Vẻ mặt Trữ Lâm khá phong phú, nhìn không ra là rất có thiên phú nuôi dạy trẻ, chưa nói được mấy câu đã đem Tiểu Kiệt chọc tới cười khúc khích, chơi với cậu ta vui tới quên mọi thứ.
Khâu Phong nhìn thấy một lớn một nhỏ đang chơi đùa kia, lắc lắc đầu cười, đi đến bên cạnh mẹ của Tiểu Kiệt nhận lấy cái giỏ trong tay chị ta. Lại ghi nhận số điện thoại của nhau.
“Đây là chỗ mà tôi đang làm”, Lưu Trân Anh đưa một tờ giấy qua, mặt trên có viết địa chỉ, “Nếu có chuyện gì thì có thể tới tìm tôi, Tiểu Kiệt liền nhờ cậu vậy”.
“Chị Liêu yên tâm đi, Trữ Lâm rất biết chăm sóc trẻ con”. Ít nhất coi cái bộ dáng kia chắc là nên biết cách chăm sóc trẻ ha? Bản thân Khâu Phong cũng không phải rất chắc chắn, nhưng vẫn cam đoan như vậy, muốn viết địa chỉ của bản thân cho chị ta nhưng lại tìm không được giấy liền lấy danh thiếp ra đưa qua.
“A Phong, đi thôi, Lạc Đà đang gọi hồn”, lắc lắc di động trong tay, Lạc Diệp không hối thúc Khâu Phong, trực tiếp gọi điện cho người bảo vệ tạm thời là Trữ Lâm, chỉ nhìn vẻ mặt đau khổ của Trữ Lâm, tưởng tượng cũng biết Lạc Diệp ở bên kia nói với cậu ta mấy lời uy hiếp gì đó rồi.
“Chúng tôi phải đi, chị Liêu chị tự giữ gìn sức khỏe nhé”, nhìn thấy Trữ Lâm mở ra cốp xe đem máy tính để vào, còn đưa Tiểu Kiệt ngồi vào vị trí ở phía sau, Khâu Phong chào rồi ngồi lên ghế phó.
“Thật xin lỗi, xin lỗi, làm phiền các cậu”, xe chạy, người phụ nữ chạy theo vài bước xin lỗi không ngừng, lại không ngừng căn dặn với Tiểu Kiệt ngồi ở phía sau, “Tiểu Kiệt, phải nghe lời của mấy anh, không cần nhớ tới mẹ, phải chú ý bản thân, không cần làm phiền tới các anh ấy đó”.
“Dạ!” Tiểu Kiệt cầm nhãn quần áo xinh đẹp Trữ Lâm cho khi nãy chơi, nghe mẹ nói ngẩng mặt cười lớn trả lời, mồ hôi vừa rồi vận động ở dưới ánh mặt trời vẫn còn lưu lại ở trên mặt thằng bé. Khâu Phong cảm thấy hôm nay là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tiểu Kiệt giống một đứa trẻ con.
Nếu không có một đống chuyện này, thằng bé lẽ ra sẽ được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, mỗi ngày đều trải qua vui vẻ sung sướng, sẽ không vì trốn tiếng động kia mà chạy khắp nơi vào ban đêm, cũng sẽ không để lại vết thâm sâu ở bên dưới đôi mắt kia.
“Tiểu Kiệt, tối nay em có thể ngủ ngon rồi” quay đầu lại nhìn đứa nhỏ, Khâu Phong cười dịu dàng, “Không cần lại nghe thấy cái tiếng động kia, sau này cũng sẽ không”.
“Thật không?” Tiểu Kiệt mở to hai mắt, giọng nói tràn ngập hưng phấn, “Thật tốt quá! Em phải xem phim hoạt hình trước rồi mới ngủ! Sau đó nằm mơ thấy siêu nhân!”.
“Được được, nhưng là không thể quá muộn đó” Trữ Lâm nói cùng với Khâu Phong, bất quá cậu ta đang lái xe nên không dám tùy tiện quay đầu lại, chỉ có thể nhìn về phía sau bằng gương lái, “Bất quá tại sao xem phim hoạt hình lại mơ thấy siêu nhân chứ?”
“Đồ ngốc! Bởi vì là xem phim hoạt hình siêu nhân á!” Tiểu Kiệt lắc lắc nhãn hiệu mà Trữ Lâm cho thằng bé chơi, ánh mắt to nheo lại nhấn từng tiếng nói ra, sự khinh bỉ trong giọng nói đem Khâu Phong chọc tới mức phải quay mặt đi mà cười.
“Anh là đồ ngốc? Anh là đồ ngốc em chính là thằng nhóc ngốc nghếch!” Trữ Lâm cố ý bĩu môi giả bộ tức giận, cuối cùng cũng vẫn là nhịn không nổi mà bật cười.
Xe chạy khỏi bãi đỗ dưới hầm, không bao lâu đã chạy qua một ngã tư, cách tòa nhà trọ này càng ngày càng xa, Khâu Phong cảm thấy trái tim mình cũng càng ngày càng nhẹ nhàng lại, còn Tiểu Kiệt cũng hoạt bát nói một tiếng đấu võ mồm một tiếng cùng với Trữ Lâm, giống như thằng bé cũng cảm giác được nguy hiểm đã muốn dần dần rời xa.
Không bao lâu xe đã chạy tới bên dưới lầu của nhà Khâu Phong và Lạc Diệp, bọn họ ở không cao, tầng hai mà thôi, cả tòa nhà cũng là ở tầng dưới, lúc trước khi mua nó liền nghĩ tới việc Lạc Diệp không thích sử dụng thang máy. Bởi vì tầng dưới không cao nên hai người rất nhanh đã đem máy tính dời vào, bước vào ngôi nhà bất quá mới vài ngày không về Khâu Phong không khỏi hít vào một hơi thật sâu.
Bất quá mới vài ngày mà thôi lại cảm thấy giống như là sống sót sau tai nạn vậy, bất giác lại có chút xúc động.
“Qua một thời gian, chúng ta sẽ tìm công ty vận chuyển đem quần áo cùng sách vở vân vân mà cậu đem đi dời trở về”, buông mấy món cuối cùng xuống Trữ Lâm cũng duỗi thẳng tay chân, “Ấy, cậu không đem bàn chải đánh răng với khăn mặt về rồi, không sao chứ? Nếu không ta lại đi lần nữa?”
“Không cần, mấy thứ đó tối nay tớ ra ngoài mua lại là được rồi”, Từ chối ý tốt của cậu ta, Khâu Phong đi phòng bếp lấy ra nước uống đưa cho Trữ Lâm và Tiểu Kiệt, “Ngồi một chút hãy đi, bất quá Trữ Lâm, Tiểu Kiệt đến chỗ cậu thật sự không sao chứ? Bằng không vẫn là ở lại nhà tớ…….”
“Không sao không sao, anh cậu đây là siêu nhân, cái chuyện chăm trẻ này tớ vừa sinh ra là đã biết rồi” chớp chớp mắt, Trữ Lâm mở nắp chai nước trên tay ra đưa cho Tiểu Kiệt rồi lại lấy chai nước trên tay Tiểu Kiệt qua mở ra cho mình uống, “Hà~~ mùa hè vẫn là phải uống đồ lạnh á! Có phải không Tiểu Kiệt?”
Nghe Trữ Lâm nói Khâu Phong không khỏi nhớ tới thời gian trước kia. Mẹ của Trữ Lâm và mẹ của Khâu Phong là bạn thân lớn lên bên nhau từ nhỏ, kết hôn cùng năm mang thai cùng năm, cuối cùng Trữ Lâm chỉ so mình sinh ra trước một tháng. Nhưng là khi từ có ký ức đến giờ Trữ Lâm vẫn một mực ở bên cạnh mình, chơi cùng mình, giúp mình đánh nhau. Thời gian cùng Lạc Diệp bên nhau gian nan nhất cũng là cậu ta đứng sau lưng mình không ngừng động viên và giúp đỡ. Bản thân mình sống năm, kỳ thật cũng đã được Trữ Lâm chăm sóc hết năm, nói không chừng cậu ta thực sự mới sinh ra là đã biết chăm sóc trẻ con.
“Tớ nghĩ, bạn học trước kia kết hôn sớm, đứa con giờ cũng đều - tuổi….” nhìn thấy một lớn một nhỏ kia đang cụng ly đùa giỡn kia, không khí hài hòa đến mức giống như cha con, “Trữ Lâm nếu như cậu kết hôn sớm nói không chừng cũng có đứa con lớn như vậy đó”.
“Ôi chao…..” Nghe được lời cậu nói đầu Trữ Lâm trật một cái, có một chút chua sót nhẹ lưu trên khóe miệng đang cười của cậu ta, nhưng tóc cậu ta rơi xuống che nên Khâu Phong nhìn không tới, “Việc này thì ~ coi trọng duyên phận thôi, tớ đâu, trên trời dưới đất chỉ có duy nhất một Trữ Lâm à, đẹp trai quá mức thế này, đại khái ông trời cũng không nhẫn tâm tớ vì nằm vào phần mộ hôn nhân mà buông tha cho rừng cây cả thế giới thôi”.
“Tới địa ngục đi”.
Đang nói, trên cửa truyền tới tiếng mở cửa, Lạc Diệp mang theo cái túi to có tên của bệnh viện đi vào, nhìn thấy bộ dạng gia đình hòa thuận vui vẻ trong nhà, nhíu nhíu mày.
“Trữ , khi nào thì có đứa con vậy?” Đóng cửa lại, nghiêng bả vai dựa lên cạnh cửa, Lạc Diệp giọng điệu trêu ghẹo thốt ra một câu.
“Cậu cậu cậu cậu, nói xấu tớ, mấy người đẹp trên đời này sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!!” Nghe câu đó, Trữ Lâm xoay người chống hông gào lên với Lạc Diệp.
“Lạc Diệp, sao anh lại xuất viện chứ?” Sắc mặt của Lạc Diệp vẫn còn không được tốt lắm, băng vải trên tay đã được bao lại, còn có một dải băng lớn tròng ở trên cổ anh, phỏng chừng là hành động dưới sự tức giận của bác sĩ khi hôm nay nhìn tới cái bộ dạng băng bó lộn xộn kia. Khâu Phong nhíu mày đi qua cầm lấy cái túi to trong tay anh, đỡ anh ngồi lên trên sô pha.
“Không khí ở bệnh viện không hợp với anh” tựa vào lưng sô pha, Lạc Diệp tiện tay kéo Khâu Phong ngồi ở bên cạnh anh, “Vả lại anh thực sự là hơi lo em có ngoan ngoãn làm theo những gì mà anh nói hay không. Nói với bác sĩ thì ông ta nói chỉ cần mỗi ngày trong tuần này đều đến vô nước biển, lại uống thuốc đúng giờ là được”
“Thật không?” Nhìn thấy Lạc Diệp lấy ngón tay ấn lên trán, bản thân biết đầu anh vẫn còn đau trong lòng Khâu Phong không chịu nỗi cũng dùng tay đi xoa giúp anh.
“Ngừng lại! Ở đây có trẻ vị thành niên đấy!” Nhìn thấy không khí của hai người quá tốt, Trữ Lâm dễ dàng thực hành sứ mệnh bóng đèn cứ hay dễ bị bỏ qua của cậu ta, nhảy ra kêu dừng lại. Sau đó lại cúi đầu nói với Tiểu Kiệt “Tiểu Kiệt ngoan theo anh đi ăn McDonald đi, ở chung với hai người kia sẽ lớn cong đó”.
“Trữ Lâm” rõ ràng còn chưa có gì hết nhưng bị cậu ta nói một câu như vậy, lại nhớ tới chuyện sáng nay Khâu Phong vèo cái đỏ mặt lên, ném cái gối dựa trên sô pha qua bị cậu ta dễ dàng tiếp được.
“Vừa lúc nhà của tớ không có gối dư, cái gối đầu này sẽ đưa cho Tiểu Kiệt nhà tớ vậy”, cười hì đem gối đầu nhét vào trong ngực của Tiểu Kiệt, Trữ Lâm dắt Tiểu Kiệt nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, còn cố ý đi thật nhẹ nhàng, đóng cửa thật thong thả, ở giây phút cuối cùng còn một cái khe hở liền đưa miệng vào, “Tiếp tục tiếp tục, từ sáng nghẹn đến giờ, sẽ bị bệnh đó”, tiếp theo rầm một cái đóng cửa lại chỉ chừa lại hai người trong nhà dở khóc dở cười.
Tòa nhà chỗ nhà của Lạc Diệp và Khâu Phong tuy rằng thời gian xây dựng không ngắn lắm, nhưng mà cách âm vẫn rất tốt, đóng cửa lại không còn nghe được âm thanh gì bên trong cửa nữa. Trữ Lâm dựa lưng trên cửa, đôi mắt xếch khép lại khóe miệng như luôn lộ vẻ cười vẫn như cũ cong lên. Cậu ta lẳng lặng dựa vào vài giây, Tiểu Kiệt cũng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh không có lên tiếng.
Mở to mắt, ánh mắt Trữ Lâm tràn đầy tỉnh táo, trong con ngươi đen sâu hoắm dường như gợn lên mảnh nước nhỏ, sâu tới mức nhìn không ra sự ngả ngớn như lúc bình thường.
“Tốt! Chúng ta đi ăn một bữa hoành tráng nào!” Khom hông xuống một phen ôm lấy Tiểu Kiệt lên, lại dùng một chút lực đem thằng bé giơ cao qua cổ mình, ngồi lên vai mình, tung tăng xuống lầu, xen lẫn tiếng hét và tiếng cười của Tiểu Kiệt, gào lớn lên, “McDonald, KFC! Dicos! Còn có….. ừm, cái này thôi vậy! Tóm lại chúng ta đi ăn một bữa hoành tráng nào!”
“Đứa bé ban nãy là con hàng xóm bên kia của em sao?” Nhìn thấy Trữ Lâm và Tiểu Kiệt ra ngoài, Lạc Diệp hỏi, vừa rồi nhìn thấy có chút quen mắt, nhớ ra đúng là đứa nhỏ ngày hôm đó nói chuyện với mình.
“Ừm, nhà của Tiểu Kiệt tương đối khá khó khăn, không có biện pháp chuyển nhà, sắp chịu đựng không nổi nữa. Mẹ thằng bé liền nhờ em trước khi chị ta tìm được chỗ ở mới, có thể cho cả hai mẹ con ở cùng nhau thì giúp chăm sóc một thời gian, anh cũng biết, chỗ đó……” Khâu Phong cũng không giấu diếm đem chuyện buổi chiều nói hết với Lạc Diệp. Vừa nói vừa một bên nhẹ nhàng giúp anh mát xa huyệt thái dương, “Trữ Lâm nói cậu ta sống một mình, thời gian tự do, tương đối thuận tiện hơn nên để Tiểu Kiệt trước tiên ở lại nhà cậu ta đi. Bất quá dù sao người ta cũng là nhờ cậy em, làm như vậy quả thực rất phiền cậu ấy.”
“Không sao, tuy rằng tên Trữ đó rất nhưng rất mạnh mẽ đấy!” Kéo tay Khâu Phong xuống, đem cậu kéo vào ôm trong lồng ngực mình, hôn trộm một cái, “Yên tâm đi, chúng ta thường xuyên đi thăm là được rồi. Nói nói, cái tay không bị thương lại không thành thực nhéo lên eo của Khâu Phong.
“Lạc Diệp!” Khâu Phong liếc mắt kiểm tra, chỉa chỉa cái tay lơ lửng của anh “Không nhìn lại coi bộ dạng anh giờ thế nào, bệnh nhân thì ngoan ngoãn lo dưỡng thương đi, nghĩ đến chuyện xấu xa gì chứ?”.
“Bệnh nhân mới cần an ủi mà, lúc này anh vô cùng cần được an ủi đó!” Nói hùng hồn đem cậu ôm chặt một chút, Lạc Diệp giống như làm nũng cúi đầu để vào giữa cổ Khâu Phong cọ cọ, “Chỉ ôm một cái, chỉ sờ sờ là được rồi, an ủi anh đi!”
“Cái tên không biết sống chết nhà anh” bị giong điệu cố ý của anh chọc cười, Khâu Phong giãy dụa định thoát khỏi sự ngứa ngáy trên cổ, lại sợ đè đến tay anh, kết quả làm cho cơ thể hai người càng dựa càng gần.
“Đừng nói nữa, ngoan ~ an ủi anh thật tốt đi…..”, Giọng của Lạc Diệp càng phát ra nhẹ nhàng hơn, anh hôn lên môi Khâu Phong. Nước bọt trao đổi, cái tay vốn đẩy ra của Khâu Phong cũng đặt lên trên cổ anh.
Hoàng hôn tiến gần, thái dương cũng trốn vào trong tầng mây, những người trên ngã tư đường vẫn là vội vàng qua lại, nhưng bọn họ đều không quấy rầy đến hai người đang quấn vào nhau trên sô pha trong căn nhà nhỏ kia được.
Trong khoảng lặng Khâu Phong ngẩng cổ lên, trong phòng im lặng đến như vậy, ngoại trừ thanh âm “yêu” nhau của bọn họ thì không còn tiếng nào khác. Hạnh phúc bao vây lấy hai người, giống như dán vào trên da thịt của họ vậy.
Những ngày kế tiếp, bình yên giống như là về những ngày trước khi ở riêng. Khâu Phong vẫn bận rộn như cũ, nhưng cũng sẽ dừng lại nghỉ ngơi khi Lạc Diệp mang sữa qua. Tay của Lạc Diệp có thể cầm được camera liền trở về tiệm chụp hình đi làm, liều mạng chỉ vào cánh tay còn băng bó nói bản thân mình là người bị thương, chỉ có thể tính nghỉ bệnh không thể tính bỏ bê công việc cho nên mức lương cơ bản vẫn phải phát một nửa.
Tiểu Kiệt cùng Trữ Lâm ở chung càng ngày càng tốt, lúc ban ngày liền đi theo Trữ Lâm tới của hàng, bên Hoa Thố Tử học được mấy lời càng ngày càng độc, thường xuyên nói tới Trữ Lâm ôm tường mà khóc. Mẹ của Tiểu Kiệt thường xuyên gọi điện tới hỏi thăm tình hình, Khâu Phong muốn cùng Trữ Lâm đưa Tiểu Kiệt tới chỗ chị ta làm thăm chị, nhưng là chị ấy nói mình làm việc trong cửa hàng đồ dùng người lớn, tốt nhất không nên mang Tiểu Kiệt tới, cũng thuận theo mà bỏ qua. Trong lời nói, chị ta đang rất cố gắng đi tìm một căn nhà có thể gánh vác nổi, nhưng khó khăn vẫn rất lớn nên có thể Tiểu Kiệt còn phải ở lâu vài ngày.
Trữ Lâm không ý kiến, cậu ta rất thích Tiểu Kiệt, còn hay nói đùa rằng cứ như thế đem Tiểu Kiệt xem như con cũng rất tốt. Thông cảm tới sự khó xử của Liêu Trân Anh, Khâu Phong cũng không nói thêm gì nữa.
Chớp mắt đã trôi qua hai tuần, rời khỏi căn nhà kia giống như tất cả hiện tượng quái dị đều biến mất, dần dần Khâu Phong và Lạc Diệp cũng yên tâm lại.
“Tiểu Kiệt, nói cho cha nuôi, A Phong ăn cơm chưa thế?”
Một ngày, Trữ Lâm giống như thường lệ mà ôm Tiểu Kiệt than thở, cậu ta dời ghế ra ngồi ở trước cửa tiệm mình. Mới hai tuần, cậu ta đã tự xưng là cha nuôi của Tiểu Kiệt. Con nhó nhỏ của tiệm tạp hóa bên cạnh nuôi ở dưới chân Tiểu Kiệt chui qua chui lại, Tiểu Kiệt cúi đầu chơi với nó không có để ý tới cậu ta mỗi ngày lại lên cơn một lần.
“Ai!!? Ai đem đống rác lớn để ở chỗ này hả? Sẽ cản trở việc buôn bán của người ta đấy biết không?” Chất giọng giòn giã kêu to ở bên cạnh, Hoa Thố Tử mặc một bộ quần áo vừa LOLI vừa PUNK đứng ở bên cạnh, ôm cánh tay lạnh lùng nhìn cậu ta.
“Ha ha, đống rác lớn” mấy lời này Tiểu Kiệt lại nghe lọt vào, ngồi ở trên người Trữ Lâm cười tới run cả người.
“Ai là rác đó!!” Trừng mắt nhìn lại, Trữ Lâm đem Tiểu Kiệt đặt xuống đất, đứng lên dắt thằng bé đi, “Đi thôi Tiểu Kiệt, gần đây mẹ nuôi con bị mãn kinh, chúng ta không so đo với cô ấy”.
“Tui mới không làm mẹ của con nuôi anh đâu, anh lợi dụng tui à”, Bím tóc của Hoa Thố Tử rung lên, một cú phi chân đá tới từ phía sau, đá tới Trữ Lâm bị bổ nhào ra trước vài bước.
“Ha ha ha ha!” Tiểu Kiệt càng nhìn càng vui vẻ, từ sau khi sống chung với Trữ Lâm mỗi ngày đều thấy hai người này diễn văn múa võ, cậu nhóc lớn tới vậy cũng chưa từng xem nhiều hài kịch trực tiếp đến như thế.
“Cô thật ác…..”, đứng vững người, Trữ Lâm đưa qua một cái liếc mắt u oán, trong lòng nói với bản thân không cần so đo với phụ nữ. Dắt Tiểu Kiệt đi vài bước đột nhiên lấy điện thoại ra.
“Đúng rồi, gọi điện một cú cho A Phong hỏi cái là được, nếu chưa ăn cơm hai cha con chúng ta phải đi dạy dỗ cậu ấy”.
Lấy ra điện thoại mới phát hiện điện thoại hết pin đã tự động tắt máy, hơi suy sụp tinh thần, nhìn thấy điện thoại công cộng bên cạnh cửa hàng tạp hóa, lại có tinh thần lên.
Quen tay ấn dãy số vào, cười mị mị chờ bên kia bắt máy, Hoa Thố Tử ở sau lưng nhìn, bĩu môi không đi quan tâm tới cậu ta, vừa lúc có khách vào tiệm liền xoay người đi làm việc.
“Alo, A Phong” điện thoại rất nhanh liền bắt được, giọng của Trữ Lâm toát ra, “Tớ Trữ Lâm đây”.
“Trữ Lâm, có chuyện gì thế?” Lúc này Khâu Phong vừa mới đi ra từ cuộc họp thiết kế, đang đi qua hành lang chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm.
“Không có gì, muốn hỏi cậu ăn cơm chưa? Đang định đi à?” Thật ra cú điện thoại này chỉ đơn giản là không có việc gì làm nên tìm việc để làm, không có gì nói nên tìm thứ để nói thôi, nhưng Trữ Lâm vẫn rất là hào hứng, “Tớ nói chứ, tối mai cậu có rảnh hay không, tớ mang Tiểu Kiệt ra ngoài, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm ha?” Đang nói, khóe mắt nhìn thấy có người đứng bên cạnh mình, mặc váy và mang đôi giày kiểu dáng có chút xưa cũ, cũng không có hỏi tiệm tạp hóa mua cái gì, có lẽ là chờ cậu ta nói xong chuẩn bị gọi điện thoại.
“Tối mai?” Tra lịch, cuộc họp hôm nay đã mở xong, ngày mai rốt cuộc có bận không thì giờ vẫn chưa chắc chắn, Khâu Phong cũng dựa theo tình hình thực tế mà nói.
“Thế ư? Thế ngày mai tớ lại gọi điện cho cậu để xác nhận vậy?” Người bên cạnh còn đứng, Trữ Lâm định nói xong cho nhanh để người ta vào.
“Cái gì? Cậu nói cái gì cơ?” Cuộc gọi của Khâu Phong và Trữ Lâm vốn vẫn rất rõ lại bỗng nhiên vang lên một trận tạp âm, lớn tới mức khiến cậu cau mày đem tai nghe lấy ra xa khỏi tai mình, cảm giác nhỏ lại một chút mới áp vào lại, nhưng là âm thanh ở bên kia vẫn vang lên rẹt rẹt, căn bản nghe không rõ giọng của Trữ Lâm cho lắm, “Trữ Lâm, tín hiệu bên kia của cậu không tốt hả?”
“Cái gì? Tớ gọi bằng điện thoại công cộng thì tín hiệu làm sao không tốt được, là điện thoại của cậu nên thay cái khác rồi đúng không?” Trữ Lâm nghe Khâu Phong nói chuyện trái lại vẫn rõ ràng như cũ, “Bên cạnh tớ còn có người xếp hàng, tớ cúp máy trước, ngày mai gọi cho cậu”.
“Trữ Lâm, cậu nói gì thế?” Âm thanh truyền tới bên tai vẫn rất ồn ào, giống như có rất nhiều người đang nói chuyện cùng lúc vậy, nhưng lại nghe không rõ bất cứ ai trong đó nói gì, Khâu Phong chịu đựng tạp âm tiếp tục hỏi nhưng bên kia đã nhanh chóng gác máy.
Theo điện thoại cắt đứt, tiếng trong tai nghe truyền tới lại biến thành tiếng “tút tút” rõ ràng. Khâu Phong chần chờ nhìn điện thoại mình một hồi, vẫn đều dùng rất tốt mà, sóng cũng đầy.
Đồng sự bên cạnh gọi cậu đi ra ngoài ăn cơm, cậu đồng ý, có thể là do sóng điện làm nhiễu đi, cậu nghĩ thế, cũng không để ý đến nữa.
“Được rồi, ngài gọi…. ôi chao?” Gác máy Trữ Lâm xoay người muốn nhường cho người phụ nữ bên cạnh, bên cạnh lại không có một bóng người, “Tôi gọi nhanh như vậy mà cũng không chờ nỗi à?” Gãi gãi đầu, nói một tiếng với người trong tiệm tạp hóa [Tôi để tiền ở trên quầy nha], liền móc tiền rồi vui rạo rực đi đến bên cạnh Tiểu Kiệt vừa rồi bỏ tay cậu ta ra chơi với chó con.
“Tiểu Kiệt, ngày mai đi ăn cơm với anh Phong và anh Lạc Đà của con đấy” cậu ta ngồi xổm xuống bên cạnh đứa nhỏ nói, Tiểu Kiệt lại chỉ vuốt ve con chó con trên mặt đất.
“Sao vậy?” Phát hiện Tiểu Kiệt không có phản ứng gì, Trữ Lâm lại gần một chút hỏi.
“Chó con không biết bị sao nữa” Tiểu Kiệt lo lắng vuốt lông cho chó con, giương mắt nhìn cậu ta một cái, lại quay đầu tiếp tục nhìn chó con.
“Hử?” Nghe được lời thằng bé nói, Trữ Lâm cũng nhìn về hướng con chó con ở trên mặt đất.
Con chó con lông ngắn vừa rồi còn rất có tinh thần chạy lung tung khắp nơi, lúc này lại quỳ rạp cả người lên mặt đất, trong họng phát ra tiếng “ư ử”, toàn thân run rẩy.