Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

:v tác giả đã tịt tựa luôn rồi.

Ngoài sự lộn xộn không lan quyên gì thì kiến nghị đặt tựa là "Hứa Chi Hoán chưa gọi điện đến" ╮(╯▽╰)╭

Gieo gì gặt nấy. Gửi gì nhận đấy.

Mùa xuân gieo mầm, cỏ tươi cây tốt, mùa thu thu hoạch, quả nhiều cành rơi.

Chỗ cả hai bị bảo vệ bắt được, chuyện rào chắn bị phá hoại khi tổ chuyên gia đến được truyền ra đủ loại phiên bản, Tô Nguyễn Nguyễn hỏi thăm người ta ở bờ sông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cố ra vẻ huyền bí, dùng giọng điệu bịa chuyện giống như hồi nàng nói Đào An An thích mình để phân tích.

Kỳ thực nói ra rồi ai cũng quên ngay, lời nàng nói với người khác cũng không bị để trong lòng.

Đạt được, là chủ đề để tám, mọi người đi qua bờ sông đều tránh né theo phản xạ, một đám sinh viên làm chuyện mê tín cổ hủ, soạn ra đủ loại câu chuyện, trên quyển vở nhỏ của Ngô Tư Dao sẽ có phiên bản gì, ai cũng không rõ, nhưng chung quy vẫn không có ai thật sự tin tưởng và quan tâm ở nơi nào đó của bờ sông sẽ xảy ra chuyện gì.

Sẽ để ý đến lời nói của Tô Nguyễn Nguyễn, chỉ có Hứa Chi Hoán.

Thế nhưng Hứa Chi Hoán vẫn độc thân không phải không có lý do.

Điện thoại của Hứa Chi Hoán gọi đến, là giờ rưỡi khuya.

giờ rưỡi, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, cả Lục đảo bị tấm màn đen bao phủ, chỉ có lẻ tẻ vài ngôi sao lộ ra chút ánh sáng —— mà phòng ngủ đã hoàn toàn bị màn đêm bao phủ, như là hít thở không thông, lộ không ra ánh sáng.

Màn hình điện thoại sáng lên, kêu tiếng ông ông ông, tủ đầu giường bị ánh sáng giống cái phễu phủ lên, làm trần nhà cũng sáng theo —— Tô Nguyễn Nguyễn xoay người, trừng mắt.

Muốn chửi thề nhưng thôi.

Ba chữ Hứa Chi Hoán nằm ngay ngắn, Tô Nguyễn Nguyễn nuốt tiếng chửi mém chút bật ra.

Đào An An đánh giá Hứa Chi Hoán là không am hiểu giao du với con gái, Tô Nguyễn Nguyễn càng ngày càng cảm thấy đánh giá này thỏa đáng, đúng trọng tâm. Hứa Chi Hoán am hiểu rất nhiều kỹ năng, dù dáng vẻ không đủ để bị người khác gọi là tiểu ca ca, nhưng mà ngũ quan có thể nhìn, mặc quần áo thì lộ rõ gầy gò, cởi ra có thịt, dáng người thì không có gì để nói.

Thế nhưng vẫn độc thân là có lý do, ngoại trừ tình cảm âm thầm giành cho Tô Nguyễn Nguyễn chưa thể nói đã bị bóp chết từ trong trứng ra, còn có sự chính trực đối với nữ sinh của hắn, nữ sinh nói tớ lạnh quá, Hứa Chi Hoán sẽ nhiệt tình kéo nàng, nói đi thôi chúng ta cùng nhau chạy bộ, chạy hai vòng là ấm thôi... cho nên Tô Nguyễn Nguyễn thầm thề, nếu như Hứa Chi Hoán không nói ra được tin tức gì kinh thiên động địa khiến nàng cân nhắc sau đó cảm thấy có giá trị, thì một tuần sau Hứa Chi Hoán không có gì có thể giao lưu với nàng.

Đào An An còn đang ngủ say, mượn ánh sáng lờ mờ của điện thoại chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt của nàng, vậy là rất đủ rồi, Tô Nguyễn Nguyễn ngồi dậy, rón rén xách dép đi ra phòng ngủ, đóng cửa, ném dép xuống dưới chân, kéo lê về phía nhà vệ sinh nghe điện thoại.

Âm thanh đầu dây bên Hứa Chi Hoán là tiếng ve kêu, có một loại cảm giác mùa hè trong lành tự nhiên.

Nếu lời nói ra không khiến nàng cảm thấy trong lành tự nhiên như vậy.

Buổi tối giờ , Hứa Chi Hoán ở một góc trường học, bạn của hắn thất tình tìm hắn tâm sự, uống hơi nhiều, chăm sóc một lát, khó khăn van xin bạn mình cho đi về trường học, nhìn thời gian, còn phải tránh né ngọn đèn tuần tra của bảo vệ.

Bởi vậy hắn vượt qua không chút tiếng động, ở cái góc mà bảo vệ không bao giờ đi qua chính là con sông không ai biết tên gọi là gì kia, chỉ biết là nó rộng lớn ở bên ngoài trường học, bên trong trường thì không bao la hùng vĩ khí thế như vậy. Đi vòng qua bờ sông, đến khu nhà trọ, đánh tiếng cười nói với quản lý KTX quen thân là sẽ không sao.

Mặt sông bị tầng tầng lớp lớp ánh trăng đè lên, nặng trĩu nặng trĩu, bỗng dưng bên bờ sông có người quấy đục ánh trăng.

Ánh trăng bên cạnh người này trở nên mỏng manh, lưa thưa từng sợi, dần dần, dấy lên một đóm lửa sáng bừng trước người đối phương.

Ban ngày chắc chắn Hứa Chi Hoán sẽ không chú ý đến đóm lửa như vậy, thế nhưng hắn đang đặt mình trong đêm tối dày đặc.

Nín thở, cẩn thận tiến đến gần.

Hắn cảm thấy tiếng bước chân của mình không giống như là của mình nữa, như có một tiếng bước chân khác hợp tấu cùng mình. Nhưng tỉ mỉ lắng nghe, là lá cây bị ngọn gió lặng thổi qua, lào xào lào xào, hắn thầm than từ khi nào bản thân lại trở nên duy tâm như thế... nghĩ tới chuyện lúc trước rào chắn bị phá hoại, hắn tiến đến gần.

Đóm lửa rọi sáng một gương mặt đầy nếp nhăn, già nua rệu rã. Là một người đàn ông trung niên bình thường bất cứ lúc nào cũng có thể bắt gặp trên đường cái, ngồi xổm bên bờ sông ẩm ướt, trước mặt gã là một đám lửa, gã vứt từng cọc tiền giấy vào trong, miệng thì thào nói.

Hứa Chi Hoán lại tiến sát vài bước, nghe tiếng bước chân của mình hỗn độn.

"Xin hãy giải thoát đi..."

"...???" Hứa Chi Hoán mím môi, hai tay khoanh lại lén nhìn đối phương nửa ngày, bỗng dưng nhớ tới Tô Nguyễn Nguyễn.

Lui về sau vài bước, cầm điện thoại gọi cho Tô Nguyễn Nguyễn, thời gian cuộc gọi ở giờ rưỡi.

"Đại khái là vầy, bờ sông có một người đàn ông trung niên đốt vàng mã."

"Hứa Chi Hoán, kế tiếp tôi sẽ cho cậu một nhiệm vụ gian khổ." Đầu dây bên kia là tiếng loạt xoạt, "Hỏi ra tên của ông ấy, trước lúc hỏi ra không cho ông ấy chạy thoát."

"... Hả? Tại sao..."

"Ông ấy biết thứ tôi muốn giết, mặc kệ, hỏi trước đi, dù lúc này đi qua rất kỳ quái, nhưng cũng không có cách nào khác, tôi tin tưởng cậu, có chuyện gì thì gọi điện lại cho tôi. Tôi ở đây chờ." Âm thanh của Tô Nguyễn Nguyễn trở nên rất gấp gáp, "Tên là được rồi, đừng quấy nhiễu đến ông ấy, chú ý an toàn."

Hắn còn chưa kịp nghĩ câu chú ý an toàn là có ý gì thì điện thoại đã bị cúp máy.

Nhiệt độ của máy điều hòa hơi thấp, Tô Nguyễn Nguyễn bọc tấm chăn mỏng ngồi ở thư phòng, lúc trước là phòng ngủ của cha mẹ, bị nàng đổi thành thư phòng, không thường xuyên vào, cho nên có vẻ càng lạnh, thấm tận xương tủy.

Nàng bức thiết muốn có một người để ôm, ôm sẽ không thấy lạnh.

Nhưng mà không thể đánh thức Đào An An, nàng liền dập tắt ý nghĩ này, mở laptop ra, màn hình chiếu sáng, gương mặt bị tô lên màu sắc rực rỡ, nàng lặng lẽ mở thư mục [Tùm lum thứ của bờ sông] mở file word [Chuyện đốt vàng mã], sau đó cúi đầu vuốt vuốt điện thoại, Hứa Chi Hoán vẫn chưa gọi đến.

Nàng rót một ly nước nóng cho mình.

Vuốt vuốt điện thoại, Hứa Chi Hoán chưa gọi điện đến.

Nhiệt độ nước hơi cao, đầu lưỡi để ở miệng ly mười lần vẫn chưa thể uống được, vuốt vuốt điện thoại, Hứa Chi Hoán chưa gọi điện đến, lướt lướt weibo, nhìn lịch sử chat lúc trước, nhiều lần tự hỏi ý nghĩa của cuộc đời.

Lại vuốt điện thoại, Hứa Chi Hoán chưa gọi điện đến.

Suy nghĩ, dạo chơi, thong thả, trống rỗng, ngón tay vuốt lên điện thoại, từ trước ra sau đều vuốt một lần, tự chụp hai tấm hình, bắt đầu chỉnh sửa.

Tin nhắn của Hứa Chi Hoán đến.

Tên: Vương Trạch Thụy.

Ồ.

Tô Nguyễn Nguyễn ghi lại cái tên này vào file word của mình, tìm kiếm danh sách tất cả công nhân viên của trường lúc trước từng tra khảo, xem xem có thể tìm thấy tên người này hay không, kéo chuột, sao chép, tìm kiếm, tìm được cái tên này trên trang chủ của trường, mục hậu cần.Con số đằng sau có hơi chói mắt, lần đầu tiên nàng phát hiện trang chủ của trường cũng tri kỷ, vậy mà còn có số điện thoại di động.

Nàng lưu lại, không một tiếng động.

Thế nhưng dường như con người có một thói quen, là sau khi mở mạng sẽ lướt lướt lướt không mục đích, mở tab mới, chả biết làm gì lướt vài lần, sau đó tiếp tục tìm kiếm, lựa chọn tin tức có chút thú vị để xem, lại quen tay mở weibo lên, các phần mềm chatchit, lướt lướt lướt, lại nghĩ tới mình không cần làm ba cái này, lại tắt, chỉ còn lại hậu trường trang chủ trường, một hàng bảng kê khai và số liệu khiến nàng thấy choáng.

Buổi tối quá thả lỏng bản thân đầu óc dễ mất tập trung, sao nàng có thể đi lướt web trong thời khắc như thế này a.

Trỏ chuột dừng lại ở ba chữ Vương Trạch Thụy, đây là người làm vườn đã đốt vàng mã, nàng kéo đi, tay click chuột tìm kiếm, thoáng cái trình duyệt đã đầy những tab tin tức.

Nhàn rỗi không có gì làm có thể search tên của mình, sẽ có phát hiện không tưởng.

Ba chữ Vương Trạch Thụy, ngay ngay ngắn ngắn nằm trong ô tìm kiếm, dường như xuyên qua ba chữ này là có thể nhìn thấy gương mặt hàm hậu thành thật. Nàng vốn định tắt đi, lại đột nhiên nhìn thấy kết quả tìm kiếm đầu tiên: Nghe nói Lục đảo có ma? Các vị đại lão nhìn giúp tôi xem, người thật việc thật!

... Nàng vẫn click vào.

Đó là một diễn đàn rất cũ, bài post mười năm trước này vẫn còn tồn tại, bài post mới nhất là giờ sáng hôm nay, mà hôm qua cũng chỉ có hai người bình luận hoặc là trả lời, có lẽ không bao lâu nữa sẽ bị đóng.

Qua loa ấn follow diễn đàn, nàng quan sát thông tin bài post.

Chủ thớt nói mình là cư dân gần đại học Lục đảo, Lục đảo muốn dẫn một phần nước của con sông bên ngoài vào trường, có người nói là đào đường sông, nhưng cụ thể ra sao thì hắn không biết.

Những lúc nhàn rỗi hắn thường tới đại học Lục đảo đi dạo cho tiêu cơm, có đôi khi tâm sự với học sinh.

Có một lần nghe nói là đào ra được thứ gì đó rất kinh khủng, sau đó đội thi công liền có mấy người bị loạn trí, hắn rất hiếu kỳ liền hỏi thăm một chú chạy chân cho đốc công, chú đó tên là Vương Trạch Thụy, chết sống cũng không chịu nói chuyện gì đã xảy ra, chỉ bảo hắn buổi tối đừng đi ở đây.

Con người vốn có lòng hiếu kỳ, hiếu kỳ giống như nhịn tiểu vậy, khó chịu, sẽ chết sống quấn lấy hỏi han, Vương Trạch Thụy liền trở mặt.

Cho nên đăng bài hỏi xem có đại thần nào biết chuyện không.

Hồi phục đều là những người đả tương du, không có giá trị.

Cái khu tên là thảo luận chuyện quái lực loạn thần đó có lẽ đã sớm chìm xuống, Tô Nguyễn Nguyễn đánh giá tin tức, sao chép nó lại, bookmark trang, sao lưu xong nàng đóng laptop.

Có giá trị nhất chắc là số điện thoại di động, Tô Nguyễn Nguyễn nghĩ, chờ nàng và Đào An An trở về, nàng sẽ đi tìm hiểu tại sao người làm vườn này lại đốt vàng mã, vì người sống, vì người chết, hay là vì người khác, vì bản thân.

Lưu chuyện này ở tủ hồ sơ trong đầu liền không để ý nữa, việc cấp bách là nghỉ ngơi sớm, phải dậy thật sớm, Đào An An dặn rồi, không thể kéo dài thời gian, ngày mai phải dậy sớm a, lải nhải lải nhải, như vợ vậy.

Những lời còn lại đã sớm bị bao phủ trong màn hôn môi nhấp nhô như thủy triều, lời nói không còn rõ ràng thì thôi không cần nói nữa.

Nhiệt độ ly nước vừa đủ, trong bụng ấm áp một chút, siết chặt tấm chăn, nàng cẩn thận lê dép chuẩn bị quay về giường.

Chưa kịp mở cửa phòng ngủ, điện thoại di động lóe lên, chiếu sáng gốc hoa nhỏ trên chiếc áo ngủ đáng yêu của nàng.

===

Hoàn thành / - Sửa lần cuối

Mình đang tham gia dự án Chinese Parents, cho biết vậy thôi chứ không có gì, chủ yếu là vẫn bận nên không chạy nước rút được, thư thả ngày/chương như bình thường thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio