Ca Ca Luyến Nhân

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trở về phòng của mình, Mặc Nha nằm trên giường, mệt mỏi đấm lên giường vài phát, dang rộng tứ chi, ngửi mùi thơm ngát đạm đạm trên người. Là hương vị trong phòng ca ca, giống với mùi hương trên người ca ca. Chính là chỉ cần ngửi thấy mùi hương ấy hắn lại nghĩ đến ca ca, thân thể cũng có phản ứng. Tựa hồ bất cứ thứ, chỉ cần có quan hệ đến ca ca hoặc mùi hương của y, hắn đều có thể có phản ứng.

Tay tham nhập vào trong quần, tưởng tượng bàn tay bên trong quần là của ca ca, tình tứ âu yếm bộ vị sinh dục. Mặc Nha thấp giọng rên rỉ .

“Ân. . . . . .”

Hắn lại hưng phấn !

Mặc Nha vừa rời khỏi phòng, Sở Phượng liền đặt sách sang một bên.

Đọc sách? Hắn đương nhiên không cần đọc sách, chính là không muốn nói chuyện với Mặc Nha lắm điều mà thôi. Y chán ghét Mặc Nha, chán ghét hắn mỗi ngày lộ ra khuôn mặt tươi cười, chán ghét tính cách bất cần đời của hắn, chán ghét bộ dáng đương nhiên của hắn đối với tất cả mọi chuyện, chán ghét. . . . . . Vì cái gì y lại là huynh đệ với một người như vậy?

Ngay cả ở cùng một phòng với hắn y cũng cảm thấy không thoải mái. Trong lòng càng lúc càng trở nên khó chịu, Sở Phượng đẩy cửa ra tính ra ngoài hít thở không khí.

“Ngô. . . . . . Ngô. . . . . . Ân. . . . . .”

Âm thanh gì vậy? Nghe thấy âm thanh quái dị truyền đến từ phòng đối diện, Sở Phượng cảm thấy nghi hoặc, chỉ thấy cửa phòng Mặc Nha hé mở ra, thanh âm là từ nơi đó truyền tới. Không liên quan đến y, xoay gót chân định rời đi, nghĩ nghĩ, lại quay lại đến đi đến trước cửa phòng Mặc Nha. Đối với cái ân thanh kia, y có chút tò mò.

Xuyên qua khe hở, Sở Phượng nhìn thấy Mặc Nha nằm ở trên giường, đưa tay vói vào trong quần. Bộ dáng đó là . . . . . Hắn đang tự an ủi!

“Ân. . . . . . Ca, ca ca. . . . . .”

Nghe xưng hô từ miệng Mặc Nha kêu lên, trong lòng Sở Phượng lập tức dâng lên một trận khó chịu. Hừ, quạ đen chính là quạ đen, chẳng những làm ra loại chuyện không trong sạch này, còn muốn lôi kéo y cùng làm. Dơ bẩn!

Vốn định lớn tiếng quở mắng hành vi Mặc Nha, Sở Phượng bỗng nghĩ lại. Từ từ, đây cũng không phải là phương pháp không tồi. Có thể hảo hảo ngoạn a. Vừa lúc y gần đây nhàm chán không biết nên như thế nào để phát tiết!

“Ân. . . . . . Ca. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .”

“Ngươi gọi ta?” Mở cửa ra, Sở Phượng nghiêng người dựa vào cạnh cửa, đùa cợt nhìn trò hề của đệ đệ đang nằm trên giường.

“A, a! Ca, ca ca! A –” Kêu to vì bị dọa, Mặc Nha ngồi dậy, quên mất tay vẫn còn đang ở bên trong nắm lấy phân thân, không chú ý phân thân vừa mới cương lên.

“Rất đau? Để ta xem nào.” Đi đến trước giường, Sở Phượng làm thế muốn nhìn chỗ đau của đệ đệ một chút.

“A, không, không cần!” Vội xua tay, thân mình theo bản năng lùi về phía sau.

Ca ca như thế nào lại nghe thấy, gian phòng của hắn có thiết bị cách âm, chỉ cần đóng cửa lại. . . . . . Nhìn đến cánh cửa dễ dàng bị đẩy ra, Mặc Nha trong lòng âm thầm kêu tao. Hắn thế nhưng đã quên đóng chặt cửa phòng. Thật là xấu hổ. Phải làm sao bây giờ? Ca ca thấy được, ca ca liệu bởi vậy mà chán ghét hắn hay không?

“Sao lại không cần chứ? Ngươi xem, bộ dạng đứng lên của ngươi nhìn có vẻ rất đau a. Để ta xem xem.” Làm bộ như quan tâm nói, Sở Phượng ngồi vào bên giường, lôi ra bộ phận của Mặc Nha trong quần rộng mở, nhìn phân thân sưng đỏ, tay nắm lại một chút.

“A –” Đau đớn kêu lên một tiếng, Mặc Nha cả người run lên, phân thân càng thêm hưng phấn ngạnh thẳng.

“Rất có tinh thần a!” Xấu xa lấy tay cầm trụ nó.

“A. . . . . . Không. . . . . . Ngô. . . . . .” Bỗng bị nắm lấy, Mặc Nha cảm nhận khoái cảm không thể khống chế được lan toàn thân khiến hắn chỉ có thể thấp giọng thở dốc.

“Không? Là muốn a! Ngươi không phải vừa rồi còn gọi ta sao, chính là muốn ta đối đãi như vậy với ngươi!” Cầm lấy, tay bắt đầu chuyển động lên xuống. Loại sự tình này y không biết nhiều lắm, chính là xem qua trong sách của thằng bạn. Vốn chỉ là thử xem mà thôi, không nghĩ rằng thứ trong tay bởi vì động tác của y mà càng trở nên lớn hơn. “Nhìn xem, trở nên lớn như vậy. Được ta đụng vào liền thoải mái như vậy sao?”

“A. . . . . . A a. . . . . . Ngô. . . . . . A. . . . . . Hô. . . A. . . . . .” Ý thức được là tay ca ca đang cầm lấy mình, không phải ảo tưởng của hắn, xúc cảm chân thật khiến Mặc Nha nhanh chóng đạt tới cao trào.

“Thật là bẩn!” Nhìn thấy trên tay đều là của đệ đệ, Sở Phượng chán ghét rút khăn tay ra lau khắp tay. Nhìn Mặc Nha vô lực nằm trên giường, g ngực rắn chắc bởi vì cố ổn định hô hấp mà chậm rãi phập phồng, chất lỏng bắn ra dính đầy trên bụng, ánh mắt mờ mịt nhìn y, hiển nhiên vẫn chưa từ cơn khoái cảm mà khôi phục.

Không biết vì sao, Mặc Nha như vậy nhưng lại cho y một loại cảm giác phiến tình, khiến y cũng có dục vọng. Điều này làm Sở Phượng sinh khí, y thế nhưng bởi vì biểu tình vừa cao trào của con quạ đen này mà có phản ứng. Y là phượng, như thế nào có thể có dục vọng đối với còn quạ đen thấp kém này.

“Có muốn không?” Đứng lên, Sở Phượng kéo khóa quần, lộ ra phân thân cương cứng, “Muốn ta ôm ngươi không? Nói muốn vậy thì liếm nơi này, nếu ngươi muốn!”

Nghe lời nói của ca ca, ánh mắt mờ mịt của Mặc Nha bắt đầu có tiêu cự. Nhìn ca ca, lại nhìn phân thân trước mắt, ‘Muốn ca ca ôm hắn phải liếm phân thân ca ca! ‘ yêu cầu như vậy cứ đảo quanh trong đầu hắn. Đáp án là nhất định, hắn muốn ca ca ôm hắn, cũng muốn hương vị của ca ca!

Đứng dậy quỳ gối trên giường, Mặc Nha hé miệng, ngậm lấy phân thân mà hắn khát vọng đã lâu, dùng sức mút vào .

“Ăn ngon không?” Ngón tay luồn vào mái tóc Mặc Nha, Sở Phượng có chút cảm giác đứng không nổi. Không ngờ phân thân bị người khác liếm cảm giác lại thoải mái như vậy, nhất là khi người liếm lại là đệ đệ y ghét nhất. Nhìn bộ dáng đệ đệ thấp hèn như vậy làm cho tâm tình phiền muộn của Sở Phượng được phát tiết. Xem ra y tìm ra phương pháp rồi. Vũ nhục Mặc Nha như vậy, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là phương pháp tốt nhất để y trút giận.

Không thể nói chuyện đành lấy gật đầu tỏ vẻ, Mặc Nha dường như liếm phân thân ngon lành. Cho đến khi từ gốc đến đỉnh đều dính đầy nướt bọt, tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, dùng đầu lưỡi liếm thịt túi phía dưới.

“Thật không nghĩ tới, đệ đệ của ta lại là kẻ cơ khát như vậy, thích bị nam nhân làm, ân!” Lời lẽ châm chọc không ngừng nói ra, nhìn Mặc Nha chút không phản kháng cam chịu khiến Sở Phượng cảm thấy thực thích!

“Ta, ta thích ca ca, không thích bị nam nhân làm!” Mặc Nha ngẩng đầu biện giải cho mình. Hắn chỉ cần ca ca.

“Vậy ngươi thích bị ta làm?” Nâng cằm hắn lên, Sở Phượng hỏi.

Nghe biện giải của Mặc Nh, khiến Sở Phượng có cảm giác hiếm có. Nguyên lai quạ đen cũng có chuyện phải lưu tâm!

“Thích!” Trả lời không chút lo lắng đến hậu quả, Mặc Nha hiện tại thầm nghĩ muốn ca ca ôm hắn, những thứ khác hắn đều không muốn nghĩ đến.

“Vậy tiếp tục, ta vẫn chưa thấy đủ!” Một phen ấn đầu Mặc Nha xuống, để hắn nhìn phân thân vẫn đang hưng phấn của mình, Sở Phượng đối với lời nói thẳng thắn như vậy của Mặc Nha cảm thấy phiền lòng.

Nghe lời y, dùng một bàn tay xoa nắn phân thân vểnh lên lên thành đường cong, đem đỉnh ngậm lấy, rồi lại phun ra, lấy đầu lưỡi ma xát lên xuống. Khi linh khẩu chảy ra chất lỏng trong suốt, Mặc Nha lập tức dùng đầu lưỡi liếm vào miệng.

Lần đầu bị người khác khẩu giao, lại kịch liệt như vậy, Sở Phượng chịu không nổi không ngừng rên rỉ , khi sắp bắn lập tức túm lấy tóc Mặc Nha kéo hắn tách ra, thở phì phò nói: “Xoay người sang chỗ khác.”

Mặc Nha liếm đến hưng phấn không hiểu ý của Sở Phượng, nhưng hắn vẫn cứ xoay người sang chỗ khác, cảm thấy Sở Phượng ở phía sau lưng đẩy hắn một phen. Khi hắn mới vừa dùng hai tay chống lên giường, y kéo quần lót hắn xuống, thủ vỗ về cánh mông lộ ra, vuốt huyệt khẩu khép chặt.

“Ân. . . . . . Ân. . . . . . Ca. . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .” Cảm giác u huyệt bị ca ca sờ làm Mặc Nha hưng phấn đến run rẩy , khi cảm thấy ngón tay hướng bên trong tham nhập hắn càng phát ra âm thanh thỏa mãn.

Bên trong không phải là ngón tay của hắn, là của ca ca. Ca ca đang ôm hắn!

Chỉ nghĩ như vậy, Mặc Nha liền thoải mái vặn vẹo mông, u huyệt theo hô hấp phun ra nuốt vào ngón tay đang ở bên trong.

“Muốn bị ta làm đến vậy sao? Vậy phải thỏa mãn ngươi mới được!” Chán ghét nhìn động tác của Mặc Nha, Sở Phượng rút ngón tay ra, đem phân thân mình thô bạo sáp nhập hậu diện Mặc Nha.

“A — a. . . . . . A. . . . . . A ân. . . . . . A. . . A. . . . . .” Bị đột nhiên sáp nhập không được báo trước, đau đớn khiến nước mắt Mặc Nha chảy xuống, ngón tay nắm chặt ga giường.

“Thực thoải mái, ân!” Không ngừng tiến vào trừu sáp, chút không quan tâm đến Mặc Nha có chịu được hay không, Sở Phượng chỉ buồn bực nghĩ muốn đem dục vọng tăng vọt phát tiết ra.

“A. . . A a. . . . . . Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Nha a. . . . . . A. . . . . .” Hắn nóng quá! Cũng rất thoải mái! Cảm thấy ca ca đang ở trong cơ thể hắn làm Mặc Nha cảm thấy thỏa mãn. Chỉ cần có thể được ca ca ôm, vô luận ca ca làm gì với hắn, hắn đều nguyện ý.

“Ta chưa bao giờ biết đệ đệ của ta lại đãng như vậy, thật sự không có biện pháp a!” Thở dài nói, Sở Phượng nhanh chóng sáp nhập vào bên trong, ý định đâm vào thật sâu.

“Mau. . . . . . Mau nữa một ít. . . . . . A. . . . . . A. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .”

Phân thân ở trong u huyệt càng lúc càng trướng lớn, mãi cho đến khi đạt tới cao trào, tay Sở Phượng đưa về phía trước cầm phân thân Mặc Nha, cảm giác sắp bắn khiến y không chịu nổi dùng sức nắm.

“A. . . . . . A. . . . . . Đau. . . . . . A. . . . . . Ca ca. . . . . . Không. . . . . . Ngô a. . . . . . A a a. . . . . .” Phân thân bị nắm chặt vô cùng đau đớn thống khổ khiến Mặc Nha điên cuồng vặn vẹo thân thể, hạ thân lại không ngừng co chặt lại, cho đến khi cảm thấy bên trong một trận ẩm ướt dính dính bắn vào, hắn cũng bắn ra.

Ca ca ở trong thân thể hắn, bắn ở bên trong hắn, tràn ngập thân thể hắn. Ca ca!

Lần đầu cao trào, Sở Phượng mệt mỏi nằm sấp trên người Mặc Nha thở, mà Mặc Nha cũng như thế, hai người duy trì tư thế kết hợp trong chốc lát. Sở Phượng ổn định lại trước lập tức đứng dậy rút phân thân ra, khó tin nhìn Mặc Nha quỳ gối nằm sấp xụi lơ trên giường trước mặt y.

Y lại có phản ứng? ! Sao có thể! Chẳng lẽ nói y đối với Mặc Nha cũng có dục vọng?

Lại nhìn u huyệt thuận theo hô hấp mà hé ra hợp lại, mong muốn tiếp tục làm cái loại hành vi dục vọng thấp hèn với Mặc Nha lập tức tăng lên. Thật sự là đáng chết!

Không muốn tiếp tục, Sở Phượng lập tức xoay người rời đi, khi đang xoay người lại bị Mặc Nha gọi lại.

“Ca ca!”

“Làm sao?”

“Ta, ta thật sự thích ca ca, ta sẽ thực nghe lời, cho nên, không cần chán ghét ta!” Hắn rất sợ, sợ ca ca bởi vì sự việc này mà không để ý tới hắn. Điều đó khiến hắn rất thống khổ!

Mặc Nha thích y? Sẽ nghe lời?

“Thật sự?”

“Ân?”

“Ta nói gì ngươi đều sẽ nghe theo?” Sở Phượng xoay người hỏi.

“Ân!” Vội gật đầu, rất sợ ca ca không tin hắn, Mặc Nha khẽ động đậy, “Ngô, đau quá!” Nghe người ta nói lần đầu làm sẽ rất đau, hắn vốn không tin, không nghĩ tới, thật sự rất đau!

“Phải không? Ngươi có muốn ta nói với cha mẹ chuyện này không!”

“Ách? A! Ta đã quên!” Nghe Sở Phượng nói, Mặc Nha mới nhớ tới hắn cần phải suy xét kĩ vấn đề trước đã.

“A, ha hả, ngươi a!” Bất đắc dĩ lắc đầu, Sở Phượng cười trở về gường, ngồi bên cạnh Mặc Nha, vỗ vỗ đầu hắn, ôn nhu nói: “Thật sự đáng yêu!”

Không nghĩ tới tâm tình cha mẹ sau khi biết, việc đầu tiên nghĩ đến lại là có thể bị y chán ghét hay không. Đệ đệ y lúc này thật sự đáng yêu, nếu Mặc Nha để ý tâm tình của y như vậy, vậy y đương nhiên sẽ bồi hắn ngoạn ngoạn thật nhiều!

Ca ca nói hắn đáng yêu!

Có chút mặt đỏ, Mặc Nha lộ ra thần sắc vài phần thẹn thùng, khờ dại cúi đầu. Đây là lần đầu tiên ca ca nói chuyện ôn nhu với hắn. Thật cao hứng!

“Ta sẽ không chán ghét ngươi!”

“Thật sự?” Đầu đang cúi xuống bỗng nâng lên, đồng tử màu đỏ lóe sáng, có chút không thể tin được điều vừa nghe được.

“Đương nhiên!” Ngươi chính là món đồ chơi phát tiết về sau của ta, trước khi mất hứng ta đương nhiên sẽ không chán ghét ngươi! “Bởi vì ta cũng muốn ôm ngươi!”

Điều này là sự thật. Không rõ nguyên nhân vì sao mà bản thân đối với Mặc Nha lại nổi dục vọng, cho nên phải tìm hiểu cho minh bạch trước đã. Sở Phượng cũng không hy vọng chấm dứt quan hệ như vậy. Cảm giác ôm Mặc Nha cũng không tồi!

“Ca ca!” Mặt càng đỏ lên cúi đầu. Biết ca ca cũng muốn ôm hắn, Mặc Nha trong lòng vô cùng cao hứng không thể nói nên lời.

“Ngươi không thích?”

“Không phải!”

“Vậy còn ngượng ngùng gì nữa. Ngươi như vậy lại khiến ta tưởng người không muốn ta ôm ngươi!” Cảm thấy bộ dáng Mặc Nha đỏ mặt rất đáng yêu, Sở Phượng trêu chọc hắn.

“Ta, ta như thế nào lại không thích!” Mặc kệ tất cả, đối với lời nói của ca ca hắn đều thừa nhận. Ai bảo hắn thật sự thích ca ca, nghĩ muốn bị y ôm, nghĩ muốn. . . . . . Chỉ cần nghĩ muốn là hắn liền có phản ứng, chính là hiện tại nếu nói ra dường như không ổn!

“Vậy được rồi, chuyện này ta sẽ không nói với cha mẹ, vì đây là bí mật giữa hai chúng ta!” Thần bí nói bên tai Mặc Nha, ngửi mùi mồ hôi trên người hắn, không hiểu vì sao dục vọng lại tăng lên.

“Hảo!”

“Còn có!”

“Ân?”

“Ta lại muốn ngươi!”

Biết ca ca cũng có ý nghĩ như hắn, Mặc Nha cao hứng ôm ca ca, thỏa mãn dục vọng một lần nữa dấy lên của ca ca.

“Ân. . . . . . A. . . . . . Ca ca. . . . . .”

Âm thanh như vậy không phải vì hắn tự mình an ủi phát ra, mà là ở trong lòng ca ca phát ra. Mặc Nha lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Hắn đã trở thành người yêu của ca ca!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio