Đây mới là nụ hôn
"Anh, đừng qua đây, tôi sẽ la lên đấy, la lên thật đấy."
"Thế thì la len đi nào, cho mọi người biết hết quan hệ của chúng ta càng tốt."
Tiêu Lăng cười nhạo, ép Tô Tố dựa sát mép tường, anh kéo đầu cô lại cúi đầu trao nụ hôn.
"Đạo diễn, đạo diễn......ừm......."
Phạm Lãi đang trốn trong phòng thây đồ, ông nghe thấy tiếng kêu cứu của Tô Tố, nhưng......tha lỗi cho ông ko dám xuất hiện. Tiêu Tổng mà giận không ai dám làm gì.
Tô Tố, ai khiến cô nghi ngờ bản chất của người đàn ông thế.
Haizz, cô thật hạnh phúc quá rồi.
......
Nụ hôn của anh thật mãnh liệt và cuồng nhiệt, kèm theo sự khát khao dục vọng.
Nước mắt Tô Tố bắt đầu trào ra.
Đôi tay cô bị bắt chéo sau lưng, hai chân bị kẹp chặt, đầu óc mất kiểm soát, cô không thể phản kháng được.
"Ừm......" buông tôi ra.
Tiêu Lăng sẽ không thả cô ra, anh mở mạnh hàm răng cô ra, bắt đầu đưa chiếc lưỡi cuồng nhiệt vào trong.
Tô Tố bị hôn đến mặt mày chao đảo choáng váng.
Lưỡi cô bị hút gần như tê liệt.
Cô muốn cắn anh, nhưng Tiêu Lăng đã biết trước cô sẽ làm thế, bèn lấy tay dịnh chặt cằm cô, ép cô không được khép miệng lại.
Tư thế càng dễ cho Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng thật lòng muốn cho Tô Tố một bài học.
Người phụ nữ này đã dám đưa anh vào danh sách đen, lại dám cả gan mặc đồ hở han đóng phim gợi tình, còn hoài nghi bản chất đàn ông của anh.
Tốt lắm!
Anh mạnh bạo đưa tay vào bộ đồ diễn trên người cô, nhéo mạnh vào da thịt.
"Không......"
"Anh đừng làm thế!"
Tô Tố đầu óc chao đảo, không cho Tiêu Lăng tiếp tục hôn, cô đã lớn tiếng nhận lỗi, "tôi, tôi đã sai!"
Tiêu Lăng hành động một lát, bèn dừng lại, lạnh lùng nhìn cô, "sai chỗ nào?"
Tô Tố bất động thở hổn hển, như con cá vừa mắc câu bị kéo lên bờ, thở dốc.
Cô không thể định thần lại, nghe Tiêu Lăng nói thế cô cắn nhẹ lên môi, đôi mắt mụ mị nhắm lại.
Tiêu Lăng vẫn không buôn tha cô, gặng hỏi dữ dằn, "Sai chỗ nào!"
"Không nên kéo tên anh vào danh sách đen......"
"Còn gì nữa?"
"Không nên chửi anh, hôm đó anh lẳng lặng bỏ về không nói anh tiếng nào."
"ừm!" Tiêu Lăng hả giân bình tâm lại, ôm Tô Tố, mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, "còn nữa không?"
Tô Tố liếc nhìn anh, chợt thấy anh không còn tức giận nữa, tiếp tục nắm chặt tay, "không, không nên nói anh không phải đàn ông......"
"Nên bây giờ anh định tính sổ sao?"
Tô Tố ngạc nhiên
Tính sao?
Cô ta đã nhận lỗi rồi, anh còn muốn gì!
Khi cô liếc ánh nhìn sắt đá vào Tiêu Lăng, cô nuốt nước bọt, bỗng chốc nhận lỗi.
Trong tình cảnh yếu thế hơn, cô chỉ biết nhận thua cuộc.
Cô ta nắm lấy áo choàng phủ xuống đầu, giống một người vợ đang bị trút giận, "Đợi tí tôi sẽ đưa tên anh ra khỏi danh sách đen."
"Sau này thì sao?"
"Sao này tôi cũng sẽ không kéo anh vào danh sách đen!" Tô Tố đảm bảo.
Vậy cũng được!
Tiêu Lăng không nghĩ rằng sẽ dễ dàng buông tha cô, vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng.
Tô Tố thấy anh im lặng, trong lòng sợ hãi.
Đối với cô người đàn ông này như một con ác ma, cô ta chợt nghĩ, thà lúc đầu bị Triệu Tổng cưỡng bức còn hơn bây giờ bị anh ta ép buộc không thể lật lọng.
Trong đầu xuất hiện hình ảnh hàm răng ố vàng của Triệu Tổng, Tô Tố buồn nôn.
Thôi kệ thôi kệ!
Triệu Tổng khiến cô muốn nôn ói.
Một phút.
Hai phút.
Năm phút đã qua......
Tiêu Lăng vẫn im lặng không nói gì, Tô Tố đang bị anh ta áp bức cực độ, cuối cùng thất bại, cô ta hoàn toàn bị khuất phục.
"Tiêu Lăng, tôi đã sai, tôi đã thật sự biết sai, anh đừng giận nữa được không? Anh nói tôi nghe đi, phải làm gì anh mới chịu tha thứ cho tôi, tôi sẽ chiều anh được không?"
Mắt của Tiêu Lăng sáng rực lên, anh buông tay Tô Tố.
Tô Tố lúc nãy bị anh ta hôn đến hai chân rụng rời, anh ta vừa thả lỏng tay ra, chân cô khụy xuống, suýt trượt từ vách tường xuống, Tiêu Lăng nhanh tay nhấc đỡ cô dậy.
Tô Tố ngượng ngùng mặt đỏ bừng.
Cô đẩy Tiêu Lăng ra, sợ nếu đẩy mạnh anh lại giận, cô nói nhỏ, "để tôi tự đứng dậy."
"Cô thử đẩy tôi ra lần nữa xem!"
Tay cô cứng đờ, không dám đẩy anh nữa.
"Hôn tôi đi."
Cái gì?
Tô Tố ngẩng đầu kinh ngạc thật mạnh, đụng trúng cằm Tiêu Lăng, cô ôm đầu đau đớn "ây ya", rơm rớm nước mắt ngước mặt nhìn Tiêu Lăng.
Cái cằm của người này được làm bằng đá hay sao ấy, cứng quá!
Tiêu Lăng xoa xoa cái cằm đau đớn, không biết nên khóc hay cười, "Anh hôn tôi có cần kích động vậy không?"
Khốn kiếp!
Tô Tố đáng thương đang thương lượng với anh, "không hôn nữa được không?"
"Không được!" Tiêu Lăng khô khan từ chối, "Lúc nãy chẳng phải cô nói tôi muốn gì cô cũng chiều sao? Cô đang nói chơi à."
"Không có không có." Tô Tố hoang mang lắc đầu, chỉ e rằng cô gật đầu chấp nhận thì Tiêu Lăng lại ban "sự trừng phạt" cho cô.
"Vậy bắt đầu đi nào."
Tiêu Lăng vô tư dựa người vào tường, mắt hừng hực nhìn cô.
Tô Tố nghiến chặc răng.
Cô nghĩ ngợi, mắt đảo nhanh nhìn một vòng, "Anh chắc chắn sau khi tôi hôn anh, anh sẽ tha thứ cho tôi chứ?"
Tiêu Lăng lạnh nhạt mắt liếc nhìn cô, không nói gì.
"Tiêu Lăng, nếu tôi hôn anh, anh phải rời khỏi phim trường nhé? Anh, anh đừng nhìn tôi thế, lát chúng tôi còn phải đóng phim nữa, anh ở đây, không tài nào đóng phim được."
Nếu như trao anh một nụ hôn có thể đuổi ôn thần này đi, cô sẽ nguyện hy sinh vậy.
Cô khẳng định, nếu Tiêu Lăng không đồng ý, cô thà chết còn hơn.
"Được!"
Ồ......
Cô không ngừng kinh ngạc.
Đã đồng ý rồi sao? Lại đồng ý một cách nhanh gọn!
Tô Tố nào biết suy nghĩ của Tiêu Lăng.
Dù sao tiểu yêu tinh này đang nằm trong tay khó thoát, vả lại Tô Tố chưa bao giờ chủ động hôn anh. Đồ ngon phải từ từ thưởng thức, tạo áp lực quá, mèo nhỏ này sẽ hoảng sợ tháo chạy.
Đây là một khởi đầu tốt.
Anh nhắm mắt lại, "Được rồi, đừng nói tầm phào nữa, nhanh nào!"
Tô Tố tức giận nắm chặt tay.
Trong lòng lại lôi tổ tông mười tám đời ra hỏi thăm một trận, nhưng mà......muốn cô thiệt thòi, không phải dễ dàng.
Tô Tố miêng nở nụ cười nham nhở.
Cô nhón chân lên, nắm lấy cánh tay anh, vui vẻ hôn lên má anh "um moaa" một cái.
"Xong rồi!"
Dù sao anh ta kêu hôn nhưng không bắt buộc phải hôn chỗ nào.
Tiêu Lăng cảm nhận được nụ hôn mềm mỏng hôn trên má anh, cảm giác hưởng thụ trong phút chốc tan biên. Anh ta cảm thấy tiếc nuối, nhìn sang Tô Tố thấy cô cười mỉm.
Có phải cô đang giở trò với anh?
Tiêu Lăng vểnh môi cười, ôm chặt cô hôn mãnh liệt.
"Ưm......"
Hai chiếc môi quấn quyện vào nhau, trỗi dậy một bầu không khí mê man ái tình, Tiêu Lăng mở mạnh cửa miệng, đưa lưỡi lướt qua miệng cô, lấy đi tất cả hơi thở của cô.
Kéo dài thật lâu, anh dừng lại với đôi mắt ửng đỏ, nhìn vào ánh mắt mơ hồ của cô, anh vênh môi, thầm nặng nói,"tiểu yêu tinh, đây mới gọi là hôn nhé!"
Truyện convert hay : Duy Kiếm Độc Tôn