Hạ An Lan hỏi ông ta: “Sau đó thì sao? Làm sao Tiểu Ái có thể thoát khỏi trận đại hỏa hoạn kia?”
Diệp Kiến Công không hề giấu giiếm, đáp lời: “Trận hỏa hoạn năm đó là do cha của Hạ Như Sương gây nên, tôi cũng không rõ. Lúc đó tôi không ở trong phòng mà ở bên ngoài giám sát động tĩnh của nhà họ Hạ các người. Chúng tôi vốn thương lượng với nhau là sau khi lấy được tiền chuộc sẽ động thủ, nhân lúc các người không đề phòng chúng tôi sẽ vừa lấy tiền chuộc vừa phóng hoả.”
“Sau đó, cảnh sát tới đó, tìm thấy một thi thể bé gái cháy rụi, lúc đó… Tôi cũng nghĩ rằng đó chính là thi thể của cô bé kia… Thậm chí ngay cả Hạ Như Sương cũng tưởng rằng đó là Tiểu Ái…”
Lúc ấy, bọn họ thật sự nghĩ rằng Tiểu Ái đã chết, khoa học kỹ thuật thời đó cũng chưa đủ tiên tiến nên cảnh sát cũng cho rằng đó là tử vong do bắt cóc tống tiền.
Du Dực cười lạnh: “Vì thế, suốt hai mươi năm qua, các người sống an nhàn, thoải mái, chẳng hề cảm thấy ăn năn vì đã cướp đi mạng sống của một sinh linh vô tội. Còn ông thì thăng quan tiến chức rất nhanh, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã tích luỹ được một lượng tài phú khổng lồ, sau đó tới Lạc Thành để trở thành thương nhân giàu có nhất nhì nơi đây, đúng không?”
Trước đây Du Dực đã điều tra thấy con đường vơ vét của cải của Diệp Kiến Công thật sự vô cùng thuật lợi. Ông ta khởi nghiệp với hai bàn tay trắng, trong đó không có bất cứ điểm mờ ám nào, so với người khác lại thuận lợi hơn gấp nhiều lần.
Diệp Kiến Công gật đầu: “Đúng vậy, Hạ Như Sương cung cấp cho tôi rất nhiều tin tức có lợi. Cô ta nói cho tôi biết cần mua nhà, mua đất chỗ nào, mua loại cổ phiếu nào. Năm đó tôi một mực nghe theo những gì cô ta nói. Tất cả đều vô cùng chính xác, vì vậy tôi đã thu được rất nhiều tiền.”
Hạ An Lan và Du Dực có chút kinh ngạc, Hạ Như Sương lợi hại đến vậy sao?
Cho dù năm đó cô ta có âm mưu thâm độc đến thế nào thì cũng khó có thể có nhiều kiến thức tài chính đến vậy chứ? Không lẽ cô ta là thiên tài? Cũng không phải, nếu cô ta là thiên tài thực sự thì tại sao đến Du gia bao nhiêu năm như vậy mà cô ta còn chưa trở thành trùm phú hào chứ?
Trong lòng Hạ An Lan vẫn còn nhiều điều nghi vấn, anh liếc mắt nhìn Hạ Như Sương vẫn đang chết ngất tại chỗ.
“Vậy sau này, khi các người biết Tiểu Ái vẫn còn sống thì đã làm gì với em ấy?”
Diệp Kiến Công biết rằng một khi mình đã khai ra thì cần phải nói toàn bộ sự thật, ông ta tiếp tục: “Tôi cũng vẫn cho rằng cô bé đã chết. Không ngờ sau bao nhiêu năm, cháu gái Diệp Linh Chi của tôi sau khi gây gổ với chồng, đến than khóc cùng tôi thì tôi mới biết rằng chồng nó lại có một người vợ, còn có cả con ở quê nhà. Khi nó đưa giấy đăng ký kết hôn cho tôi xem, tôi mới giật mình khi nhìn thấy chiếc vòng trên cổ vợ của Yến Tùng Nam trong bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn… Chính là chiếc vòng mà cô bé năm đó đeo trên cổ…”
Mặc dù nhiều năm đã trôi qua nhưng Diệp Kiến Công chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra chiếc vòng cổ đó. Ông ta vốn cho rằng mình đã quên nó, nhưng mà… Gì thì gì, năm đó ông ta vô duyên vô cớ mưu hại một cô bé vô tội, làm sao có thể nói quên là quên được chứ!
Sau khi nhìn thấy chiếc vòng cổ ấy, Diệp Kiến Công đã hoảng sợ tới mức đêm cũng không ngủ nổi. Vì thế, ông ta mới nói chuyện này với Hạ Như Sương, còn đưa ảnh chụp trên giấy đăng ký kết hôn của Yến Tùng Nam và Nhiếp Thu Sính cho cô ta xem.
Ngay khi Hạ Như Sương nhìn thấy tấm ảnh, cô ta đã nhận ra người trong ảnh chính là Tiểu Ái năm nào bởi cô ấy giống hệt Hạ phu nhân thời trẻ.
“Sau đó, Hạ Như Sương… nói cho tôi biết rằng, người vợ ở nông thôn kia của Yến Tùng Nam chính là cô bé mà chúng tôi đã giết năm đó. Cô ta muốn tôi… nhanh chóng giết chết cô ấy. Nếu không, tất cả những chuyện mà chúng tôi làm năm đó đều sẽ bị vạch trần. Khi ấy, chúng tôi nhất định sẽ chết…”
Truyện convert hay : Hào Môn Trọng Sinh, Thần Y Kiều Thê Quá Ngọt Ngào