Nó nói rồi quay mặt đi luôn để lại hắn đứng đó ngây ngốc. Lúc nó quay mặt đi cũng là lúc khuôn mặt nó không còn sự lạnh nhạt thản nhiên nữa mà thay vào khuôn mặt nhăn lại đau đớn viền mắt đỏ hồng tay đưa lên trên bụng báu chặt vào nhau như kìm lén đôi mắt hơi liếc về phía vừa lém chiếc nhẫn đi vẻ luyên tiếc bất đắc dĩ rồi từ đi thành chạy, nó chạy thật nhanh để thoát khỏi cái nơi này nó không đủ can đảm nhìn hắn đau đớn như vậy,chạy thật nhanh nó lép người vào bức tường trường học ngay đó nhìn ra nơi có người con trai khuôn mặt thẫn thờ rồi bỗng chợt khụy gối xuống nền cỏ tay đưa lên ôm ngực trái vẻ mặt đau đớnnước mắt rơi vô thức đầu lắc lắc như phủ nhận gì đó, rồi bỗng người con trai đó đứngbật dậy chạy ra hướng vừa nó lém chiếc nhẫn rồi như loạn lên tìm kiếm gì đó, mất bình tĩnh đến lỗi cả người run lên miệng lẩmbẩm gì đó, tay gạt những ngọn cỏ bụi cỏ đến bàn tay toàn vết sước chảy máu... không thể dứng vững được nữa nó ôm ngực tay vị vào tường gần đó ngã chượt xuống nền đất lạnh lẽo môi cắn chặt đến bật máu nước mắt rơi lã trã vẻ mặt đau đớnđến khó chịu.Về hắn, hắn khi nghe những gì nó nói hắn không thể chịu đựng được cũng không giámtin là sự thật, nó nói nó yêu hắn vậy sao nólại đùng cái thay đổi như vậy? Hắn không tin, sẽ không bao giờ tin. Chắc nó bị mẹ hắn ép, chắc chắn là như vậy. Hắn tự an ủi bản thân rồi như nhớ ra gì đó hắn lao ra tìm chiếc nhẫn vừa nó lém đi, hắn gạt nhanh những đám cổ để tìm chiếc nhẫn chứng minh tình yêu giữa nó và hắn. Hắn tìm hoài không thấy dần dần mất kiên nhẫn hắn như điên loạn cả đầu óc giọng run run lầm nhẩm
- đâu rồi, đâu rồi, nhẫn à mày ở đâu? Tao xin mày, xin mày ra đây đi.Rồi hắn như đứa trẻ làm mất đồ khóc lên đầy vẻ run rẩy. Giờ nhìn hắn hệt như thằng ngốc thiếu đi tình thương vậy.Nó cứ ngồi đó nhìn hắn mà không hay biết đã có người nhìn thấy và đứng đó nhíu mày hết nhìn nó rồi lại nhìn hắn đang điên loạn tìm gì đó. Đang đứng đó suy nghĩ khó hiểu định sẽ đi lại hỏi nó thì thẤy bóng dáng người thanh niên chạy lại chỗ nó vẻ lo lắng thì liền tấp vào bờ tường gần đó theo dõi. Ngó đầu ra người đó giật mình khi thấy người con trai baby đang chạy lại ôm nó lo lắng, đó không phải Bình en trai nó sao?
- chị, chị sao vậy? Sao chị ngồi đây? Ai làm gì chị sao? Chị nói em biết đi. Đừng vậy nữa híc.Bỗng người con trai bên cạnh lên tiếng làm người nghe lém kia giật mình thoát khỏi suynghĩ nhìn sang người đó thì giật mình, đó không phải người con trai hôn nó trước cổng trường sao? Sao lại ở đây? Ơ mà khoan, chị? Người con trai đó gọi nó là chị? Vậy có nghĩa là..... phải rồi...
- chị, chị, chị sao vậy? Chị tỉnh lại đi híc chịddungwf làm em sợ. Thiện, mau đưa chị đi viện nhanh lên híc.
- ừ. Được, được. Mau, mau lên.Thiện hoảng sợ bế bổng nó lên chạy mạchra khỏi trường. Đến lúc này người đó mới thoát khỏi suy nghĩ nhìn theo bóng người vội vàng đi kia mà lo lắng trong đầu hiện lênbao câu khỏi nghi vấn. Nhìn theo bóng người vừa đi rồi lại nhìn sang phía hắn đang tìm kiếm gì đó mà nhíu chặt đôi mày khó hiểu.
- Lộc. Mày đứng đây chi? Sao đi wc xong mà không đợi tao? Mày ra đây đứng chi vậy?
- Hữu đi từ đâu ra vỗ vào vai người con trai kia khiến người đó giật mình.
- ôissii... mày làm tao giật mình không à.
- người con trai đó giật mình mắng Hữu.
- ơ Lộc. Mày bị gì thế? Định hú hí với em nào sợ tao phát hiện mách em Dương sao mà khó chịu bực mình với tao?
- Hữu nhau mày.
- aisss mày điên hả?
- Lộc khó chịu gắt.
- không chứ sao?
- Hữu bá cổ Lộc hất hàm cười cười gian tà
- không có sao. Nhìn kìa
- Lộc hất hất hàm về phía hắn đang điên loạn tìm kiếm gì đó.
- gì vậy? Có em nào xinh xinh sao?
- Hữu vẫn cười cười tay dựa lên vai Lộc đứa mắt nhìn theo hướng lộc chỉ.
- ơ sao... sao....
- nụ cười vụi tắt anh không còn vẻ chêu chọc nữa mà nghiêm túc ngạc nhiên nói không lên lời.Không thể hỏi Lộc anh chạy ngay ra chỗ hắn vẻ gấp gáp, còn Lộc cậu vẫn lững thững theo sau vẻ mặt khó hiểu.Quay lại phút trước.Lúc nó đi ra khỏi lớp cũng là lúc bọn hắn đi mua đồ ăn lên đến sau bọn nhỏ lúc.
- sôi của mọi người này.
- Lộc đặt sôi lên bàn.
- ờ hì hì. Ăn thôi
- Dịu thoát khỏi đống thâc mắc teong đầu gượng cười đáp lại.Vậy là cả đám ngồi ăn trừ hắn, đang ăn bỗng hắn lên tiếng giọng lành lạnh.
- Linh đâu? Chưa đến sao?
- ơ... nó đến rồi. Nó đi wc
- đang ăn mghe hắn hỏi về nó bọn nhỏ ngừng ăn đưa mắt nhìn nhau rồi Dương lúng túng trả lời.
- vậy sao?
- hắn hơi nhíu mày.
- vâng. Vâng đúng thế.
- Dịu vội ngước đầu lên gật đầu phụ họa.
- ừ.
- hắn đáp rồi cũng ngồi gẩy gẩy hộp sôi, có vẻ hắn đang buồn vì mọi lần nó và hân thường sẽ ăn chung nhưng dạo gần đây nó rất khác khiến hắn cũng thấy nghi nghi.
- aha.,, mọi người ăn đi anh xong rồi. Đi uống nước trước nha?
- Hữu nghe xong liềnđứng lên nói.
- ừ đợi tao. Tao đo wc luôn
- Lộc vội đưa miếng sôi lên miệng rồi với.
- nhanh lên mày.
- anh dục.
- rồi.Vậy là người đi với nhau, anh có ý định đi tìm nó nói chuyện còn cậu là đi... wc thật ()Anh và cậu vừa đi thì điện thoại hắn cũng reo nghe máy rồi hắn đứng dậy đi luôn không nói ai câu nào để lại bọn nhỏ đang ngơ ngác.Anh tìm không thấy nó lên cũng đi wc với cậu, còn cậu đi xong thì đi luôn không đợi anh. Đang định kên lớp thì thấy bóng dáng quen quen đang đưng ở bờ tường gần đó nhìn gì đó thì cậu bước ngược lại bước chân và ngoái đầu nhìn. Khi thấy nó cậu rất ngạc nhiên rồi bỗng cậu thấy nó vẻ đau đớnôm ngực vịn tay vô thường ngã khụy xuống rồi khóc không ra hơi môi cắt chặt đến bật cả máu thì cậu tò mò đi lại gần hỏi, khi gần đến nơi cậu nhìn về phía nó nhìn thì thấy hắn đang làm gì đó ở sau vừa đang há miệng chuẩn bị gọi nó thì thấy người chạy đêan cậu liền lép vào bờ tường ngay cạnh xem xét tình hình thì ngạc nhiên khi thấy Bình, càng trợn tròn mắt hơi khi thấy Thiện rồi không thể nói gì khi thấy Thiện gọi nó là chị, suy xét hồi cậu ra được kết luận thì lại giật mình khi nghe giọng hốt hoảng của Bình mới tình lại lo lắng nhìn theo bóng người bước đi rồi lại nhìn hắn đang rất đángthương ngồi bệt trên đất tay mần mò gì đó. Quả thật cậu rất tò mò về việc giữa nó và hắn, không biết bọn nó có việc gì? Sao đứa nó đều khóc, nhất là nó nó còn bị ngất luôn cơ mà... đang suy nghĩ thì bị anh gọi khiến cậu muốn rớt tim ra ngoài liền gắt. Và chuyện sau như thêa nào chắc ai cũng biết là sao ha?Càn về Bình và Thiện thì muốn đêan tạm biệt nó để về nhà nhưng sáng nó đi học sớm quá lên anh em quyêta đêan trường nó để tạm biệt. Đi lên lớp không thấy thế là người gọi nó nhưng nó lại không nghe vậy là người tiu nghỉu ra về nhưng không biết sao Thiện ngáo ngơ ngó nghiên sao lại thấy nó ngồi bệt dưới đất khóc đêan thảm thương thì vỗ vai Bình
- ê kia phải chị Linh không cu em?
- đâu đâu...
- Bình đang ỉu sìu đi về khi nghe đến nó mắt sáng lên ngó nghiêng ngó nghiêng miệng luôn tục nói." bốp "
- mày ngó gì thằng khùng này. Tao đập chếtgiờ. Bên kia kìa
- Thiện vỗ vào đầu Bình cái dõ đau rồi mắng xong không để Bình kịpcãi liền kẹp cổ Bình chỉ về hướng nó.
- ơ đúng rồi. Nhưng chị bị sao vậy? Mau, mau ra xem
- Bình cay cú định sẽ cãi lại thì bị Thiện kẹp cổ chỉ chỉ liền nhìn theo, giật mình khi thấy nó khóc vội vàng hất tay Thiện ra chạy lại phía nó. Vậy là mọi việc vềsau ra sao mọi người ai cũng biết là sao ha? (t/ g mắc bệnh lười). quay về hiện tại Anh chay lại chỗ hắn kéo hắn đang ngồi bệt dười đất khổ sở tìm kiếm gì đó đứng dậy rồigắt lên
- mày làm gì vậy Thành? Mày kiếm cái gì?
- nhẫn, cái nhẫn hức, tao tìm cái nhẫn. Mày... mày mau tìm giúp tao hức.
- hắn như không còn tỉnh táo.
- nhẫn, nhẫn cái gì? Mày nói dõ ra tao nghenào?
- anh nóng lảy túm vai hắn lay mạnh rồi lớn tiếng.
- hức huhu... Linh.., hức... Linh em ấy bỏ tao rồi. Em ấy vứt cái nhẫn của tao đặt làmriêng cho tao và em ấy đi rồi huhu
- hắn ôm anh khóc như đứa trẻ.
- mày khóc cái gì? Tao đã nói với mày tối qua rồi mày lại không tin tao. Cô ta không đáng để mày phải vậy đâu. Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi Thành
- anh vỗ vỗ vai hắn.
- không, không đúng, em ấy nói rất yêu tao mà. Chắc tao làm gì sai lên em ấy mới giântao vậy thôi. Tao đi xin lỗi em ấy là hết thôi mà
- hắn như thằng ngốc nói lảm nhảm nhưkhoing biết mình nói gì nữa." bốp "Anh tưca giận trước tình trạng của hắn liền cho hắn đấm rồi quát
- mày tỉnh lại chưa? Cô ta không đáng để mày phải vậy đâu mày nghe chưa? Cô ta cũng chỉ là hạng gái ham tiền thôi. Cô ta giám ngủ với bất kì ai cho cô ta tiền mày biết không hả? Con đàn bà đó không tốt như mày nghĩ đâu. M..." bốp "
- tao cấm mày nói về Linh như vậy. Cô ấy không phải hạng người đó. Chắc cô ấy có lỗi khổ riêng thôi hoặc cô ấy bị mẹ tao ép buộc. Phải.., đúng rồi... đúng vậy. Giờ tao sẽ đi gặp mẹ tao
- hắn mắt đỏ ngầu tức giận đấm lại cho anh nhát rồi quát xong chạy mạch đi ra khỏi trường.
- Thành... Thành... mày...Anh gọi với theo định đuổi theo hắn thì bị cậu đứng im lặng lãy giờ chặn lại