Đến cặp đôi kia nhá.
nhỏ và anh
người rủ nhau đi khu vui chơi, do nhà người đều giầu lên chả có việc gì phải tít kiệm.
- anh... anh chơi cái kia đi em thích hihi - nhỏ nhảy tưng tưng ôm tay anh lắc lắc.
- được rồi, được rồi. Từ từ thôi không ngã - anh phải bó tay với nhỏ.
- hihi vui quá. Mát quá. A..... - nhỏ dang tay hét sảng khoái.
Anh bên cạnh phải bịt tai lại.
Hết vòng quay nhỏ lại lăng săng kéo anh đi chơi hết cái này đến cái khác nhưng lại không vô khu nhà ma điều đó khiến anh để ý và trong đầu hiện lên suy nghĩ gian tà.
- em mình vô kia đi.
- á... á,,,, em không vô đâu - nhỏ run run cố kéo tay anh đang túm tay mình ra.
- trò gì cũng chơi có trò đó không chơi. Em sợ sao? - anh nhìn nhỏ nhướng mày.
- có... có... đâu - nhỏ chối.
- vậy vô thôi - anh cười gian rồi kéo tay nhỏ đi mặc nhỏ đang cố gim chân tại chỗ nhưng vẫn bị anh kéo đi sềnh sệch.
Vô đó hơi lạnh phả xung quanh làm nhỏ run lên bần bật bíu chặt tay anh, tiếng nhạc rùng rợn khiến nhỏ chân tay bủn nhủn như đứng không vững, bỗng có bàn tay túm chặt chân nhỏ là nhỏ la lớn rồi nhảy vọt lên ôm chặt lấy anh, anh mỉm cười vui vẻ bế bổng nhỏ đi ra ngoài, nhỏ sợ hãi úp mặt vô vòm ngực rắn trắc của anh.
- sợ lắm sao? - ra đến ngoài anh hỏi.
- ừ.. sợ hxhx - nhỏ cứ ôm anh mãi.
- ra ngoài rồi em xuống đi hay anh bế - anh dịu dàng hỏi.
- thôi... thôi.. em đi được - nhỏ đỏ mặt cúi gằm nói.
- dễ thương chết được - anh bẹo má nhỏ rồi cùng nhỏ tản bộ quanh công viên gần đó.
người lâm tay nhau đi trong tiết mùa cuối đông thật hạnh phúc và ấm áp.
cô và cậu
người này có vẻ trẻ con nhất, người đang nhảy theo máy nhảy ở khu vui chơi khác. Họ gây chú ý của rất nhiều người, cô và cậu hăng say nhảy nhảy cho đến mệt mới chịu buông máy cho mọi người chơi.
- haha vui quá hộc hộc - cô toe toét cười rồi tựa cả người vô cậu mà thở.
- hi. Em nhảy giỏi thiệt nha - anh cũng vui vẻ đáp lại.
- Hi em mà - cô tự sướng.
- a mình chơi cái kia đi - cô lại reo lên khi thấy chò bắn súng gì đo nhìn có vẻ thích mắt.
- ờ - cậu trả lời rồi cùng cô chơi.
Chơi chán trò này cô lại tiếp tục rủ cậu chơi trò khác, người cười ròn tan vui vẻ hạnh phúc.
⊙《☆¤○♡○♡♤●♡♡⊙《⊙♢♧☆《⊙¤⊙♡♢》☆¤⊙♡♢♢
Tối h tại chợ hoa.
- oa đẹp quá. - Hữu thốt lên.
- phải nói quá đẹp. Bộ anh chưa thấy bao giờ à? - Dịu nói mắt long lanh nhìn mỏi thứ xung quanh.
- chưa.
- vậy giờ được coi - nó.
Thế là bọn nó lại đánh lẻ, tay trong tay cùng người mình yêu đi trên đoạn đường đầy hoa cùng ánh đèn lung linh huyền ảo, thật đẹp, thật lãng mạng, thật hạnh phúc, thật......
Bọn nó đi chơi đến h thì chia tay nhau ra về, về đến nhà ai cũng mệt mà lăn đùng lên giường đi ngủ. Có mình nó là bận..... chia quà và sắp đồ bánh kẹo lên ban.
Tại nhà nó
- con làm gì mua nhiều đồ vậy? Rồi tiền đâu con mua? - bố nó hỏi mày khẽ nhíu lại.
- tiền con đi làm đó bố. Tại con không dùng đến lên giờ tết con muốn sắm đồ cho nhà mình. Con cũng lớn rồi - nó vừa lấy đồ vừa nói.
Bố mẹ và anh nó nghe thì khẽ cụp mi xuống vẻ buồn bã.
- hi đây là quà của bố, bố nói bố thích nó lên con mua tặng bố hì - nó đưa hộp đồng hồ cho bố nó.
- còn đây là của mẹ, con chả biết mẹ thích gì nên mua đại hì - nó đưa hộp bông cho bà.
- còn cái này của anh. Linh tặng anh ắ. Nhanh có vợ cho em có chị dâu chơi cùng hihi - nó lém lỉnh đưa hộp quà cho anh nó.
- còn cái này là quần áo mới con mua tặng bố mẹ. Con chưa bao giờ thấy bố mẹ mặc đồ mới bao giờ. Bố mẹ cũng lớn tuổi rồi đừng bù chi bú chít cho con nữa, con lớn rồi - nó đưa bộ đồ nó mua cho bố mẹ nó.
- của anh đây, thẩm mĩ em cáo lắm đó - nó nháy mắt với anh mình.
- con / em........... cảm ơn con / em. - bố mẹ và anh nó súc động vô cùng liền ôm chầm lấy nó nước mắt khẽ năn.
Họ thấy thật có nỗi, từ nhỏ họ đã đối sử tệ với nó vậy mà nó vẫn đối sử tốt với mình, nó còn biết mua đồ, biết quan tâm, để ý đến họ.... họ thật tự hào khi có con gái, em gái như vậy.
- hi bố mẹ với anh buông em ra coi nào ngạt thở quá. Sao mọi người khóc? Tết mà phải nhảy múa chơi bời cho cả năm mệt nhọc chứ ạ - nó ngộp thở do bị ôm chặt đẩy mọi người ra nó nhíu mi khi thấy họ khóc rồi lại lảng sang chuyện khác cho không khí bớt căng thẳng.
- ừ hi được rồi cô nương - mẹ nó nhéo nhẹ má nó cưng chiều.
- a, bố mẹ này? Bố mẹ đưa cái này cho bà giúp con nhé? - nó đưa cái khăn và cái vòng ngọc mã lão cho bố nó nhờ vả.
- sao con không đưa? - bố nó.
- con đưa bà sẽ nhận sao? - nó đôi mắt buồn so.
- thôi đừng nghĩ lung tung. Cười anh coi. Nhóc con - anh nó thấy nó gần như sắp khóc liền an ủi động viên.
- hi vâng. Bố mẹ nói là của bố mẹ nhé hi. Con đi ngủ đây, đi cả ngày mệt quá à. - nó giả bộ đấm lưng mệt mỏi để vô phòng.
- ừ con ngủ đi - bố nó nhẹ giọng.
- vâng. Bố mẹ, anh ngủ ngon. Yêu mọi người - nó nói rồi đứng dậy ôm và hôn vào má từng người rồi vô phòng ngủ.
Bố mẹ và anh nó chả biết làm sao nữa chỉ biết dùng đôi mắt buồn nhìn theo bóng nó rồi cả người cất dọn đồ xong đi đến nhà nội nó
( nó và nhà nội ở riêng nhưng cách nhau không xa lắm đi bộ đoạn tầm phút là tới)
- mẹ. Mẹ chưa ngủ ạ? - mẹ nó hỏi khi thấy nội nó đang ngồi xem tivi.
- bà ơi bà xem gì vậy? - anh nó chạy lại hỏi.
- ừ. Chào anh chị. Tối không ngủ còn qua đây làm gì? Tết nhất sắm được gì chưa? Bà coi cô dâu tuổi đó con - bà nó quay qua hỏi chuyện và trả lời bố mẹ cùng anh nó.
- dạ hôm nay con bé Linh đi sắm đủ rồi mẹ. Con bé rất có hiếu, nó lo hết cho nhà tết năm nay bằng số tiền nó làm ra đó mẹ. Nó có mua quà cho mẹ này. Nó sợ mẹ không nhận lên nhờ con mang sang giùm - bố nó vừa nói vừa đặt bánh kẹo nó mua để lên ban rồi đưa quà nó mua tặng bà đưa cho bà nó.
- cũng gớm nhỉ? Tôi không nhận quà của nó. Nó không phải cháu tôi - bà tỏ rõ vẻ khinh miệt.
- mẹ à, dù gì nó cũng là con của con va không thể chối rằng nó là cháu nội của mẹ. Bao năm qua mẹ vẫn giữ cái suy nghĩ lạc hậu đó sao? Con bé bị mẹ đánh, mẹ đầy đọa, khinh miệt, chửi rủa như thế nào nó vẫn chịu đựng. Nó không giận mẹ. Nay nó lớn nó làm ra tiền, cáo đồng tiền đầu tiên trong đời nó kiếm ra nó đều mang hết ra mua quà cho nhà mà nó không hề mua cho nó bất cứ thứ gì. Vậy từ trước đến giờ mẹ có mua gì cho nó không? Đã bao giờ mẹ gọi nó là cháu chưa? Mẹ biết nó khao khát, thèm muốn như thế nào khi được mẹ gọi tiếng cháu, được cái ôm cái vuốt tóc từ mẹ không? Mẹ vô tâm lắm. Những lần mẹ ốm liệt giường mê man đều do nó chăm mẹ đấy mẹ biết không? Mẹ không chút nào thương nó sao? Xin mẹ, mẹ hãy nhận lấy và chấp nhận con bé, nó đã đủ khổ rồi. Đừng tổn thương nó thêm nữa - mẹ nó như không chịu được mà nói hết những suy nghĩ trong lòng ra rồi chạy ra về để che đi giọt nước mắt đang lắn dài.
Bà nó thì cứ ngồi thừ ra đó, là bà sai sao? Bà không hề sai mà.
- mẹ à? Cô ấy nói đúng xin mẹ hãy chấp nhận con bé. Nó yêu mẹ nhiều lắm, nó không giận hay hận mẹ đâu - bố nó cũng nói giọng nghẹn nghẹn rồi lối gót mẹ nó ra về.
- bà à bố mẹ con nói đúng đó. Bà đừng đối sử với Linh như vậy. Con bé chịu tổn thương năm qua là quá đủ rồi bà ạ. Nó nói nó yêu bà nắm nhưng nó không hiểu sao bà lại hà khắc với ghét bỏ nó như vậy. Bà nhận quà của nó đi nhé? Đây là mồ hôi công sức của nó đó ạ. Yêu bà bà ngủ ngon - anh nó bên cạnh nhẹ ôm bà thủ thỉ rồi hôn lên má bà chúc bà ngủ ngon