Nói xong vị bác sĩ đó rời đi mọi người bắt đầu ùa vào phòng bệnh của nó bên cạnh còn có cả Mai nữa. Nhìn đầu nó băng trắng mà lòng hắn quặn thắt, đi lại nắm chặt tay nó, ánh mắt đau đớn nhìn làm cho ai thấy đều mủi lòng chua sót. Bố mẹ nó thì có chút yên tâm khi nó có người yêuthương mình như vậy, nhưng bố mẹ nó cũng rất lo lắng cho nó, nhìn đứa con gái bị tổn thương từ bé giờ lại bị vậy không đau sao được. Đám bạn cũng thấy sót xa khi nó bị vậy, bọn họ đâu nghĩ mọi chuyệnlại đến nước này, bọn họ chỉ nghĩ là nó cho Bách thấy được bộ mặt của cô ta thôi chứ không nghĩ nó lại bị thương đến vậy, họ thậy sơ xuất. Anh nhìn nó mà đau lòng, cô em gái của anh vì anh mà chịu ấm ức, anh thề sau khi cô ta tỉnh lại anh sẽ giải quyết dứt khoát vụ này, anh không thể để nó bị như vậy thêm lần nữa. Dịu sót xa nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nó, không vì cô thì nó đã không ra lông lỗi này. Mọi người tập chung trước giường nó nhìn mà sót xa tuyệt nhiên không ai để ý đến cô ta ra sao.
- mấy đứa ở đây với Linh bác xuống mua ít đồ dùng cho Linh. - mẹ nó lên tiếng.
- vâng. Cháu cũng về nhà lấy cho Linh chút đồ. - nhỏ nói.
- vậy anh cùng em đi. - Hữu lên tiếng.
- ừ. Vậy đi. Mọi người ở lại chăm Linh nhé? Bu đi thôi. - nhỏ nói xong quay lại ôm tay mẹ nó đi ra khỏi phòng.
Vậy là mọi người trong phòng lấy ghế ngồi xuống bên cạnh nó, bố nó đi làm thủ tục nhập viện cho nó, Bách buộc phải đi làm thủ tục cho cô ta vì cô ta không có người nhà ở đây, hình như bố mẹ cô ta bên nướcngoài. Ngồi chông đến tối mọi người hình như có chút mệt mỏi hắn lúc này mới ngước lên nhìn mọi người nói- mọi người về đi. Tối nay Thành sẽ ở lại với Linh.
- để tôi / em / anh / Bác ở lại với Linh. - mọi người trong phòng đồng thanh.
- bác về nghỉ đi để cháu ở lại với Linh cho. Mai người vô sớm với Linh. - hắn nhẹ giọng nói với bố mẹ nó.
- ừ vậy được rồi. Mai bác sẽ vào sớm. Giờ bác về nấu chút cháo cho Linh mai sẽ mang vào - mẹ nó nói rồi cùng bố nó ra về.
- mọi người về nghỉ ngơi đi - đợi bố mẹ nó ra về hắn mới nói với bọn bạn.
- ừ vậy mày ở lại mai bọn tao vào sớm thay cho mày - Lộc đáp.
Vậy là mọi người về hết chỉ còn lại hắn và Bách.
- sao anh còn ở lại? - hắn nhíu mày nhìn Bách hỏi.
- anh ở lại với Linh tiện chông Mai - Bách đáp và ngồi xuống cái ghế giữa giường.
Hắn nghe vậy không đáp trực tiếp quay sang nhìn nó tay xiết chặt. Bách cũng không nói gì chỉ ngồi đó suy nghĩ gì đó.
Do mệt lên cả anh và hắn đã ngủ quên khi giật mình tỉnh lại cũng đã hơn h sáng, mọi người vẫn chưa ai đến, nó và cô ta vẫn còn chưa tỉnh. Hắn vscn xong định đi mua chút gì để ăn thì anh cũng nói muốn đi, nhìn lại nó lúc suy nghĩ gì đó rồi cũngcùng Bách đi. Vừa đóng của lại cũng là lúctay nó khẽ động, đôi mi khẽ lay động rồi từtừ mở mắt. Cảm giác đầu tiên ập đến là đau buốt cái đầu và cả thân như vừa bị dần trận nhớ đời. Đưa tay lên đầu nó nhăn mày nhìn quanh phòng rồi quay ra bêcạnh thấy Mai vẫn lằm im đó thì môi khẽ nhếch. Cố gượng dậy nó với lấy chiếc điệnthoại xem giờ, trời! Nó "ngủ " cả ngày đêm luôn mới ghê chứ, sao mà siêu nhân quá vậy? Bỏ điện thoại xuống giường nó nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ, sao không có ai trong này nhỉ? Chắc mọi người đi đâu rồi.....
- con khốn. Là mày hại tao. - đang suy nghĩ thì bỗng nghe tiếng nói tức giận ngay bên tai mình nó quay lại.
- tỉnh rồi à?- nhếch môi hỏi, đồng thời đưatay xuống giường bấm gọi cho Bách.
- mày còn giám hỏi vậy. Mày là con hồ li tinh. - cô ta tức giận quát lên và đi lại giường nó.....
Bên Bách và hắn đang mua chút đồ thì thấy có điện thoại liền bỏ ra nghe, thấy nó gọi vui mừng bắt máy thì nghe được đoạn hội thoại......
- chị nói gì vậy? - nó giả bộ giọng sợ hãi.
- mày còn giám hỏi. Không phải tại con khốn như mày thì tao đâu bị như vậy chứ? Và anh Bách sẽ không bao giờ giận tao - cô ta đay nghiến nói.
- em không biết hức.... em không cố ý kéo theo chị xuống đâu. Em xin lỗi - nó giả bộ oan uổng ủy khuất nhìn ả.
- mày còn giả lai. Ở đây không có ai mày không cần diễn. Đáng nhẽ người ngã chỉ có mình tao và mày mới là kẻ xấu trong mắt Bách nhưng không ngờ mày lại khốn nạn trơ trẽn diễn trò. - cô ta tức giận nói thẳng ý mình muốn trong kế hoạch.
" hư, ai mới là người trơ trẽn đây? Tôi khinh " nó nghĩ nhưng ngoài mặt vẫn sợ hãi.
- chị nói gì vậy? Em không hiểu?- mày còn giám nói vậy? Đừng giả lai nữa, mày giỏi hơn con bạn ngu ngốc của mày đấy nhưng tao sẽ không để yên cho mày đâu. Mày cứ chờ xem tao làm gì mày. - cô ta nói rồi cầm con dao gọt trái cây trên bàntiến lại phía nó.
- chị nói vậy là sao? Chị làm gì bạn em sao? - nó có chút nhíu mày nhưng cố gặng hỏi.
- phải. Tao hãm hại bạn mày đấy, mày biếtvì sao con bạn ngu ngốc của mày chia tay với Bách không? Là vì tao đấy. Haha... conbạn mày ngốc anh Bách còn ngốc hơn khi không nhìn ra tao đã bày trò với con nhỏ đó - cô ta sảng khoái khi nghĩ lại chuyện cũ.