Hạ An Lan dẫn ông lão đến thẳng chỗ giam giữ Hạ Như Sương. Anh không đưa ông lão đi gặp Hạ Như Sương luôn, mà đến phòng giám sát trước.
Lúc ông lão nhìn thấy Hạ Như Sương trong máy giám sát, sợ giật cả mình.
Bởi vì ông nhìn thấy tình trạng của Hạ Như Sương hình như cực kỳ tồi tệ, tay chân dường như đều gãy hết, bất động ngồi đó, giống như một cái xác chết vậy.
“An Lan, chuyện này là thế nào? Sao Như Sương lại bị giam ở đây, nó làm sao vậy? An Lan, đây… đây chắc không phải là anh làm chứ? Sao anh lại làm thế được… dù sao nó cũng là…”
Hạ An Lan nóng nảy ngắt lời ông: “Cha, cha cũng không hỏi xem rốt cục thì Hạ Như Sương đã làm gì, thì con mới bảo người bắt cô ta lại chứ?”
“Tôi… tôi không cần biết nó đã làm gì, xã hội pháp trị như bây giờ, cho dù là làm gì sai trái, cũng không nên dùng hình phạt như thế này chứ?” Ông Hạ vẫn chưa biết rốt cục Hạ Như Sương đã làm gì. Cơ bản ông cũng không biết được, cô con gái nuôi mà ông đem về, ra tay hết lần này đến lần khác, suýt nữa giết chết con gái ruột của ông.
Ông tưởng rằng những việc làm sai trái của Hạ Như Sương nên để pháp luật trừng trị, chứ không phải kiểu này.
Hạ An Lan cười lạnh: “Sai? Cha nghĩ rằng cho dù cô ta làm bất cứ việc gì sai trái, cũng có thể được tha thứ sao? Cho dù cô ta giết chết con gái cha, thì dù không phán cô ta tử hình cha vẫn có thể chấp nhận được?”
Ông lão nghe thế vừa sửng sốt vừa không hiểu: “Sao có thể so sánh như vậy được, Tiểu Ái vẫn đang sống tốt, nó vẫn chưa chết, sao anh có thể nói nó như thế được?”
Nhiều khi Hạ An Lan không muốn nói những lời vô ích với ông lão, đã nói đến vậy rồi, mà ông vẫn không nghĩ theo chiều hướng khác.
“Bây giờ cha gặp được Tiểu Ái rồi, cha thấy nó vẫn sống tốt. Cha đã từng nghĩ xem, trước khi cha gặp được con bé, nó đã phải trả qua một cuộc sống như thế nào? Cha có từng nghĩ xem, sau khi con gái ruột của cha bị bắt cóc, bao nhiêu năm nay nó đã phải trải qua bao nhiêu thử thách mới có thể sống đến bây giờ?”
Ông lão vẫn không hiểu được: “Tôi… nhưng có liên quan gì đến Như Sương?”
“Đôi khi con thật lòng không biết cha thật sự hồ đồ, hay giả vờ hồ đồ.”
Ông lão nổi giận: “Nói năng kiểu gì đây?”
Hạ An Lan vẫy tay, trực tiếp bảo người đem đoạn băng ghi âm những điều Diệp Kiến Công nói đến gần, những lời mà hắn nói hôm qua, anh đã bảo người ghi âm hết lại.
“Cha tự mình nghe cho rõ, năm đó là người này gọi điện cho cha, đòi cha tiền chuộc, không biết cha còn nghe ra được nữa không.”
Ông lão còn chưa kịp hỏi gì, thì đoạn ghi âm đã bắt đầu phát.
Mặc dù giọng nói của Diệp Kiến Công không to, nhưng vẫn khá rõ ràng, hơn nữa hắn ta nói rất chậm, mỗi từ mà hắn nói ra ông lão đều nghe rõ.
Nghe rõ rằng năm đó Hạ Như Sương đã liên lạc với hắn như thế nào, bắt cóc Tiểu Ái ra sao, rồi nhiều năm về sau, biết được Tiểu Ái vẫn còn sống, lại bảo Diệp Kiến Công sát hại cô hết lần này đến lần khác…
Ông lão chưa nghe hết, hai chân đã mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.
Ông không dám tin tất cả những điều mà tai mình nghe thấy, nhiều năm trước, cơn hoạn nạn mà cả nhà ông phải gánh chịu, không ngờ lại là do Hạ Như Sương một tay sắp đặt.
Băng ghi âm từ từ phát xong, ông lão mặt mày tối tăm, hai môi run lẩy bẩy.
Đối với ông, đây là một cú sốc cực lớn.
Hạ An Lan hỏi: “Cha nghe xong rồi, vậy bây giờ cha còn ý nghĩ gì nữa? Hay là cha nghĩ rằng, những điều mà người này nói đều là giả dối?”
Anh không muốn bất ngờ khiến ông lão sốc đến như vậy, dù sao thì cha anh cũng đã lớn tuổi rồi, cú sốc này đối với ông mà nói, thật quá tàn nhẫn.
Truyện convert hay : Đế Thiếu Lùng Bắt Lệnh, Thiên Tài Manh Bảo Hàng Tỉ Thê