Đến viện ai cũng lo lắng đứng bên ngoài chờ đợi, hắn lo lắng cho sự sống của ả, bọn anh và nhỏ, chi Hân lo lắng là vì sợ ả chết nó sẽ bị gì? Vì vậy không ai muốn ả bịlàm sao. Chỉ có nó, nó vẫn ung dung ở nhà làm cơm ăn rồi đi đâu đó xong về đi vôphòng ả dọn dẹp chút rồi về phòng ngủ.
Sau gần tiếng cấp cứu vị bác sĩ cũng ra nói ả không sao vì bị ngã nhẹ không đến lỗi tử vong nhưng ả bị va đập mạnh ở đầu nên sẽ lâu tỉnh lại, ít nhất là ngày sau mới tỉnh. Nghe xong ai cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ở lại chông ả còn bọn anh, nhỏ, chị Hân về ăn, ngủ, khỏe. Về đến nhà anh vội hỏi tình hình mọi sự việc cô liền kể lại hết- như vậy là nó cố ý. Nó biết bọn anh đã vềđến đó và chắc chắn sẽ chứng kiến được hết mọi việc. Nhưng nó làm vậy để làm gì? - cậu ngje xong nhíu mày khó hiểu.
- em không biết. Nhưng em biết nó không phải là đứa làm gì mà không có mục đích, nó càng không phải người ác độc như vậy.
Tuy nó vậy thôi chứ em chưa thấy nó cư sử như vậy với ai - cô cũng nhíu mày nói.
- tao có thể làm hơn như vậy. Đừng nghĩ tao là thiên thần - bỗng nó từ cầu thang đi xuống, giọng nói trong trẻo dịu mát nhưnglại lạnh sởn da gà.
- ủa Linh. - mọi người ngước lên nhìn nó.
- nhìn gì? Không ai muốn ăn cơm? - nó lại hỏi khi mọi người cứ nhìn nó.
- ờ có - mọi người giật mình đi vô phòng ănvới nó.
Hôm nay nó làm rất nhiều món ngon nha.
- Linh. Hôm nay có nhiều món ngon quá heng. - chị Hân cười nhìn nó.
- đương nhiên. Ăn mừng mà - nó giọng vẫn vậy nhưng môi khẽ mỉm.
- ừ đúng rồi. Phải ăn mừng chứ haha. Ăn đi mọi người - nhỏ vui vẻ cầm chiếc cánh gà chiên ròn đưa vô miệng ăn nhon lành. Dây cả ra mép làm mọi người phì cười ( trừ nó) anh phải đưa tay lau đi cho chỏ.
Mọi người cứ vậy cười nói vui vẻ ( trừ nó) không quan tâm đến chuyện khác.
Hắn thì cứ ngồi canh ả xuốt, nhìn ả khuôn mặt nhợt nhạt, đầu băng trắng mà hắn thấy sót sa. Tain hắn ả mới bị vậy, nếu hắn dứt khoát nói chia tay nó hay nói dõ với nó thì ả sẽ không bị nó hại ra như vậy. Hết lần này đến lần khác nó hại ả khiến hắn thật khó tin, khó sử, khó chấp nhận sự thật. Nó làm những việc mà nó chưa bao giờ làm cả, hắn thật sự không tin nó làm ra mấy chuyện đó... nhưng.... mọi thứ trước mắt hắn hiện ra là gì? Hắn không giám tin. Có lúc hắn nghĩ và đổ thừa cho ảlàm như vậy ( thì đúng là vậy sao phải đổ) nhưng ả lấy cớ gì để phải làm vậy vì dù saoả cũng còn sống được bao lâu nữa đâu, nên hắn bắt buộc phải tin rằng nó làm. Có lúc hắn mắng nó vì quá nóng giận nhưng khi nguội lại đi tìm nó muốn xin lỗi thì lại gặp nó và Nhật đang bên nhau, mỗi lần như vậy hắn mới biết nó cũng bị thương vàcó khi còn nặng hơn cả ả. Nhìn Nhật tận tình quan tâm băng bó vết thương cho nó hắn cảm thấy mình thật vô dụng, đến người co gái mình yêu không thể bảo vệ, chăm sóc mà lại để cho thằng khác quantâm. Hắn cũng không hẳn giận nó vì nó làm vậy cũng vì nó yêu hắn mà, nhưng hắn lại không chịu được khi mỗi ngày nó cư sử quá đáng mà nặng lề hơn. Hắn không biết có nên buông nó ra không nữa.....
Hôm sau ả tỉnh lại với cái đầu băng trắng và đau buốt, ả rất bực vì nó giám làm vậy với ả. Ả nghĩ nó không giám làm vậy và chỉbiết chịu đựng thôi, ai dè nó cho ả vố quá đau. Con nhóc đáng chết đó ả nhất định sẽ cho nó chết cùng hắn hừ.
- cháo nè em ăn đi. Em đỡ chút nào chưa?- hắn mua cháo về hỏi ả.
- em không muốn ắn. Em đau đầu lắm - ả nũng.
- anh gọi bác sĩ cho em nha? - hắn nghe ả nói thì lo lắng.
- không sao anh à. Nghỉ chút là bớt. Dù sao em cũng quen với bẹnh vuện luôn rồi mà - ả nói vẻ buồn buồn.
Hắn nghe ả nói thì đi lại nắm tay ả khẽ nói- em đừng trách Linh nhé?Nghe hắn nói ả tức hộc máu nhưng vẫn phải tỏ ra hiền lành và mình là con người cao thượng.
- ừ. Em không giận em ấy đâu. Dù sao em ấy làm vậy cũng vì yêu anh mà. Là lỗi tại em, em đã chen vô hạnh phúc của em ấy -ả nói mà nước mắt chảy dài.
- không sao đâu. Không phải lỗi của em. Là do anh. Anh sẽ giải quyết việc này ổn thỏa - hắn nhìn ả đau lòng, đưa tay lau đi giọt nước mắt đó.
- thôi. Em ăn chút đi rồi uống thuốc - hắn lảng sang chuyện khác.
Ả không đáp chỉ cố gượng dậy vẻ yếu ớt làm hắn phải đi lại ôm ả và đút cháo cho ả ăn, ăn được vài miếng ả không ăn nữa mặc hắn dỗ dành, ăn xong hắn cho ả uống thuốc rồi ra ngoài. Nhìn ả như vậy hắn thật đau lòng, hắn không muốn chuyện này diễn ra lần nào nữa và hắn đã có quyết định của mình......
Gần tuần lằm viện cuối cùng ả cũng được xuất viện và chuẩn bị đi giảng dạy lại, hắn thì có vẻ lành lùng với nó hơn, nó chả quan tâm chuyện đó vì nó thật sự giậnhắn và sẽ không tha thứ cho hắn, giờ thứ nó quan tâm là cái khác, bọn anh, nhỏ, chị Hân thì chả quan tâm đến ả và hắn, họ coi hắn như khô g khí còn coi nhỏ như đống c thối vậy. Nhật liên tục gọi điện vàkè kè bên nó khi đến trường, nó không phản đối cũng không chấp nhận, đơn giảnnó không để Nhật vô mắt, nhưng Nhật lại nghĩ khác, nghĩ nó chấp nhận mình rồi lên mới để mình đi bên cạnh và chắm sóc như vậy. Ả thì vẫn nói chuyện với ai đó và ả không biết cuộc gọi của ả đã bị người khácnghe và biết hết.....
Hôm nay ả đi dạy lại và tiếp tục hại nó nhưng nó chả nói chỉ chỉ đứng im chịu trận. Vừa ra chơi bọn nhỏ rủ nó đi wc, nó không đáp chỉ lẳng lặng cất sách và đi theo bọn nhỏ. Ả thấy bọn nó ra wc thì trong đầu lại vạch ra kế hoạch, đi lại nói nhỏ gì đó với ả Lệ và lối gót đi theo bọn nó đến wc.
chỗ bọn nó bọn nhỏ đang đi wc còn nó đứng ở ngoài cách đó đoạn đang dựa lưng vào tường nhắm hờ đôi mắt như đangsuy nghĩ gì đó, nhìn nó lúc này rất đẹp, đẹp cách lạ lùng.
- hư. Ra đây hít mùi nước hoa đặc biệt à? Mà cũng phải. Hạng người như mày thích hợp với cái mùi đó haha.... - ả thấy nó đứng mình liền nhếch mép đi lại mỉa mai, diễu cợt.
Nó chả bận tâm đến ả mà cứ đứng đó, với tư thế cũ.
- con danh này. Mày khinh tao à? - ả tức giận túm tóc nó.
Thấy đau nó mở mắt nhìn ả, giọng nói nhẹlướt qua nhu gw làm ả dựng tóc gáy- buông.
Ả có hơn run nhưng nghĩ nó chả thể làm gìmình và..... nghĩ thế là ả túm tóc nó chặt hơn- sao tao phải nghe lời con nhỏ như mày? Hư đồ nghèo hèn, đồ bị bỏ rơi, đồ vứt đi.
Mày nghĩ Thành còn yêu mày sao? Không hề. Giờ Thành yêu tao rồi mày biết chưa? Mày chỉ là đứa thua cuộc thôi haha..... - ảvừa nó độ dật tóc lại nhanh và mạnh hơn" hự " " a" " chát" loạt tiếng động vang lên. Nó nghe ả nói nó tức vô cùng, ả giám nói nó là đồ vứt đi,nghèo hèn, bỏ rơi? Hư ả có tư cách gì nói nó như vậy? Và ả có biết nó cực ghét bị nói vậy? Không nhân nhượng nó thẳng chân lên gối vào bụng ả, tiện đưa tay nắm lấy tay ả, ngón tay bấm chặt lấy đoạn thịt ở giữa ngoán chỏ và cái khiến ả đau đớn buông vội tay ra, chưa kịp hiểu chuyện ả ăn ngay cái tát của nó khiến ả ngã nhào xuống nền đất. Đúng lúc bọn nhỏ đi ra thấy vậy liền chạy lại.
- đồ cáo già. Chị lại bầy trò gì để hại Linh vậy hả? - Dịu tức giận đi lại hỏi ả ta khi thấy tóc nó bị rối.
- phải. Bà già ác quỷ. Bà rõ là đồ ác ma mà. Thích nói câu nó nhường sao phải thủ đoạn hả? - nhỏ tức không kém.
" chát "- chị nghĩ không ai dám làm gì chị sao? Chị sai rồi đấy. Kể cả có Thành chống lưng thì chị cũng chẳng thể làm gì được đâu. Tôi cảnh cáo chị đừng nên đụng vô bạn tôi không thì chị coi chừng cái mạng chị không dữ lại được đến " tháng cuối đời " của chị nữa đâu - cô tức giận khi thấy nó bị như vậy, thẳng tay dáng cho ả bạt tai, giọng lạnh lùng cảnh cáo.
- tụi bay..... tụi bay... giám - ả ôm mặt ngồi bệt dưới đất nhìn bọn nó tức giận nói không nên lời. Ả quá bất ngờ vì tụi nó trước giờ đâu giám bật ả vậy mà giờ......
Ở chỗ bọn nó thì như vậy trong khi đó trong lớp bọn hắn....
- anh Thành. Vừa em thấy Linh kéo chị Hà đi ra nhà wc đó. Khuôn mặt bạn ý rất giận dữ. Mặc chị Hà xin nhưng bạn ý không nghe - Lệ từ đâu chạy lại chỗ bọn hắn nói.
Nghe Lệ nói vậy hắn không chần chừ mà đứng bật dậy chạy đi, anh và cậu, Bách thấy vậy cũng chạy theo phía sau.
Về phía bọn nó, trong khi bọn bạn nó sử ả thì nó đã buộc lại tóc. Bọn nhỏ cảnh cáo xong định kéo nó về lớp thì nó lại chả mảy may đến bọn nhỏ mà đi lại phía ả ngồi xổmxuống trước mặt ả.
- chị muốn diễn kịch?.... tôi sẽ cùng chị diễn - lại lần nữa cái giọng đầy ma mị đó vang lên.
" chát " chát "Nó thẳng tay tát ả mạnh đến lỗi mồm ả bậtmáu, đầu óc quay cuồng.
Đúng lúc đó bọn hắn cũng chạy đến nơi vàcó số người hiếu kì muốn xem kịch chạy theo phía sau.
" chát "