Boss Là Nữ Phụ

chương 450: tần thời sơ ca (23)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời Sênh phát hiện gần đây chẳng những Kiều Thiển Thiển phát đại chiêu mà Tần Ca cũng phát đại chiêu.

Hắn không đi dạy!!

“Sao Tần Ca không lên lớp?” Thời Sênh hỏi Trần Khê ở đối diện.

Trần Khê nuốt vội một miếng cơm: “Nghe nói là bị tạm thời đình chỉ dạy.”

“Bị tạm thời đình chỉ dạy? Tại sao?”

Thảo nào mấy ngày nay thấy Tần Ca có điểm không thích hợp.

“Không biết. Sơ Sơ… Không phải cậu thật sự thích thầy Tần đấy chứ?”

Thời Sênh mỉm cười. “Cậu nhìn tớ giống đang nói đùa à?”

“Tạm thời nghỉ việc cũng được, cậu theo đuổi thầy ấy sẽ chẳng cần phải lo nghĩ gì nữa.” Trần Khê gật gật đầu, “Nếu cậu có thể hạ gục được thầy Tần, Sơ Sơ, cậu tuyệt đối sẽ nổi như cồn.”

“Chẳng phải giờ tớ cũng nổi như cồn sao?”

Trần Khê: “…” Cũng đúng, hiện tại người anh em này của hắn được người người săn đón đấy.

Nghe nói còn có người tìm cô đóng phim nữa.

#có người anh em được săn đón thật hãnh diện#

Thời Sênh không tìm được Tần Ca, gọi điện thoại cũng không nghe, tới tiểu khu tìm thì bảo an nói với cô rằng Tần Ca đã không ở đây nữa rồi.

Giờ Thời Sênh mới nhớ ra, mấy ngày rồi cô đều thấy Tần Ca ở bên ngoài suốt đêm, thì ra là không có nhà để về?

Sao nhân vật phản diện nào ở giai đoạn đầu cũng thảm thế?

Thật đáng thương!

Cuối cùng, Thời Sênh bắt đầu hack vệ tinh, tìm kiếm ở từng hội sở giải trí.

“Tần tiên sinh thật có năng lực, ý tưởng cũng rất tốt, không sai, không sai. Tới, tôi mời Tần tiên sinh một ly.” Một người đàn ông bưng ly rượu đế đầy đưa cho Tần Ca.

Tần Ca mặt không đổi sắc tiếp nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Chất lỏng trong veo hơi tràn ra miệng, theo cái cổ trắng nõn chảy xuống áo.

Gã đàn ông nuốt nuốt nước miếng. Hắn nhích người tới gần Tần Ca, bàn tay đặt lên vai Tần Ca, đáy mắt nổi lên vẻ háo sắc, “Tần tiên sinh, cậu muốn đầu tư không thành vấn đề, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

“Mời Triệu tổng nói.” Tần Ca không nhìn gã cho nên không thấy được sự khác thường trong mắt gã.

Gã đàn ông cười xấu xa: “Cái này đơn giản thôi, Tần tiên sinh theo tôi một đêm. Cậu muốn bao nhiêu tôi sẽ đáp ứng hết.”

Tần Ca ngẩng phắt đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi, đứng dậy đi ra ngoài.

Triệu Tổng tay chân nhanh nhẹn giữ chặt Tần Ca: “Tần tiên sinh, cậu nên hiểu rõ một điều, người dám đối đầu với Tần gia không nhiều lắm. Lão Triệu tôi chẳng có gì, chỉ có tiền là nhiều. Chỉ cần cậu bồi tôi một đêm, tôi thậm chí còn có thể giúp cậu đối phó với Tần gia.”

Người đàn ông này là hàng cực phẩm, nếu hắn có thể đặt dưới thân mình…

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy máu nóng sôi trào.

Người bốn xung quanh biết rõ sở thích của gã Triệu tổng này, chỉ có thể thầm than thở cho một người đàn ông tốt như Tần Ca bị gã để mắt tới.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi rời khỏi phòng. Vừa rồi bọn họ đã thấy Triệu tổng kia cho thuốc vào ly rượu của Tần Ca.

“Triệu tổng, buông ra.” Tần Ca lạnh lùng nói.

“Tần tiên sinh, để thành chuyện lớn thì đừng để ý chuyện nhỏ.” Tay Triệu tổng khẽ vuốt trên tay Tần Ca.

Tần Ca tránh đi, trong mắt đầy vẻ chán ghét và lạnh lùng làm cho Triệu tổng cảm thấy hơi sợ.

Nhưng nghĩ mình đã cho hắn uống thuốc được rồi, gã liền trấn định, chỉ cần chờ thuốc phát tác là được.

“Tần tiên sinh, đừng kích động thế, đây là chuyện tôi tình anh nguyện, cậu không thích thì tôi cũng không ép uổng.” Triệu tổng bắt đầu cố kéo dài thời gian. “Hạng mục mà cậu nói tôi rất thích, nhưng chúng ta có nên nói kỹ một chút không?”

“Triệu tổng, cáo từ.” Tần Ca vòng qua người Triệu tổng, muốn rời đi.

Triệu Tổng giữ lấy tay Tần Ca, một tay đẩy ép hắn vào tường, hiển nhiên là hắn cũng có luyện tập công phu nên có thể giữ Tần Ca rất chặt.

“Tần Ca, đừng có cho cậu mặt mũi mà cậu không biết xấu hổ.” Mặt Triệu tổng trở nên âm trầm. “Ông đây coi trọng cậu chính là cái phúc của cậu.”

Nói xong, hắn liền hướng về phía mặt Tần Ca định hôn xuống.

“Rầm!”

Âm thanh lớn vang lên, Triệu tổng còn chưa kịp quay đầu thì đã bị ai đó đá bay, đụng vào góc tường bên cạnh.

Thời Sênh mang theo bộ mặt âm trầm, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Triệu tổng bị đá tới mơ mơ màng màng.

Đáy lòng Tần Ca run lên, hắn chưa từng nghĩ cô sẽ xuất hiện vào thời khắc này.

Nhưng cô đã tới, hắn lại cảm thấy thế này mới hợp lý.

Tần Ca không dám đối diện với Thời Sênh.

Chuyện hôm nay, đối với hắn mà nói chính là một vết nhơ.

Thời Sênh không nhìn Tần Ca, bước vài bước tiến lên, túm lấy Triệu tổng, hung tợn hỏi: “Vừa rồi ông muốn làm gì anh ấy? Anh ấy là người mà ông có thể chạm vào sao?”

Cô còn chưa được ngủ, lão già này lại dám động vào hắn.

Đầu óc Triệu tổng vẫn đang lơ mơ, nghe thấy câu chất vấn của Thời Sênh thì chậm rãi tỉnh táo lại.

“Mày là ai? Ai cho mày vào đây? Mày có biết tao là ai không? Còn không mau buông tay ra?”

“Ông là ai?” Âm điệu thực cổ quái, làm cho người nghe không khỏi tê dại cả da đầu.

Triệu tổng đang định nói chuyện thì lại nghe thấy cô gái kia nói tiếp với giọng điệu như cũ: “Ông đây thèm vào quan tâm mày là ai.”

Thời Sênh đứng dậy rồi đạp gã ta một trận.

“Ông đây đánh mày chính là phúc khí của mày. Ai bảo mày dám động vào anh ấy. Ông đây còn chưa dám động vào. Mày định tỏ ra trâu bò à, lên trời cho ông đây xem đi.”

Triệu tổng bị đánh tới choáng váng đầu óc, ngay cả một câu cũng không thốt ra nổi.

Đánh Triệu tổng xong, Thời Sênh đứng thở hổn hển, sau vài phút, cô mới thong thả xoay người.

Tần Ca dựa vào tường, sắc mặt hơi đỏ, ánh sáng trong mắt dần mê ly.

Thời Sênh cau mày, xoay người lại đi về phía Triệu tổng tiếp tục đánh.

Còn dám cho hắn dùng thuốc.

Cho mày dùng thuốc này.

Thời Sênh lấy di động ra gọi điện, không biết bên kia nói gì, Thời Sênh báo tên phòng rồi cúp máy.

Hít sâu một hơi, sau đó đi về phía Tần Ca.

Hắn còn dám chạy tới đây uống rượu, quả thực bị điên rồi.

Nếu hôm nay cô không tới thì sẽ xảy ra chuyện gì?

“Còn biết em là ai không?” Thời Sênh đứng cách hắn một chút, hỏi.

Trên người Tần Ca nóng rần rần như bị lửa thiêu, lại như có ngàn vạn con kiến đang cắn, hạ thân sưng lên cực kỳ khó chịu.

“… Kiều Sơ…” Tần Ca gian nan gọi tên cô.

Thời Sênh liếc hắn một cái: “Chính mình tìm nghiệt thì cố mà chịu đi.”

Tần Ca dán chặt vào tường, thật sự không nhúc nhích.

Đại khái hơn mười phút sau, có hai người đi vào phòng.

“Bà chủ, thẻ phòng.” Một người đưa cho Thời Sênh thẻ từ phòng khách sạn, ánh mắt lại khẽ đảo qua người Tần Ca.

Thời Sênh nhận lấy thẻ phòng, đi tới trước mặt Tần Ca.

Thuốc này cũng không quá mạnh, chỉ dùng để trợ hứng, Tần Ca có thể nhịn được.

Thời Sênh trừng mắt với hắn một cái, Tần Ca như trẻ nhỏ mắc lỗi, chột dạ cúi đầu, sắc mặt đỏ ửng, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Lúc đưa Tần Ca về phòng, thỉnh thoảng Thời Sênh ngẫu nhiên chạm vào, hắn không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ.

Lần trước uống rượu, đến đánh rắm cũng chẳng nhớ, lần này lại bị cho uống thuốc.

Thời Sênh mệt lòng, cả người vẫn còn trong tâm trạng hoảng hốt.

Cô không dám nghĩ, nếu hôm nay cô tới chậm một bước thì Tần Ca sẽ bị đẩy xuống vực sâu đến mức nào.

“Đi vào ngâm nước lạnh, nhìn em làm gì?” Thời Sênh tức giận đuổi hắn vào phòng tắm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio