Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!

chương 170

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn sau khi được đưa vào viện lúc thì bố mẹ hắn cũng hốt hoảng chạy vào, họ đang rất lo lắng cho con trai của mình, họ tự hỏi có phải họ đã sai khi quyết định cho hắn chuyển về vùng quê này sống không? Lúc còn trên thành phố sống bên cạnh họ hắn chưa lần bị như vậy mà khi về đây hắn không ít lần gặp rắc rối như vậy, họ thật sự đã sai sao?....Lộc đứng ngoài phòng cấp cứu mà đầu óc suy nghĩ đi đâu đó, cầm điện thoại lên cậu xem lại nhật kí cuộc gọi. Hiện thị số điện thoại vừa gọi cho cậu cách đây chỉ chưa đầy tiếng là của nó, nó sao lại gọi cho cậu? Đó là câu hỏi ngay lúc nó bắt đầu gọi cho cậu. còn hiện tại, tại sao nó gọi cậu đến đó? Tại sao khi đến nơi cậu không thấynó mà chỉ là đám hỗn độn và hắn lại trongtình trọng này? Nghĩ lại lúc nó gọi cậu giọng nó có vể đang cố dữ bình tĩnh, cậu có thể cảm nhận giọng nói nó đang run lên từng hồi, nó làm vậy là có ý gì? Nó còn yêuhắn hay đã hết như nó nói? Nhưng nếu nó hết yêu hắn thì tại sao nó biết tình trạng củahắn nhứ thế nào mà báo cho cậu? Và giọngđiệu lo sợ run rẩy của nó là sao?nếu nó cònyêu hắn thì tại sao nó làm vậy? Sự thật của mọi việc là sao?.... hàng nghìn câu hỏi đang hiện lên trong đầu cậu mà đáng tiếc lại không có câu hồi đáp....Mỗi người suy nghĩ riêng mà không để ý đến cửa phòng cấp cứu đã mở ra. Vị bác sĩ đi ra nhìn xung quanh và dừng lại mấy con người đang ngồi gần đó thẫn thờ rồi lên tiếng

- xin hỏi ở đây ai là người nhà bệnh nhân Nguyễn Thanh Thành và Đỗ Văn Thông?

- a dạ là tôi. Con / bạn tôi sao rồi?

- người giật mình thoát khỏi suy nghĩ của riêng mình gấp rút đứng dậy đi lại phía bác sĩ nói. Cùng với họ là cặp vợ chồng khác

- bệnh nhân Nghuyễn Thanh Thành không sao chỉ bị kiệt sức và có thêm men rượu lênmới khiến bệnh nhân kiệt sức mà ngất đi, vết thương trên người không đáng ngại chỉ cần nghỉ ngơi chút là ổn. Còn bệnh nhân Đỗ Văn Thông cũng đã quá cơn nguy kịch, rất may vết cắt trên cổ không vào động mạch chủ và kịp thời đưa vào cấp cứu lên đã không sao, ngoài ra vết thương trên đầu bị khâu mũi người nhà cần chú ý chăm sóc đến bệnh nhân tránh để bệnh nhân nói nhiều trong thời gian này lên để bệnh nhân uống sữa hay ăn những đồ loãng như cháo trắng. Giờ người nhà có thể vào thăm bệnh

- ông bác sĩ nói tràng rồi cúi đầu lịch sự lác qua mọi người đi về hướng phòng bệnh của mình.Mọi người nghe xong thở phào, bỗng người đàn ông bên người nhà của tên Thông lên tiếng tức giận

- mẹ cha nhà nó con với cái. Chỉ làm khổ bố mẹ nó là tài. Do bà đấy, bà chiều nó cho lắm vào rồi giờ bị người ta đánh cho như vậy. Đúng là có có thì tốt mà có thì vô duyên.Người phụ nữ bên cạnh chỉ biết khóc chứ không nói được gì.Bố mẹ hắn và Lộc thấy vậy cũng không nói gì mà đi vào phòng bệnh của hắn và người con trai tên Thông kia. Đứng nhìn khuôn mặt con trai mình bầm tím mẹ Nguyễn chỉ biết khóc nhìn con trai, ba Nguyễn xót xa trong lòng nhưng không giám thể hiện thái quá, Lộc thở dài phiền não. Bỗng hắn nhíu chặt đôi lông mày bàn tay nắm chặt nệm giường bệnh miệng liên tục gọi tên nó.

- Linh... Linh.... là em, là em đúng không?.... đừng... đừng đi.... hức....

- hắn mê man gọi tên nó, trên khóe mi vô thức rơi giọt nước mắt.Mẹ Nguyễn thấy vậy lòng lại đau nhói nhìn con trai bà đang đau khổ gọi tên nó, bà đã có thật sự sai kbi tách đứa nó ra? Bà không biết, bà ích kỉ cho đó là đúng và bà không nhận mình sai vì bà đã ngầm đồng ý cô con dâu tương lai là nó rồi, chỉ cần năm nữa thôi, thời gian sẽ nhanh trôi đi như cơn gió thôi mà. Bà đau lòng nhìn con trairồi cố kìm nước mắt đứng dậy đi ra ngoài trước khi đi không quên để lại câu

- tôi đi mua chút gì đó cho nó ông và Lộc ở lại.Ba Nguyễn nhìn hắn trong cơn mê cũng gọi tên nó thì ông lại nhớ đến mình trong hơn năm trước, ông cũng từng yêu người con gái xinh đẹp, hiền thục và giỏi giang... nhưng cũng vì cái câu " muôn đăng hộ đối " và cái lợi ích, lòng ích kỉ của bố mẹ ông màông phải chia xa người con gái đó. Ông biếtvà cũng cảm nhận được cảm giác hiện tại của con trai, ông đau lòng và rất giận mẹ Nguyễn. Không kìm chế được ông liền đuổi theo mẹ Nguyễn để nói chuyện trước khi đi cũng không quên để lại cho Lộc câu

- con ở lại với Thành ta đi ra đây chút.Rồi đi ra ngoài đuổi theo mẹ Nguyễn.Lộc ở lại nhìn hắn cứ mê man như vậy cũng thấy xót xa trong lòng, cậu thương cho thằng bạn chí cốt của mình, cậu hiểu tính hắn, hắn tuy rất lạnh lùng chả quan tâm đến ai mọi viện diễn ra xung quanh hắn không hề quan tâm, hắn tàn nhẫn lạnh lùng nhưng khi đã yêu hắn lại rất ấm áp cả thế giới hắn không hề cho vào mắt mà trong mắt hắn chỉ có mình người hắn yêu, hắn cũng sẽ không bao giờ là kẻ phản bội cả. Người lạnh lùng thờ ơ mọi thứ nhưng khi đã để ý đến cái gì thì cái đó sẽ không thể phai nhòa hay bị xóa mờ đi được. Hắn có lẽlà tên ngốc....☆☆☆♢♢♢♢☆☆☆☆

- bà hài lòng với việc bà làm với con trai củabà chưa?

- ngoài khuôn viên bênhu viện ba hắn lạnh giọng tức giận nhìn mẹ hắn hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio