Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thuythuy
Beta: Ngân Nhi
“Hử?” Thấy Úc Quý thật lâu không trả lời lại, Tạ Uyển liền nheo mắt, chọc chọc tay Úc Quý, “nói mau!”
“Làm sao có thể?” Úc Quý cười nhẹ, cầm ngón tay Tạ Uyển liếm một chút rồi nói: “anh rất thích trẻ con mà.”
“thật sao?” Tạ Uyển không tin “Vậy tại sao hôm nay trên bàn ăn anh lại như vậy, còn nữa, nếu anh thật sự thích thì nhất định phải đáp lại em ngay mới đúng.”
“Uyển Uyển, em đang ra ám hiệu cho anh có đúng không?” Úc Quý cười nham hiểm, giang tay ôm hông Tạ Uyển, từ từ tới gần, hơi thở nhè nhẹ phảng phất vào mặt cô.
Tạ Uyển định nói anh đừng làm rộn, bất chợt ánh mắt lay động, hất cằm lên hỏi: “Em ám hiệu đấy thì làm sao?”
“Vậy thì anh phải thật cố gắng.” Úc Quý cười càng tươi hơn, bế ngang Tạ Uyển lên, trực tiếp đi thẳng về phòng ngủ.
Tiếp theo đó là một hồi củi khô gặp lửa, nhưng lần này Tạ Uyển đã miễn cưỡng duy trì được một chút tỉnh táo, khôngbị sắc đẹp mê hoặc, cho nên cũng chú ý tới một chuyện, đó là cho dù có đang nhẫn nại đến mức đầu đầy mồ hôi, thì Úc Quý vẫn không quên mang bao! Chỉ sợ nếu bị cô trêu chọcthì hắn sẽ không khống chế được mình.
Chuyện này có gì đó không đúng, một chút cũng khôngđúng! Sau khi kết thúc, Tạ Uyển cuộn chăn suy nghĩ. Dựa theo quan sát từ trước, thì Úc Quý đối với cô căn bản làkhông có sức chống cự, nếu như có thể thì sẽ tận dụng mọi lúc mọi nơi mà đè cô ra. Thế mà rất hiếm có lần cô chủ động như này, nhưng Úc Quý lại không hề tận dụng.
Tạ Uyển khẽ đảo mắt, chẳng lẽ anh ấy thật sự không muốn có con? Nhưng mà vì sao chứ, trẻ nhỏ vô cùng đáng yêu mà.
Nhưng mà bất kể Tạ Uyển có cố hỏi thế nào thì Úc Quý đều chỉ nói là cô suy nghĩ nhiều rồi, hắn không hề có ý là khôngmuốn có con, mặc cho Tạ Uyển có cấu có cắn thì cũngkhông chịu nói thật.Cuối cùng Tạ Uyển cũng bất lực, đành đem chuyện này để xuống, tính toán về sau sẽ từ từ gặng hỏi.
Trong lúc Tạ Uyển đang chuẩn bị cho lễ trao giải thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Thành, “Uyển Uyển, tôiđã đem chuyện của cô nói với Tiền Tôn rồi, ông ấy bảo côchiều nay tới thử sức một chút, cô điều chỉnh tốt trạng thái, lát nữa tôi gửi địa chỉ nhà ông ấy tới email cho cô.”
Tạ Uyển nghe xong thì tim đập thình thịch, đây chính là Tiền Tôn đấy, chính là thần tượng hai đời của cô, dù cho kiếp trước cô có là minh tinh thì cũng chỉ từng được nhìn ông ấy từ rất xa tại lễ trao giải thôi, lúc này cô lại được đi thử kịch bản của ông ấy rồi!
Tạ Uyển nuốt nước miếng, khó có khi nào khẩn trương như vậy, nói: “Được ạ, thật sự cảm ơn Tần đạo diễn.”
“Cố gắng phát huy nhé, đừng nên hời hợt quá, để cho lão già này chút mặt mũi nữa!” Tần Thành cười vang trong điện thoại, sau đó an ủi Tạ Uyển vài câu rồi mới cúp máy.
“Trời ạ, em nên mặc quần áo gì bây giờ?” Ném điện thoại xuống, Tạ Uyển mạnh mẽ mở toang tủ quần áo ra, lật xem từng bộ trang phục của mình, xem đi xem lại vẫn không hài lòng, “Nên mặc váy hay mặc quần đây? Tiền đạo diễn sẽthích kiểu gì? không được không được, mấy bộ này đềukhông đẹp, bây giờ em đi mua quần áo mới liệu còn kịpkhông nhỉ?”
Quả thật cuống đến phát điên lên, Úc Quý nhìn mà hai mắt bốc hỏa, hận không thể lập tức xông tới, đem cái vị Tiền Tôn nào đó ném ra nước ngoài. Uyển Uyển tại sao có thể vì người đàn ông khác mà biến thành như vậy. cô ấy đối với mình chưa từng khẩn trương như vậy! Tuyệt đối khôngđược!
“Uyển Uyển.” Úc Quý tiến lên trước mặt Tạ Uyển, chắn ngang tầm mắt cô, thần sắc không vui nói: “Em hình như rất thích Tiền đạo diễn?”
Tạ Uyển vẫn chưa ý thức được nguy cơ, nghe xong lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, trừ Tần đạo diễn ra thì người mà em hâm mộ nhất chính là Tiền đạo diễn. anh biết ông ấy sao? Ai da, ông ấy quả thực là một người trăm năm khó gặp...”
Lời còn chưa nói xong, Tạ Uyển chợt thấy trước mặt đột nhiên tối sầm, cả người bị Úc Quý đặt lên giường. Úc Quý cúi đầu nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “không cho em nghĩ đến người đàn ông khác!”
Tạ Uyển nghe xong liền sửng sốt, ngay sau đó bật cười nói: “Tiền đạo diễn chỉ là thần tượng của em....”
“Vậy cũng không được!” Úc Quý sắc mặt nặng nề, bàn taykhông ngừng vuốt ve mặt Tạ Uyển, kiên định nói: “Em chỉ có thể nhìn anh thôi!Còn lại bất cứ ai khác cũng không được!”
“Úc Quý, anh đừng nháo mà.” Tạ Uyển không nhịn được mà đẩy tay Úc Quý ra, đứng dậy định đi đến tủ quần áo, nhưng lại bị Úc Quý mạnh mẽ kéo vào lòng.
“anh làm gì vậy?!” Tạ Uyển trừng mắt nhìn hắn, “Đừng quấy rầy em, em còn chưa nghĩ ra nên mặc cái gì đây này!” Vừanói xong lại muốn đứng dậy.
“Ha Ha.” Úc Quý cười lạnh hai tiếng, nghiêng người đè lên.
Vì thế sáng sớm, Tạ Uyển đến bữa sáng còn không được ănthì đã bị người nào đó ăn no vào bụng rồi, đợi đến khi Tạ Uyển mơ mơ màng mảng tỉnh lại thì đã không còn kịp đimua quần áo mới, chỉ có thể lựa chọn một bộ váy màu xanh bạc hà mà mình không hài lòng lắm, đen mặt đi tới nơi thử vai.
Dọc đường đi Tạ Uyển vẫn giận dỗi Úc Quý, mặc kệ Úc Quýnói cái gì, cô cũng đều không để ý!