ này, không có ai từng ở qua, không có dấu vết về cuộc sống của người khác, cô có thể sắp xếp ngôi nhà này theo cách mà cô thích. Đây chính là ngôi nhà của họ. Cô vui vẻ, gật đầu: “Vâng, em nghĩ cần mua rèm cửa, còn có bát dia..”
“Được, ngày mai anh dẫn em đi mua, giờ đã đói bụng chưa, nghỉ ngơi một chút rồi ăn sáng, em và Thanh Ti đi tắm rửa đi.”
Nhiếp Thu Sính nắm tay Thanh Ti, hai mẹ con đi tắm. Hai người vừa đi khỏi, Vương Tế Xuyên mới hỏi: “Lão đại, sao anh không ở lại biệt thự, biệt thự kia rất rộng, sao anh không ở cho thoải mái?”
Khoé môi Du Dực nhếch lên: “Nơi này cũng rất ổn, nhà không phải cứ càng to càng tốt”
Du gia rất lớn nhưng cho dù lớn thế nào, anh cũng chưa từng cảm nhận được chút ấm áp gia đình nào ở nơi đó. Anh thích cảnh họ cùng nhau sống những ngày bình thường, củi gạo dầu muối, yên bình đơn giản. Vừa mở cửa phòng ngủ là có thể nhìn thấy nhau, không cần phải ở tầng trên tầng dưới, chạy một vòng mới có thể gặp nhau. Hơn nữa, ngay lập tức chuyển đến ở căn biệt thự lớn như vậy, anh sợ sẽ làm hai mẹ con cô sợ. Căn hộ này rất tốt, lớn nhỏ vừa vặn, vị trí cũng tốt, khu vực cũng an toàn.
Vương Tế Xuyên lắc đầu: “Lão đại, anh thích là được rồi, à đúng rồi, còn... giấy tờ nhà không xử lý nhanh được, em sẽ giục họ một chút để bọn họ nhanh chóng cấp giấy tờ nhà cho anh.”
Du Dực nói: “Chuyện giấy tờ nhà, trước hết cứ từ từ đã”
Vương Tế Xuyên hỏi: “Có chuyện gì sao lão đại?”
“Là vể người đứng tên trên giấy tờ nhà...”
“Tên, không phải đề tên anh sao, có gì không đúng à?”
“Không viết tên anh” “Vậy đề tên ai?”
Du Dực cười: “Đề tên chị dâu của cậu.”
Truyện convert hay : Tốt Nhất Tới Cửa Con Rể