Sáng thứ hai. Không bao lâu sau khi Nina cho Georgia uống sữa và đi ngủ thì chuông cửa reng lên. Liếc nhanh khắp căn phòng nhỏ ngăn nắp, cô đánh một đường qua tấm thảm cũ đã sờn, tự hỏi không biết hôm nay bà hàng xóm lớn tuổi của cô muốn thứ gì. Ellice Tippen đã mượn của cô một hộp sữa và nửa gói bánh quy lạt và bây giờ cũng chẳng phải là giờ ăn trưa.
Cô mở cửa kèm theo nụ cười chào đón tươi tắn trên gương mặt nhưng nó ngay lập tức biến mất khi cô nhìn thấy đôi mắt sẫm màu gần như đen ấy.
“Cô Selbourne?”
“Vâng... là tôi”, cô trả lời, không ý thức đặt một tay lên cổ họng.
Con người có vóc dáng cao ráo đang đứng trước mặt cô trông còn lôi cuốn hơn bức ảnh chân dung in trên mặt báo. Anh ta có chiều cao trên trung bình, hơn feet (cỡ ,m), bờ vai rộng và vóc dáng không có gì chê trách. Cằm thon, sạch sẽ và cứng rắn che giấu một sự ngoan cố trong tính cách của anh ta, đôi mắt anh ta không hề tồn tại sự thân thiện. Bộ âu phục công sở được cắt may hoàn hảo làm nổi bật cơ thể thon gầy cường tráng của anh ta, cho thấy anh ta là một người đàn ông luôn luôn khắt khe trong việc rèn luyện bản thân.
“Tôi cho rằng cô biết tôi là ai”, giọng nói của anh ta trầm và đầy góc cạnh.
“Tôi...ơ...vâng”.
Cô có thể nói khác đi được sao? Tờ báo cuối tuần in hình anh ta vẫn còn để mở trên bàn phía sau lưng cô.
Mỗi lần đi ngang qua cô đã tự bảo bản thân hãy vo tròn nó lại và ném vào thùng rác, nhưng không biết sao cô lại không làm thế. Cô không biết nguyên nhân là do đâu.
“Tôi biết cô chính là mẹ đứa con của em trai tôi” anh nói rồi đi vào sự thinh lặng cứng nhắc.
“Tôi... vâng, đúng là thế”, những vết thâm tím của Georgia chợt hiện lên trong tâm trí Nina, khiến nỗi đau tăng lên làm trái tim cô đập nhanh đến mức không thể chịu nổi. Cô phải giữ anh ta tránh xa cháu gái cô!
“Tôi muốn gặp con bé”.
“Tôi e rằng con bé đã ngủ, vì thế...” cô kéo dài câu nói ra, hy vọng anh ta biết ý mà ra về.
Anh ta không làm gì cả.
Anh ta giữ lấy cái nhìn của cô trong một khoảng thời gian dài và chỉ khi cô bắt đầu đóng cửa anh ta mới đặt một chân để ngăn lại.
“Có thể cô không nghe rõ những gì tôi nói, cô Selbourne”. Giọng nói của anh ta thậm chí còn cứng rắn hơn khi đôi mắt rắn như kim cương của anh ta quét qua mắt cô. “Tôi ở đây để gặp con của em trai tôi và tôi sẽ không rời đi cho đến khi tôi thấy con bé”.
Nina biết anh ta hiểu từng từ ngữ cứng ngắc cay độc mà anh ta nói ra. Cô bước lùi lại, liếc anh ta một cách lạnh lùng. “Nếu anh làm con bé thức giấc, tôi sẽ thực sự nổi giận đó”. Đừng thức giấc, Georgia, cô thầm cầu xin khi anh ta bước qua cửa, đi tới đứng ngay trước mặt cô khi cánh cửa đóng lại phía sau anh ta.
Anh ta hết nhìn lên rồi lại nhìn xuống. Ánh mắt anh ta tràn gặp sự khinh miệt khi nó bắt gặp ánh mắt của cô. “Andre đã nói cho tôi nghe tất cả mọi thứ về cô”.
Nina cau mày bối rối. Cô chưa lần nào gặp người tình của em gái cô. Mối tình của Nadia với anh ta ngắn ngủi nhưng mãnh liệt, giống như tất cả những mối tình khác
Chắc chắn anh ta không nghĩ là...
“Nó đã bảo với tôi cô là một thứ rắc rối, nhưng tôi nhận ra nó chẳng đáng gì”, anh ta nói tiếp khi cô không đáp lại.
Cô nhìn chằm chằm vào anh ta trong chốc lát, tự hỏi cô có nên cảnh tỉnh anh ta là anh ta đã sai lầm khi cho rằng cô chính là em gái của cô, nhưng cuối cùng cô quyết định để anh ta tiếp tục nghĩ như thế để xem anh ta dự định làm gì với Georgia. Sau hết nó có hại gì chứ? Tất cả những gì cô nên làm là ra vẻ cô chính là Nadia trong vài phút để nói với anh ta rằng cô đã thay đổi suy nghĩ về lá thư cô gửi cho cha anh ta. Một khi cô thuyết phục được anh ta rằng cô không có ý định vứt bỏ con gái cô, cô hy vọng anh ta sẽ hiểu và rời đi.
Cô cũng đã từng làm việc như thế này trước đây. Rất nhiều lần trong quá khứ Nina đã giả làm Nadia để nhận bất cứ sự trừng phạt nào từ người mẹ bị rối loạn thần kinh của họ. Chắc chắn nếu cô có thể lừa được mẹ cô thì Marc Marcello cũng sẽ không thể nào nhận ra.
“Những lời chỉ trích của em trai anh châm biếm như chính tư cách đạo đức của anh ta”, cô nói một cách rõ ràng.
Ánh mắt đen như màn đêm của anh ta nhìn cô một cách giận dữ đầy đe dọa. “Cô dám phỉ báng đứa em đã mất của tôi sao?”
Cô nhấc cằm lên. “Anh ta là kẻ lừa bịp. Trong khi anh ta đã là cha của Georgia, anh ta lại thoái thác trách nhiệm”.
“Nó đã đính hôn hợp pháp với Daniela Verdacci”, anh nói một cách cay độc. “Chúng đã ở bên nhau từ thời niên thiếu. Cô để mắt đến nó không phải vì cô yêu thương gì nó mà chính bởi tiền của mà nó có thể cho cô, nhưng người duy nhất nó để mắt đến là Daniela. Cô thực sự nghĩ rằng nó sẽ hạ mình để tự trói buộc bản thân vào một kẻ cơ hội tầm thường, lăng chạ với hầu hết đàn ông ở Sydney như cô hay sao?”
Nina run lên giận dữ. Cô biết em gái mình là một người phụ nữ thỉnh thoảng hay chung chạ bừa bãi với đàn ông, nhưng cái cách mà Marc Marcello nhấn mạnh nghe như thể em gái cô chẳng khác gì một con điếm thay vì một người phụ nữ tính khí hay thay đổi và có những mối quan hệ không bền vững.
Cô quát to. “Tại sao những kẻ như anh và em trai của anh có thể quan hệ lăng nhăng ở khắp mọi nơi còn phụ nữ chúng tôi thì không thể chứ? Anh nên thực tế chút đi, Marc Marcello. Phụ nữ cũng có sự đam mê tình dục của họ và họ cũng sẽ biểu hiện ra giống như bọn đàn ông các anh”.
Đôi mắt đen khó dò xét của anh ta lại lần nữa lướt từ đầu đến chân của cô. “Trong khi chúng ta đang bàn về những quyền lợi thì vấn đề nhỏ của con gái Andre cũng cần được xem xét đến. Cho dù tôi có ghét cay ghét đắng chuyện này như thế nào thì đứa bé vẫn là một người nhà Marcello, con bé có quyền được gặp những người thân của nó”.
“Không phải quyền quyết định nằm ở phía tôi sao?”
“Không, tôi không cho là thế, cô Selbourne” giọng nói của anh ta thấp xuống một cách đầy đe dọa. “Có thể cô chưa nhận ra cô đang đối đầu với ai. Gia đình Marcello sẽ không đứng nhìn một người đàn bà lăng loài như cô nuôi nấng người thân của mình. Nếu như cô không làm như những gì tôi nói, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ trong quyền lực của m để đem con bé rời khỏi cô, để cô không bao giờ có thể làm nhơ nhuốc con bé bằng lối sống thiếu nhân cách của cô”.
Hai mắt Nina mở to đầy báo động. Cô không nghi ngờ gì về việc anh ta đủ khả năng làm những gì anh ta đã đe dọa. Ở Úc có thể vài người không nhận ra sự giàu mạnh vĩ đại của gia tộc Marcello. Ảnh hưởng và tầm kiểm soát của họ trải dài trên toàn thế giới. Với sự chống đỡ pháp luật tốt nhất và nguồn tài chính dồi dào, cô biết chẳng bao lâu Marc Marcello sẽ làm chính xác những gì anh ta hứa hẹn.
Ôi, Nadia đã gây ra chuyện gì thế này không biết?
Điều tốt nhất cô có thể làm là không để bị hăm dọa nhưng cô chưa bao giờ từng bị khiếp sợ như thế này. Nếu anh ta biết được cô thực sự không phải là mẹ của đứa trẻ, anh ta có thể đem Georgia đi ngay lúc này và cô không thể làm gì để ngăn cản anh ta.
Nhưng anh ta sẽ không thể nhận ra. Cô sẽ không để điều đó xảy đến.
Thu lượm tất cả can đảm, cô đứng một cách cứng rắn, trước mặt anh ta với đôi mắt xám đầy vẻ thách thức.
“Tôi có thể là một người phụ nữ có đạo đức không mấy hoàn thiện nhưng tôi có thể chắc chắn với anh một điều: tôi yêu đứa bé và tôi sẽ không đứng nhìn một kẻ ăn chơi có đẳng cấp như anh đem con bé ra khỏi tôi. Nó là một đứa bé và những đứa bé cần đến mẹ của chúng”.
Ánh mắt của Marc quét khắp hình dáng nghiêm nghị của cô ta. Anh chú ý đến cái miệng đầy đặn đang mím chặt lại và sự bướng bỉnh ngự trị nơi cằm của cô ta. Đôi mắt phẫn nộ ngập tràn sự cay độc và lần đầu tiên anh nhận ra em trai mình đã bị lôi cuốn vì nó mạnh mẽ đến thế nào. Vóc dáng nhỏ nhắn ấy quyến rũ không thể tin được, với mái tóc vàng óng hài hòa tuyệt vời cùng làn da màu kem, những đường cong rõ ràng, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô ta đã một lần sinh con. Tuy nhiên anh biết sự ngây thơ của cô ta chỉ là vẻ bề ngoài của một người đàn bà điếm đàng ham mê tiền bạc, kẻ đã chứng minh những dự định của cô ta bằng việc bẫy em trai anh vào một trò lừa bịp cũ rích - mang thai.
“Trong những tình huống thông thường, tôi sẽ đồng ý với cô” anh nói với tông giọng đều đều. “Đó là đặc quyền của những bà mẹ tuyệt vời, tôi sẽ là người cuối cùng đề xuất ý kiến trao đứa trẻ cho người khác nuôi dưỡng. Tuy nhiên, với những việc cô đã làm không thể khơi dậy sự tin tưởng nơi tôi về việc cô có đủ khả năng chu cấp và nuôi dưỡng con gái của Andre. Sau hết, lá thư cô gửi cho gia đình tôi tại Ý nói rằng cô sẽ để người khác nhận nuôi đứa bé, không phải thế sao?”
“Đó là một phản ứng tự động. Tôi đã bối rối và không suy xét thấu đáo” cô nói nhanh. “Tôi không có dự định từ bỏ con bé. Georgia là của tôi, không phải của ai khác - ý tôi là không ai có thể đem con bé ra khỏi sự chăm sóc của tôi”.
Không một lời cảnh báo, anh ta bước về phía cô, chiều cao kinh khủng của anh ta áp chế vóc dáng mảnh khảnh của cô. Nina cố kìm để bản thân không chùn bước, nhưng nó khiến mọi thứ trong cơ thể cô bối rối bởi sự hiện diện đầy đe dọa của anh ta.
“Làm sao tôi lại sơ suất thế không biết”, anh kéo dài giọng khi anh với tay vào túi áo lấy ví tiền ra. “Tôi đáng lẽ nên nhận ra thứ cô muốn là gì. Bao nhiêu nào?”
Cô ngây người nhìn anh ta.
Một bên lông mày thanh tú nhướng lên. “Tôi cho rằng đây là toàn bộ vấn đề cần giải quyết?”
“Tôi không hiểu anh đang nói điều gì” cô nói, cổ họng đột nhiên khô lại.
Miệng anh uống lại thành một nụ cười giễu cợt khi anh mở ví ra. “Coi nào, Nadia, tôi là một kẻ giàu có. Tôi nghĩ tôi có đủ khả năng chi trả cho cô. Nói giá của cô đi”.
Marc ngạc nhiên vì anh cảm thấy hứng thú thế nào khi chơi đùa với cô ta, nhìn cô ta cố kìm nén cơn thịnh nộ, biết rằng bất kỳ giây phút nào trôi qua cô ta đều tỏa ra sự quyến rũ chết người khiến anh lung lay trước nét đẹp dẫn - ngay - đến - giường của cô ta.
“Tên thật của tôi là Nina và tôi không muốn số tiền ngu xuẩn đó của anh”. Lần này hai bên lông mày của anh đều đồng loạt nhướng lên. Anh dừng lại suy xét, tự hỏi không biết hiện tại cô ta đang dự tính chơi trò gì đây.
“Tôi nghĩ tên cô là Nadia chứ? Tôi chắc chắn là Andre đã nói như thế - hay đó cũng là lời nói dối của cô?”
Cô làm điệu bộ giống như em gái sinh đôi của mình. “Nina là tên thật của tôi nhưng tôi nghĩ cái tên Nadia nghe có vẻ ít thạo đời hơn”.
Cô xem xét kỹ hai tay giả vờ như em gái mình trước khi ngước mắt lên nhìn anh. “Làm sao anh tìm ra được nơi tôi sống?”
“Chỉ có một người tên bắt đầu bằng N với họ là Selbourne trong danh bạ điện thoại thuộc vùng ngoại ô này”.
Kể từ khi Nadia chuyển đến sống với cô sau khi sinh Georgia, do lối sống thất thường của em gái nên cô chỉ để số điện thoại dưới tên cô, điều đó khiến Marc dễ dàng khẳng định cô chính là em gái sinh đôi của mình.
Cô để một hơi thở tự tin thoát ra khỏi môi.
Cho đến lúc nó vẫn còn thực hiện được.
“À, Nina” anh gọi tên một cách gợi nhớ. “Nếu tiền không phải thứ cô cần thì điều cô muốn là gì?”
“Không gì cả”.
Nụ cười chế giễu quay trở lại. “Theo kinh nghiệm của tôi thì một người phụ nữ giống như cô luôn ham mê tiền bạc trong khi miệng thì cứ khăng khăng nói điều ngược lại”.
“Kinh nghiệm của anh chỉ ở mức giới hạn đó thôi vì tôi có thể khẳng định một điều tôi không cần tiền của anh”.
“Không phải của tôi, có lẽ thế, nhưng cô nhận ra em trai của tôi đã để lại một tài sản đáng kể sau khi qua đời. Cô là mẹ đứa con của nó, điều đó có nghĩa con cô hoàn toàn có quyền hợp pháp kế thừa số tài sản đó và đến khi con bé trưởng thành nó sẽ nhận được toàn bộ”.
Nina nuốt xuống, mỗi phút trôi qua càng khiến sự việc trở nên phức tạp hơn. “Tôi không quan tâm đến tài sản của Andre”.
“Cô mong chờ tôi tin vào điều đó sao?” anh gầm gừ. “Tôi có thể nhìn thấy biểu tượng đô-la sáng lên trong mắt cô”. Ánh mắt anh rời khỏi cô, quét qua căn phòng trước khi anh quay lại nhìn cô một cách giận dữ. “Nhìn nơi này xem! Nó bốc mùi nghèo nàn và cẩu thả. Cô nghĩ tôi sẽ cho phép cháu gái mình sống ở một nơi chẳng khác gì túp lều này sao?”
Nina vươn thẳng người một cách tự hào. “Đó là tất cả những gì tôi có”.
Anh trao cho cô một nụ cười tàn nhẫn. “Hiện tại đúng là như thế. Không nghi ngờ gì cô đang kiếm cho mình một gã ngốc cả tin tội nghiệp làm đối tượng tiếp theo của cô”. Anh nhìn cô một cách khinh bỉ không sai vào đâu và nói tiếp. “Cô nên làm một thứ gì đó bên dưới giống như là “Cư xử một cách đúng mực”[] với bất cứ ai muốn có cô và cả đứa con của người đàn ông khác”.
[] (nguyên văn) butter would not melt in your mouth
Nina chưa từng xem bản thân là một người hay thay đổi. Nadia đã từng bị lôi kéo, tâm tính không kiên định của nó là nguyên nhân gây ra nhiều cảnh tượng khó chịu. Nhưng dù sao đi nữa, khi nghe được những lời khinh miệt của Marc, thậm chí đó là dành cho em gái mình, cô vẫn cảm thấy đau đớn thay cho nó.
“Anh đang đề nghị thế vào vị trí mà Andre đã vứt bỏ ư?” cô hỏi với giọng điệu đầy khiêu khích.
Đôi mắt sẫm tối của anh ánh lên sự tức giận mãnh liệt, âm thầm khiến cô trở nên mềm yếu đi.
“Tôi có thể nhìn thấy cô đang muốn chơi đùa với việc này”, anh nói sau khi dừng lại một cách đầy căng thẳng.
“Trái lại, tôi không muốn thứ gì khác ngoài việc anh hãy rời khỏi nhà tôi ngay lập tức. Anh không hề có chút quan tâm nào đến ch...ơ... con gái của tôi”, cô hít thở nhanh để che dấu lời nói vấp của mình. “Nếu anh không rời khỏi đây, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác là gọi cảnh sát để tống anh ra khỏi nơi này”.
Đôi mắt đen ấy chuyển sang xám trong vòng chưa tới hai giây, nhưng cuối cùng Nina là người đầu tiên hạ thấp ánh mắt xuống.
“Làm ơn, Mr.Marcello, tôi không có gì để nói với anh hết”
“Tôi muốn gặp cháu gái tôi”. Giọng nói cứng rắn của anh ta đem ánh mắt của cô quay trở lại. “Tôi muốn gặp con gái của em trai tôi”.
Nina mím chặt môi lại khi cô nhìn thấy anh ta đang cố giữ những cảm xúc của mình trong tầm kiểm soát. Cô nghe thấy nó trong giọng nói của anh ta và nhìn thấy nó trong thái độ cứng ngắc khi anh ta đối mặt với cô, đôi mắt anh ta đột ngột nhòe đi.
Cô không mong đợi anh ta là một con người giàu cảm xúc như thế. Cô cảm thấy xấu hổ khi nhận ra mình đã đánh giá anh ta sai lầm như thế nào. Sau hết, cô tự nhắc bản thân, anh ta không thể dễ dàng quên đi cái chết bi thảm của đứa em trai duy nhất. Thậm chí với tất cả sai lầm đáng trách của Nadia, cô biết rằng cô cũng sẽ bị sụp đổ khi gặp tình huống tương tự như thế.
“Tôi xin lỗi”, giọng cô trở nên không đều.
Miệng anh cong lên. “Cô có gì phải xin lỗi?”
Cô không trả lời mà chỉ bước qua anh ta để đi tới chiếc xe nôi gần cửa sổ. Cô nhận thức được anh ta đang đứng phía sau cô khi cô kéo tấm chăn ra để anh ta có thể nhìn thấy gương mặt của con bé.
Cô cảm thấy anh ta đứng gần bên cạnh cô, cánh tay anh ta chạm nhẹ vào cánh tay cô khi anh ta nhìn xuống đứa con của em trai mình trong một khoảng thời gian dài thinh lặng. Không gian quá tĩnh lặng đến nỗi cô có thể nghe thấy hơi thở của anh ta, ngực anh ta nâng lên rồi hạ xuống để kìm nén phản ứng khi lần đầu tiên nhìn thấy cháu gái của mình.
“Tôi có thể ôm con bé chứ?”
Nina cảm thấy như thể trái tim mình hoàn toàn lộn nhào trong lồng ngực khi ng yêu cầu của anh ta. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta ôm con bé không đúng cách và làm con bé khóc?
“Um... Tôi không nghĩ rằng...”
“Làm ơn”, chất giọng thô của anh ta hướng mắt cô trở lại. “Tôi muốn được ôm đứa con của em trai tôi. Con bé là tất cả những gì nó để lại”.
Nina thở không đều và cẩn thận nhấc đứa bé ra khỏi đống chăn, bồng con bé một cách nhẹ nhàng trước khi quay người lại và trao nó cho anh ta.
Cô ngắm nhìn khi hàng ngàn cảm xúc sáng lên khắp những đường nét điển trai của anh ta khi anh ta đem cái bọc nhỏ bé ấy lại gần ngực, ánh mắt trầm ngâm khi anh ta nhìn xuống sự tuyệt vời trên gương mặt thánh thiện của Georgia.
“Con bé thật... đẹp”. Giọng nói anh khô khốc một cách rõ ràng.
Nina lo lắng cố giữ cho những cảm xúc của cô không bộc lộ ra. “Vâng, đúng thế”
Ánh mắt anh ta nhìn cô một cách ngắn ngủi. “Cô đặt tên con bé là gì?”
Cô hạ thấp ánh mắt xuống. “Georgia”
“Georgia”, anh ta lặp lại như thể đang nhắm nháp nó. “Nó phù hợp với con bé”.
Cô thay đổi cái nhìn về anh ta và ngạc nhiên khi thấy anh ta ôm một đứa nhỏ thoải mái như thế nào, một bàn tay to lớn bồng con bé một cách chở che trong khi tay còn lại khám phá những đường nét nhỏ bé như thể chúng là kì quan.
“Con bé có tên đệm chứ?” anh ta hỏi trong sự thinh lặng nặng nề.
“Grace”, cô trả lời, tự hỏi không biết cô có nên nói cho anh ta biết đó chính là tên đệm của cô không, nhưng vào giây phút cuối cô quyết định không nói ra. Cô đã quá xúc động khi Nadia bảo rằng cô có thể tùy ý đặt tên cho con bé, và trong một khắc cô đã hy vọng em gái cô cuối cùng sẽ ổn định cuộc sống và đối mặt với trách nhiệm của bản thân. Nhưng chỉ trong vài tuần ngắn ngủi sau khi Georgia sinh ra, nó lại quay trở lại với những bữa tiệc rượu thâu đêm, bỏ con bé lại cho Nina thường xuyên đến nỗi mỗi khi Nadia đến gần, Georgia đều khóc òa lên như thể con bé nhận ra sự thiếu quan tâm của Nadia dành nó.
Nina nhận ra sự thinh lặng trong căn phòng khi Marc Marcello ôm lấy cháu gái anh, ánh mắt cố định nơi gương mặt của đứa bé.
Cô nói ra điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí mình. “Tôi nghĩ con bé trông giống Andre, anh có thấy vậy không?”
Marc hướng ánh mắt về nơi cô đang đứng, biểu hiện của anh ta trở nên cứng ngắc. Cô đã nghĩ anh ta sẽ đồng ý với cô nhưng thay vào đó anh ta quay trở lại với đứa bé trong vòng tay anh ta, nhìn xuống con bé và hỏi. “Em trai tôi đã nhìn thấy con bé chưa?”
“Chưa, anh ta chưa nhìn thấy con bé”.
Cô đã từng giận dữ khi Nadia bảo rằng Andre không muốn gặp đứa con của anh ta, và đó là lý do khiến em gái cô không muốn bị ràng buộc bởi đứa bé. Trong suốt thời gian mang thai Nadia đã hy vọng rằng Andre sẽ yêu thương con anh ta một khi anh ta nhìn thấy đứa bé, đảm bảo cho Nadia vị trí vợ của anh ta trong tương lai. Khi anh ta thẳng thừng từ chối làm xét nghiệm ADN để xác định xem đứa bé có phải là con của anh ta không, Nadia đã chán nản hoàn toàn, gần như bị cuốn vào những bữa tiệc liều lĩnh.
“Không” cô lặp lại, giữ sự cay độc trong giọng nói. “Tôi cho rằng anh ta quá bận vì phải chuẩn bị cho đám cưới của anh ta”.
Marc không trả lời nhưng Nina có thể nhìn thấy cằm anh ta đột nhiên sít chặt lại như thể lời nói của cô làm anh ta khó chịu.
Cô ngắm nhìn khi anh đặt đứa bé xuống, sự đụng chạm của anh ta vững chắc nhưng thật dịu dàng khi anh ta kéo tấm chăn in hình thỏ lại đúng chỗ.
Khi anh ta quay lại nhìn cô, cô thấy thật khó để giữ lấy ánh mắt sắc bén của anh ta khi cô nghĩ làm sao có thể lừa được anh ta. Cô đột nhiên cảm thấy mình đang chơi một trò chơi đầy nguy hiểm. Không biết có điều luật nào chống lại những người giả danh người khác hay không? Marc Marcello không phải là một kẻ ngốc và nếu như anh ta phát hiện ra mình đã bị lừa thì cô chắc chắn anh ta sẽ lôi cô xuống địa ngục.
“Cô Selbourne” Chất giọng trầm của anh đem ánh mắt đầy lo lắng của cô trở lại.
“V - vâng?” Cô làm ướt môi, nhận ra anh ta sẽ nói ra những ý định của mình, bản năng mách bảo rằng cô sẽ chẳng thích điều đó một chút nào.
“Tôi muốn được gặp cháu gái tôi một cách thường xuyên, trong khi tôi hiểu sự căm thù của cô như một sự sắp đặt. Tôi nghĩ cô biết tôi sẽ dùng đến luật pháp nếu cô từ chối”.
“Tôi là mẹ của con bé”, cô nói. “Không có tòa án nào ở Úc có thể mang con bé ra khỏi sự chăm sóc của tôi”.
“Cô nghĩ thế à?” Môi anh cong lên. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nói cho họ biết về chuyện tình nhỏ bé của cô với một gã chính khách lỗi lạc xảy ra chỉ vài tuần sau khi đứa con của em trai tôi được sinh ra?”
Chuyện tình nào cơ chứ? Nina suy nghĩ trong sự hoảng hốt. Nadia đã làm ra chuyện quái nào thế không biết?
Anh có thể nhìn thấy sự hoảng hốt trên nét mặt của cô khi anh nói thêm với chất giọng khoan thai lạnh lùng. “Cô thấy đấy, cô Selbourne, tôi có tất cả những chuyện dơ bẩn của cô và tôi dự tính dùng nó để lấy những gì tôi muốn. Tôi đã nghe về việc cô cố gắng moi tiền từ một gã ngốc đáng thương như thế nào khi anh ta gọi cho cô để chấm dứt mối quan hệ đó. Cô đã rất may mắn khi chuyện tình nhỏ bé đó của cô không bị cánh nhà báo chú ý đến, nhưng từ những lời tôi nói ra thì...” anh dừng lại để tạo áp lực. “Cô biết toàn bộ điều đó mà”
Cô hít thở không đều, thậm chí những đầu ngón tay trở nên lạnh cóng vì sợ hãi khi nó lan truyền khắp cơ thể cô như luồng thủy ngân trong mạch máu của cô.
“Chính xác điều anh muốn là gì?” Những từ ngữ bật ra một cách cứng ngắc.
Marc chờ trong một lát trước khi anh trả lời. Cho đến khi anh nhìn thấy đứa con của Andre - và chỉ cần một cái nhìn anh có thể nói con bé chính là con của em trai anh - anh thực sự đã nghĩ đến việc ném một đống tiền trước mặt mẹ của con bé và đem nó đi như kế hoạch của cha anh. Nhưng không biết sao khi nhìn thấy Nina cùng với đứa bé, cái cách cô ta nhìn Georgia quá âu yếm và bồng con bé quá dịu dàng như thế, anh không thể thuyết phục bản thân về việc anh đem cháu gái mình ra khỏi mẹ của con bé có phải là điều tốt nhất dành cho con bé, nếu như anh không hoàn toàn chắc chắn cô ta không thể chăm sóc cho nó. Nếu thực sự có thể, anh đang cân nhắc đến lá thư không khôn ngoan của cha anh, và ông đã từ chối nhận đứa bé. Người hụ nữ này nắm trong tay thứ vũ khí đầy sức mạnh, nếu cô ta biết dùng nó.
Anh chỉ có một phương cách hành động khác. Đôi mắt đen như hắc thạch của anh giữ lấy cái nhìn của cô. “Tôi muốn xác nhận con bé như con gái của tôi”.
“Anh không thể làm điều đó! Con bé không phải là con của anh! Con bé là con... của tôi”
“Tôi có thể, cô biết mà”.
“Như thế nào?”
Cô đáng lẽ không nên hỏi thế, sau đó cô suy nghĩ. Nina không bao giờ cần phải hỏi điều đó.
Đôi mắt đen của anh ta khóa lấy cô và sự sợ hãi dai dẵng bắt đầu dáy lên khắp sống lưng cô.
“Tôi muốn có đứa bé và tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để có được con bé, thậm chí tôi có phải trói buộc bản thân vào cô”.
Cô chớp mắt, tự hỏi không biết cô có hiểu sai lời tuyên bố lạnh lùng của anh ta không. “Trói buộc bản thân? Ý anh là gì khi nói như thế?”
Miệng anh ta cong lên thành một nụ cười và nó không chạm đến đôi mắt đen tối của anh ta. “Em trai tôi đã từ chối kết hôn với cô, nhưng tôi không cần phải đắn đo về việc này. Cô sẽ trở thành vợ của tôi trong hai tuần nữa hoặc là tôi chắc chắn cô sẽ không bao giờ gặp lại con gái cô”. Anh giữ nét mặt bình tĩnh, biết cô đang bị thuyết phục. Nhưng nó sẽ thành công chứ?
Phải mất một lúc Nina mới tìm lại giọng nói của mình, đầu óc cô nặng trịch vì kinh hãi lẫn tổn thương.
“Anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ bị ép buộc sao?” cô cuối cùng phẫn nộ quát anh.
“Tôi hầu như trông đợi điều đó. Andre đã nói với tôi mục đích lớn lao của cả đời cô là bắt được một ông chồng giàu có, và tôi ở đây, sẵn sàng bước vào vị trí đó”.
Cô mở miệng định nói nhưng chợt khép lại khi sự quyết tâm kiên định trong ánh mắt của anh ta giao với mắt cô.
Cô cân nhắc đến việc làm sáng tỏ mọi chuyện, nói với anh ta cô thực sự là chị gái sinh đôi với Nadia, hy vọng anh sẽ hiểu cô làm thế là để bảo vệ cháu gái cô, nhưng thái độ ngạo mạn lạnh lùng của anh ta khiến cô thay đổi suy nghĩ vào phút cuối. Cô sẽ bị đày xuống địa ngục nếu như cô từ bỏ cháu gái mình mà không hề có bất kì sự kháng cự nào, thậm chí cô có phải trả giá bằng mọi thứ cô có, bao gồm cả sự tự do của cô.
Cô nhìn anh ta một cách ghê tởm, căm ghét cái cách anh ta đã khôn khéo dồn cô vào bước đường cùng không thể trốn thoát. Cô nhìn thấy sự chiến thắng được dự báo trước lóe sáng trong ánh mắt của anh ta và máu huyết cô dao động trong mạch với sự tức giận lẫn nỗi sợ hãi đang lớn dần lên.
“Tôi cho rằng một tên ăn chơi hư hỏng như anh sẽ luôn chắc bản thân có thể lấy bất kì thứ gì mình muốn”, cô nói.
“Dĩ nhiên tôi sẽ hào phóng trả cho cô một khoản tiền” anh nói, vẫn nhìn cô một cách bình tĩnh. “Cô muốn bao nhiêu?”
Nina nhận ra nếu Nadia ở vào vị trí của cô lúc này, nó sẽ yêu cầu một món tiền khổng lồ, nhưng có thứ gì đó đã dừng cô tiếp tục đẩy trò chơi nguy hiểm này đi xa hơn. Sự lạnh lẽo nơi này đột nhiên lướt qua cô, nhưng nếu cô chấp nhận số tiền đó thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn việc cô có thể đối đầu với thực tại.
Ngoài ra, Georgia bé bỏng đang say ngủ trong xe nôi chỉ cách anh ta chưa đến một mét, cơ thể con bé bị tím bầm lại. Cô thật may mắn, nếu như mà anh ta thấy những gì bên dưới lớp áo khoác đó thì...
Cố hướng cằm lên, cô nghiêng đầu nhìn anh, hai tay khoanh trước ngực và thông báo cho anh ta biết với sự mỉa mai không dự tính trước. “Nếu anh nghĩ có thể mua chuộc tôi thì anh đã chọn sai người rồi”
Ánh mắt anh hướng tới nơi ngực cô đang đẩy vào hai cánh tay khoanh phía trước, nhàn nhã trước khi quay lại đối mặt với cô.
Nina đứng đó đầy giận dữ dưới sự đánh giá chế giễu của anh, tự hỏi rằng chính hành vi của em gái cô đã đem cô đến với thứ quỷ quái này. Cô biết mình nên chĩa sự tức giận của bản thân về phía Nadia chứ không phải người đàn ông đứng trước mặt cô, nhưng tất cả mọi thứ về anh đã nằm ngoài sức chịu đựng của cô.
“Tôi đã bảo với anh, tôi không muốn tiền của anh. Tôi cảm thấy mình thật xấu xa nếu nhận bất kỳ thứ gì từ anh”
“Một sự cố gắng tốt đấy, cô Selbourne” anh kéo dài giọng. “Tôi có thể thấy cô đang làm điều gì. Cô đang giả vờ mình không phải là người đàn bà hám lợi đã quyến rũ em trai tôi, nhưng tôi có thể nhìn xuyên qua được hành động tầm thường của cô. Đừng nghĩ cô có thể dễ dàng lừa được tôi; Tôi đã có quyết định của mình, và tôi sẽ làm theo những gì tôi đã nói, bất kể cô có nhận tiền của tôi hay không”
Nina cố che giấu để anh ta không biết lời tuyên bố của anh ta đã tác động đến cô như thế nào trong khi đầu óc cô đang chạy đua điên cuồng, tự hỏi làm sao cô có thể thoát khỏi cái tình huống lố bịch này cơ chứ. Chúa ơi, cô sẽ giết Nadia vì điều này! Chắc chắn cô không thể kết hôn với người đàn ông này chỉ để giữ lấy cháu gái của cô. Nhưng cô phải làm gì khác đây? Nadia là một người mẹ không đủ khả năng và - như cô - Marc dường như có đủ bằng chứng để chứng minh điều đó.
“Tôi muốn có thời gian suy nghĩ về điều này”. Cô cố nói với tông giọng ít lo lắng giống như Nadia, nhưng chẳng ăn thua gì. “Tôi muốn xem xét kỹ mọi góc cạnh của vấn đề trước khi tôi đưa ra ý kiến của mình”
“Tôi không ở đây để thương lượng cùng cô, cô Selbourne” anh nói một cách bướng bỉnh. “Tôi ở đây để bước vào vai trò là cha của Georgia và tôi muốn làm điều đó càng sớm càng tốt” Cô ngước lên nhìn anh ta trong sự báo động. Sự không khoan nhượng toát ra trong giọng nói của anh ta cho thấy anh ta rất giỏi trong việc lấy những thứ anh ta muốn theo cách của mình và sẽ làm điều đó đến cùng.
Nói với anh ta sự thật, cô nói thầm. Nói với anh ta mình thật sự là ai. Nhưng những từ ngữ ấy mắc kẹt lại ở một nơi nào đó giữa ngực cô, nơi mà con tim cô đau thắt với ý nghĩ không thể nhìn thấy Georgia.
Cô cố gắng suy nghĩ một cách lý trí và rõ ràng, nhưng điều nay thật khó khi mà anh ta đang đứng đó quan sát mọi biểu hiện cảm xúc trên gương mặt của cô.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ngay bây giờ cô chấp nhận lời đề nghị của anh ta? Anh ta đã nói là hai tuần. Chắc chắn cô có thể luồn lách khỏi chuyện này. Cô hy vọng Nadia sẽ sớm liên lạc và nó có thể làm cái gì đó. Cô phải dàn xếp chuyện này. thể nào kết hôn với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ!
Marc coi sự im lặng của cô như một sự đồng ý. “Tôi sẽ tiến hành những giấy tờ cần thiết ngay lập tức”
“Nhưng...” cô dừng lại, trái tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực. Ôi Chúa ơi, cô phải làm gì đây? Chắc chắn anh ta không thể nào nghiêm túc?
Cô thử một lần nữa. “A... Anh muốn tôi khi nào...” cô thấy thật khó để nói hết câu khi mà đôi mắt cứng ngắc của anh cắt ngang qua, nhìn cô hoàn toàn khinh bỉ.
“Có thể tôi nên giải thích rõ một vài điểm. Tôi không muốn cô, cô Selbourne. Đây sẽ không phải một cuộc hôn nhân thật sự theo đúng nghĩa của nó”.
“Nó không hợp pháp, ý anh là thế phải không?” Cô cau mày, cố gắng hiểu lời lẽ của anh.
“Nó sẽ hợp pháp, nhưng nó sẽ chỉ là cuộc hôn nhân trên giấy tờ thôi”.
“Một cuộc hôn nhân trên giấy tờ?” Hai hàng lông mày hoàn hảo của cô cong lên.
“Chúng ta sẽ không hoàn thiện mối quan hệ đó”, anh tuyên bố một cách kiên quyết.
Nina biết cô đáng lẽ phải thở phào vì câu khẳng định ngắn gọn của anh ta nhưng do vài lý do không thể giải thích được, thay vào đó cô lại cảm thấy khó chịu. Cô biết trông mình không quyến rũ như Nadia, nhưng cô có vóc dáng tương đối và gương mặt quyến rũ theo cách cổ điển. Cô cảm thấy khó chịu vì anh ta đã tuyên bố một cách dễ dàng anh ta không khao khát cô, như thể cô không hề có chút lôi cuốn nào.
“Anh mong đợi tôi sẽ tin vào điều đó sao?” cô hỏi kèm theo sự nhạo báng trong giọng nói.
Anh nhấc một bàn tay rám nắng với những ngón tay thon dài và làm dấu thánh giá ngay ngực khi mắt anh ghim lấy cô.
“Xin thề thật lòng”[]
[] (nguyên văn) Cross my heart and hope to die
Có một thứ gì đó trong sự tự tin của anh ta cám dỗ Nina trao cho anh ta một cái nhìn quyến rũ như cô đã từng nhìn thấy em gái mình làm thế để lôi kéo đàn ông trong những năm qua. Cô đặt tay lên hông khi cô nghiêng người đầy khiêu khích, góc miệng cô nhướng lên cao thành một nụ cười hơi dâm ô cay độc. “Vậy tôi sẽ phải nói anh là một người đàn ông thánh thiện như một người chết, Mr.Marcello!”