Edit: Mimi
Đã nói hôm nay đi làm, sao tự nhiên lại đổi ý? Có cần phải thiếu lịch sự như thế này không!
Tạ Kiến Vi cân nhắc trong chốc lát, bị từ chối bất ngờ như thế, chẳng lẽ là do Lục Ly gây khó dễ?
Anh có thể cảm nhận được Lục Ly không muốn anh đi làm.
Nhưng hẳn là không đến mức đó. Trên vài phương diện, đúng là Lục Ly rất hẹp hòi (thích ghen tuông), song đối với những vấn đề mang tính nguyên tắc, hắn vẫn rất tôn trọng người khác, sẽ không can thiệp một cách quá đáng vào lựa chọn của Tạ Kiến Vi.
Rõ ràng Tạ Kiến Vi thật sự muốn đi làm, nên Lục Ly sẽ không ích kỷ mà phá hỏng công việc anh phải vất vả lắm mới kiếm được.
Nếu không phải Lục Ly… vậy… là ai?
Tạ Kiến Vi hỏi: “Có thể nói rõ nguyên nhân không ạ?”
Đối phương tỏ ra khó xử: “Tóm lại là… không thích hợp lắm, thật sự xin lỗi.”
Tạ Kiến Vi im lặng, hôm qua mới nói thích hợp, ngủ một giấc liền bảo không thích hợp rồi? Có thể tìm lý do nào nghiêm túc một chút hay không vậy.
Dường như đối phương cũng ý thức được sự mâu thuẫn trước – sau của mình, lập tức sửa lời: “Thực ra là tôi nhầm, chức vụ này đã có người đảm nhiệm…”
Dù sao cũng là không muốn dùng Tạ Kiến Vi.
Bản thân Tạ Kiến Vi cũng biết mình khó có thể hỏi rõ nguyên nhân, nên dứt khoát không hỏi nữa. Anh lễ độ nói câu tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Sau khi cởi áo khoác, anh lập tức trở về nhà trong ủ rũ.
Cha mẹ Tạ đã lên xe chuyến đi làm, trong nhà chỉ còn lại một mình anh.
Suy tính một chút, Tạ Kiến Vi cảm thấy mình nên giả vờ đáng thương.
Vì thế anh nới lỏng cà vạt, ngửa đầu tựa vào ghế sa lông.
Từ từ nhắm hai mắt lại, để ký ức lượn lờ trong óc một vòng, anh mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra. Sau khi mô phỏng tâm tình của nhân vật, anh trực tiếp để vẻ mỏi mệt lộ ra bên ngoài.
Không bao lâu sau, đã có người thiếu kiên nhẫn.
Lục Ly lên tiếng hỏi: “Sao không đi làm?”
Xem ra hắn không nghe thấy lời của người ở bên kia đầu dây điện thoại.
Tạ Kiến Vi lắc đầu: “Không đi.”
Lục Ly lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Chẳng phải người này rất vui khi tìm được việc làm sao? Còn nhất quyết không chịu làm thầy phong thuỷ, một mực đòi làm một gã nhân viên quèn.
Tạ Kiến Vi hơi phiền muộn, nói: “Không đi là không đi, còn có thể có chuyện gì.”
Nói xong anh liền trở về phòng, vùi mình vào trong chăn.
Lục Ly cũng theo vào, buồn bực nói: “Công ty kia không cần cậu nữa?”
Tạ Kiến Vi không để ý tới hắn.
Anh không nói, nhưng hiển nhiên chuyện chính là như vậy.
Lục Ly mâu thuẫn cực kỳ, trước đó, hắn không thích Tạ Kiến Vi đi làm, nhưng bây giờ, đối phương mất việc hắn cũng cảm thấy không vui.
Thậm chí còn hơi tức giận, cái công ty thối nát kia dám không cần Tạ Kiến Vi, có phải muốn đóng cửa luôn rồi không hả!
Tạ Kiến Vi buồn bã nửa ngày không lên tiếng, Lục Ly nóng nảy: “Không phải chỉ là một công việc thôi sao? Nếu cậu muốn tôi sẽ tìm cho cậu, cam đoan còn tốt hơn chỗ đó gấp trăm lần!”
Tạ Kiến Vi nói: “Không.”
Lục Ly: “Không muốn à?”
Tạ Kiến Vi bị cảm giác thất bại khủng khiếp bao trùm, xốc chăn lên, nói: “Tôi không nhận nổi công việc do một con quỷ giúp tìm về!”
Tiếng rống giận này của anh khiến cho Lục Ly giật mình.
Ngay sau đó Tạ Kiến Vi liền lộ vẻ ảo não, cảm thấy mình không nên giận chó đánh mèo với Lục Ly. Tuy hắn luôn bám dính lấy anh, nhưng dù sao cũng là thiện ý, chỉ là câu xin lỗi anh lại không nói nên lời.
Lục Ly nhỏ giọng bảo: “Cậu đừng nóng giận…”
Tạ Kiến Vi ỉu xỉu ngay trong nháy mắt: “Xin lỗi, tôi không nên cáu với anh.”
“Không sao, không sao.” Lục Ly hoàn toàn không để ý, còn nói thêm rằng: “Nếu tâm tình cậu không tốt thì cứ nhắm vào tôi, có muốn đánh vài cái hay không? Tôi chẳng sợ đau một chút nào.”
Nói xong hắn liền cầm lấy tay Tạ Kiến Vi, để anh vỗ lên ngực mình mấy cái.
Tạ Kiến Vi bị sự nhiệt tình của hắn sưởi ấm lòng đến khó mà diễn tiếp được. Anh vốn không ảo não cũng chẳng hề tức giận, một công việc mà thôi… làm sao Quân sư Tạ có thể để trong lòng? Chẳng qua là muốn thuận theo thiết lập.
Giờ anh bị Lục Đại Ly dỗ ngọt đến hoa nở ngập lòng, căn bản không diễn ra được vẻ bực bội nữa.
Đôi mắt không khỏi cong thành mảnh trăng nho nhỏ, anh cười khẽ: “Đánh cái gì, tôi chẳng nhìn thấy anh, ngộ nhỡ đánh sai chỗ thì phải làm sao?”
Thấy người nọ nở nụ cười, Lục Ly cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó hắn lại cảm thấy trái tim mình run lên cầm cập. Vì trốn trong chăn buồn bực hồi lâu, lúc này Tạ Kiến Vi hai má ửng hồng, hốc mắt còn vương hơi nước, thoáng cười lên, quả thực hết sức mê người.
Hắn rất muốn hôn anh, nhưng lại sợ anh tức giận, nên hoàn toàn không dám đụng chạm gì.
Cuối cùng, Lục Ly đành phải nói chuyện để tự rời lực chú ý: “Cậu đánh đi, chỗ này không sai đâu.”
Tạ Kiến Vi ngập ngừng một chút, bỗng dịu dàng nói: “Cảm ơn.”
Hiện giờ, trái tim Lục Ly không còn run nữa, mà đang nhảy với một tốc độ kinh hoàng.
Tạ Kiến Vi thở sâu, giữ vững tinh thần nói: “Không phải thành phố S chỉ có duy nhất một công ty, tôi sẽ thử tới những chỗ khác tìm xem!”
Lục Ly không muốn anh chạy loạn giữa trời nắng nóng, nhưng cũng không tiện ngăn cản, chỉ đành động viên: “Đúng, chắc chắn sẽ có công việc tốt hơn!” Ví dụ như làm thầy phong thuỷ của tôi.
Tạ Kiến Vi lại bắt đầu đi nộp CV tìm việc làm, bận rộn một ngày cả người đều đỏ lên vì cháy nắng. Lục Ly đau lòng không gì sánh được, một chốc đưa đồ uống, một lát lại đưa dù… Nhưng tia cực tím quá mạnh, dù che nắng thông thường căn bản chẳng có tác dụng gì.
Lục Ly bất chấp tất cả, ngày hôm sau, khi Tạ Kiến Vi vừa ra ngoài, bầu trời đã giăng kín mây đen.
Tạ Kiến Vi buồn bực bảo: “Không phải dự báo thời tiết nói hôm nay nắng cả ngày à?” Hơn nữa nhiệt độ còn rất cao, sao tự nhiên trời lại nhiều mây thế?
Mẹ Tạ đáp lời: “Dự báo thời tiết ấy mà, mười lần thì chín lần sai.”
Trong lúc Tạ Kiến Vi còn nghĩ “chẳng phải thế đâu” thì mẹ Tạ đã vui vẻ rời nhà: “Trời nhiều mây thật tốt, mát mẻ lại không sợ nắng, thời tiết vậy mới đẹp này.”
Lục Ly rất hưởng thụ, cảm thấy mình đã làm “mẹ vợ” vui vẻ rồi.
Tạ Kiến Vi nghi Lục Ly đã động tay động chân, nhưng lại không dám chắc. Nếu Lục Ly có bản lĩnh lớn như thế, tại sao thời tiết mấy hôm vừa rồi chẳng thay đổi gì?
Tuy nhiên, trời nhiều mây mà không mưa không bão thật là tốt, gió mát từng cơn, thổi cho tinh thần người ta phấn chấn hẳn lên.
Càng khiến Tạ Kiến Vi vui vẻ chính là, cuối cùng anh cũng tìm được một công việc khác.
Tuy quy mô công ty không lớn, nhưng cũng là ngôi sao mới trong giới thương nghiệp, tương lai không tồi.
Tạ Kiến Vi tới báo danh đi làm, ngày đầu tiên cũng rất hài lòng.
Cấp trên còn trẻ tuổi, tính cách hơi bốc đồng, các đồng nghiệp đều hòa đồng vui vẻ. Tạ Kiến Vi cảm thấy hình tượng “người đi làm” của mình đã được xây dựng khá ổn!
Bởi vì có công việc, nên Tạ Kiến Vi bận hơn nhiều, ban ngày đi làm, buổi tối còn phải bổ sung nghiệp vụ mới, Lục Ly gần như không có cơ hội nói chuyện với anh.
Cho nên Lục Ly lại không vui, đặc biệt không muốn Tạ Kiến Vi đi làm, ở nhà vẫn cứ tốt hơn!
Ngày vui ngắn ngủi chẳng tày gang, sau một tuần làm việc, Tạ Kiến Vi gặp được một “người quen” ở đại sảnh công ty.
Công ty anh làm thiết kế quảng cáo, chỉ cần nhận việc là sẽ bận đến tối tăm mặt mày. Đây là đặc trưng nghề nghiệp, công ty nào cũng thế, không khác là bao.
Nhưng Tạ Kiến Vi mới đến, chưa phụ trách hạng mục nào, mới chỉ tìm hiểu hoàn cảnh công ty, giúp mọi người chỉnh lý tư liệu và chạy vặt loanh quanh.
Hôm nay một đồng nghiệp nhờ anh hỗ trợ đưa tư liệu, Tạ Kiến Vi ôm một đống văn kiện chạy tới phòng khách, kết quả chưa đi được mấy bước đã bị người gọi lại.
“Tạ Kiến Vi?”
Là tiếng của một người phụ nữ.
Tạ Kiến Vi quay đầu, liền thấy một “người quen” không tính là quá quen.
Cô ta mặc một bộ trang phục cắt may riêng, xách túi platinum trị giá mấy chục vạn, dưới chân là đôi giày cao gót nhọn hoắt như dao găm của nữ hoàng.
Vì nhìn thấy Tạ Kiến Vi mà gương mặt xinh xắn của cô ta hơi vặn vẹo, giọng nói cũng trở chua ngoa lạ thường: “Cậu làm việc ở đây?”
Tạ Kiến Vi nhíu mày, người phụ nữ này tên là Hướng Lị Lị, một con quỷ phiền toái.
Người phụ trách công ty đi bên cạnh Hướng Lị Lị, thấy cô ta nói chuyện với Tạ Kiến Vi, liền hỏi: “Giám đốc Hướng biết tiểu Tạ của chúng tôi à?”
Hướng Lị Lị nhìn chằm chằm Tạ Kiến Vi trong chốc lát, bỗng cao giọng nói: “Đương nhiên biết!”
Tạ Kiến Vi xoay người định rời đi, Hướng Lị Lị lại ác ý nói: “Tạ Kiến Vi, cậu chạy cái gì? Sợ tôi nói chuyện cậu là đồng tính luyến ái ra à?”
Mẹ kiếp, cô đã nói, hơn nữa còn là ngay giữa đại sảnh công ty, trước mặt vô số người, công khai tuyên bố với toàn thiên hạ!
Tạ Kiến Vi đứng bất động, mọi người xung quanh sôi nổi ghé mắt nhìn qua, hiển nhiên không ít người nghe được.
Hướng Lị Lị cười lạnh: “Một người đàn ông, không lo làm việc, còn đi quyến rũ vị hôn phu của người khác, cậu có biết xấu hổ hay không!”
Đúng là Tạ Kiến Vi không có kinh nghiệm đối phó với đám não tàn, nhất là tàn đến mức độ này.
Hướng Lị Lị không hề cảm thấy lời mình nói ở đây có gì không ổn, tiếp tục thể hiện sự chua ngoa: “Tôi đã cảnh cáo, nói cậu phải rời khỏi thành phố S, nếu cậu không nghe, đừng trách tôi… Ối…”
Giọng nói the thé của cô ta bất chợt bị cắt đứt, trong lúc không hề phòng bị, cô ta khụy một chân, chuẩn bị ngã xuống đất ngay trong tích tắc tiếp theo.
Vừa khéo người quản lý hạng mục đứng cạnh đó không kịp vươn tay đỡ cô ta. Càng khéo hơn chính là cái váy cô ta mặc ngày hôm nay quá bó, ngã xuống liền xoẹt một tiếng, đường xẻ ở phía sau trực tiếp toác đến tận thắt lưng…
Lần này hơi bị nhục! Lực chú ý của toàn bộ người trong đại sảnh công ty đều bị hút về đây, cả đám sôi nổi trợn mắt há hốc miệng.
Tạ Kiến Vi: “…”
Không thể nghi ngờ, đây chính là do Lục Ly làm.
Hướng Lị Lị không để ý đến Tạ Kiến Vi nữa, kinh hãi hô lên liên tục, đánh mất hình tượng hoàn toàn. Đáng tiếc, mắt cá chân của cô ta sưng lên như quả ổi, quần áo lại xộc xệch te tua, căn bản không đứng dậy nổi.
Người xung quanh sôi nổi đi tới đỡ cô, kết quả càng đông càng loạn, lại thêm một con quỷ ở giữa gây khó dễ, biến thành kẻ kéo người đẩy, hỗn loạn vô cùng.
Cuối cùng, người không đỡ được, Hướng Lị Lị còn bị gãy gót một chiếc giày, chân sưng lên như củ cải. Vừa nhấc đầu, cô ta lại nhìn thấycái túi xách của mình bị cả đám người giẫm đạp lên, lập tức sụp đổ mà hét lên thành tiếng: “Túi xách của tôi!”
Giả ngầu không thành còn bị sét đánh, đại khái chính là tình cảnh của cô ta hiện giờ.
Tạ Kiến Vi xoay người bỏ chạy, khóe miệng khẽ nhếch, chỉ cảm thấy hả giận vô cùng.
Đương nhiên, tám phần mười là anh sẽ mất việc. Mất thì cứ mất thôi, nếu thật sự không thể kiếm được việc là, anh sẽ theo Lục Ly đi làm thầy bói, coi như thuận lý thành chương.
Đầu giờ chiều, Tạ Kiến Vi trực tiếp nộp đơn xin nghỉ việc. Cấp trên cũng không dám giữ anh ở lại, đành phải nhắc nhở một câu chân thành: “Cậu đừng nên chọc đến cô ta…”
Cô ta chính là Hướng Lị Lị.
Ở thành phố S, nhà họ Hướng rất có máu mặt, Hướng Lị Lị lại là con gái một, tất nhiên là muốn gì được nấy, chẳng ngán ngẩm bất kỳ ai.
Không ai dám chọc vào cô ta, cho nên lúc trước Tạ Kiến Vi mới khó lòng tìm việc.
Tám phần là cô ta đã đánh tiếng với người quen, khiến những công ty quảng cáo không dám nhận Tạ Kiến Vi.
Khi biết mấy chuyện này, Lục Ly tức đến đau gan. Nhớ lại những ngày Tạ Kiến Vi bôn ba ngoài nắng nóng, nhớ sự thất vọng của Tạ Kiến Vi lúc để công việc khó khăn lắm mới kiếm được vuột khỏi tầm tay, nghĩ đến chuyện Tạ Kiến Vi cố gắng làm việc như thế lại bị người ta phá rối… hắn liền tức không thở được.
Lục Ly tới nhà họ Hướng giữa đêm khuya, phá hỏng bức tường phong thuỷ ở đó, để một đám hồn ma chết oan vì Hướng gia đi vào tính toán nợ nần.
Vụ náo loạn hôm nay lan truyền rất nhanh, Hướng Lị Lị tự làm xấu mặt, mắng chửi một người đồng tính, còn nói người này quyến rũ chồng chưa cưới của mình. Hay ghê chưa, cô ta ngu đến mức tự làm lộ chuyện, khiến mọi người gièm pha rất có thể vị hôn phu cô ta cũng là người đồng tính.
Sóng nọ nối tiếp sóng kia, những lời bàn tán trở nên vô cùng náo nhiệt.
Ngày hôm sau, Tạ Kiến Vi nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi là Nhan Khả.
Thực ra Nhan Khả và Tạ Kiến Vi không quen thuộc lắm, quan hệ của hai người bọn họ tương đối vi diệu.
Tạ Kiến Vi yêu phải một tên cặn bã, cặn bã có một người bạn, người bạn đó chính là bạn trai của Nhan Khả.
Lúc cặn bã đi chơi cùng bạn, Tạ Kiến Vi và Nhan Khả liền quen nhau.
Sau đó, cặn bã và Tạ Kiến Vi chia tay, Nhan Khả vẫn liên lạc với Tạ Kiến Vi, tuy nhiên cũng hơi kiêng dè nên quan hệ dần xa cách.
Hiện giờ, Nhan Khả nghe được chuyện của Hướng Lị Lị, quả thực rất vui, không nhịn được mà gọi cuộc điện thoại này.
“Báo ứng, đúng là báo ứng! Hướng Lị Lị cũng có hôm nay, tôi xem video người ta quay lại, thật sự là vui chết đi được!”
Tạ Kiến Vi: “…”
Nhan Khả lại nói: “Thằng khốn họ Hứa đúng là có mắt như mù, lại chọn một người đàn bà như vậy. Cậu chia tay với hắn là tốt đấy, não tàn là bệnh, sẽ lây.”
Tạ Kiến Vi đành bảo: “Đều là quá khứ rồi.”
Ở bên kia, Nhan Khả im lặng trong chốc lát, một lúc lâu sau mới nói: “Đúng, đều quá khứ cả rồi, mẹ kiếp, toàn mấy thằng khốn nạn!”
Tạ Kiến Vi nghe ra ý khác trong lời hắn nói.
Nhan Khả lại bảo: “Ra ngoài uống mấy chén không? Tôi đá Lauren rồi, mẹ nó chứ, toàn một lũ khốn, ông mà quay lại với hắn thì nhất định sẽ là chó con!”
Nghe được cái tên Lauren, Tạ Kiến Vi và Nhan Kha đều câm nín: “…”
Nhan Kha bật khóc: “Ngài Nguyên soái, đây là có ý gì hảảảảả!”
Tạ Kiến Vi cố gắng giải thích giúp Lục Ly: “À, anh cũng biết đấy, tâm tình của nhân cách này tương đối tốt, có lẽ bản thân hạnh phúc nên muốn mọi người cũng hạnh phúc luôn.”
Nhan Kha khóc hu hu: “Nhưng chuyện như vầy không thể khiến tôi hạnh phúc!”
Tạ Kiến Vi hắng giọng: “Mơ thôi, chỉ là mơ thôi, Nhan Khả đó không phải anh đâu.”
Nhan Kha: “…” Anh cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy, nhưng thật kỳ quái, rất rất kỳ quái, về sau anh sẽ phải đối diện với Thượng tướng Lauren thế nào đây…
Tạ Kiến Vi không ngại gặp Nhan Khả. Đây là một nhân vật quan trọng, gặp mặt có thể dẫn dắt nội dung vở kịch, uống vài chén thì cứ uống thôi.
Vừa thấy mặt, Nhan Khả đã mở miệng giải thích: “Trước là tôi không đúng, thấy sắc quên bạn!”
Tạ Kiến Vi biết hắn nói cái gì, bởi vì quan hệ giữa Lauren và cặn bã không tồi, nên sau khi Tạ Kiến Vi chia tay với cặn bã, Nhan Khả ngại Lauren, nên đã hạn chế liên lạc với Tạ Kiến Vi. Anh lắc đầu: “Đừng nói vậy.”
Thực ra hành động của Nhan Khả cũng hợp tình hợp lý. Thứ nhất, bọn họ quen nhau là nhờ có quan hệ với tên cặn bã kia, Nhan Khả có thể xem như người nhà trai, sau khi Tạ Kiến Vi chia tay với cặn bã, Nhan Khả cũng không nên qua lại thân thiết với anh nữa.
“Không nói mấy chuyện này, đều là một lũ khốn nạn thôi!”
Tạ Kiến Vi rất tò mò, mở miệng hỏi: “Cậu và Lauren thế nào?”
Nhan Khả cười lạnh: “Có thể thế nào? Bọn họ đều là cậu ấm nhà giàu, chơi đủ rồi thì kết hôn, chẳng lẽ thật sự có thể ở bên chúng ta cả đời?”
Tạ Kiến Vi: “…”
Nhan Khả rót rượu cho Tạ Kiến Vi, lại tự rót cho mình, nói đầy khí thế: “Nào, cạn!”
Tạ Kiến Vi cạn chén cùng với hắn.
Rượu trắng hơn năm mươi độ được đổ vào dạ dày, cả hai đều đỏ mặt, đầu cũng bắt đầu choáng váng.
Sau khi có hơi men, Nhan Khả như được mở đài, nói mãi không ngừng: “Thật ra Hứa Tề là một thằng khốn nạn, rất khốn nạn. Lúc ấy hắn theo đuổi cậu đến một sống hai chết, kết quả thì sao… cậu vừa nhận lời, hắn đã lập tức đính hôn với Hướng Lị Lị!”
“Nhà họ Hướng rất giàu có, cưới Hướng Lị Lị chẳng khác nào thừa kế toàn bộ Hướng gia! Nhưng hắn có nghĩ tới cậu không, tình yêu đích thực của hắn dành cho cậu lại không thắng nổi mấy đồng tiền dơ bẩn đó à!”
Theo từng lời Nhan Khả nói, ký ức trong đầu Tạ Kiến Vi ngày càng trở nên rõ ràng. Trước đó, anh có biết đến sự tồn tại của Hứa Tề, cũng biết chuyện Hướng Lị Lị, nhưng chỉ là sơ lược, khuyết thiếu rất nhiều chi tiết.
Có Nhan Khả lải nhải, ký ức của anh được bồi đắp dần dần.
Việc này… đúng là quá ghê tởm.
Lục Ly hẳn là không thể nghĩ ra mấy trò như thế, tám phần là nó vắt óc tìm cách dội máu chó rồi.
Tạ Kiến Vi vẫn luôn khép mình, nhưng đúng là anh rất ưa nhìn. Vào một lần tăng ca, anh đã vô tình đụng mặt Hứa Tề. Khi ấy, Tạ Kiến Vi vấp ngã, mắt kính rớt xuống, bối rối không thôi.
Hứa Tề vốn chưa bao giờ để ý đến anh, giờ phút này vừa ngẩng đầu liền bắt gặp gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của đối phương, tim chợt đập thình thịch, trúng ngay tiếng sét ái tình!
Sau đó, hắn theo đuổi Tạ Kiến Vi hết sức nhiệt tình.
Lúc ấy Tạ Kiến Vi còn có một người bạn gái, là bạn từ thời đại học, hai người yêu nhau được hai năm, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Kết quả Hứa Tề chen ngang giữa đường, dùng mọi thủ đoạn để theo đuổi Tạ Kiến Vi. Thậm chí hắn sẵn sàng cho bạn gái anh một số tiền lớn và một con đường tương lai tốt đẹp, với điều kiện cô phải chia tay Tạ Kiến Vi.
Bạn gái Tạ Kiến Vi cũng không thích Tạ Kiến Vi lắm, nghe Hứa Tề nói có thể giúp mình gia nhập làng giải trí thì lập tức bỏ Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi đau khổ mất một thời gian. Chính lúc này, Hứa Tề thừa cơ xông tới, ân cần hỏi han anh, đối xử với anh tử tế vô cùng.
Tạ Kiến Vi cảm nhận được ý tứ của đối phương, chủ động né tránh hắn.
Hứa Tề không từ bỏ ý định, tối tối đứng canh dưới lầu nhà anh, không gặp được anh liền không chịu về.
Người ta vẫn bảo người tốt sợ sói quấn, Tạ Kiến Vi đâu phải người lòng dạ sắt đá gì, đương nhiên cũng dần rung động.
Nhưng anh là trai thẳng, thật sự không thể chấp nhận Hứa Tề, sau khi thử hẹn hò, cuối cùng vẫn quyết định chia tay.
Hứa Tề như rơi vào tận thế, vậy mà tìm đến cái chết, ở nhà tuyệt thực đòi tự sát.
Tạ Kiến Vi bất đắc dĩ đi gặp hắn, nhìn hắn nửa sống nửa chết, hoàn toàn mềm lòng, đồng ý cùng hắn yêu đương.
Hứa Tề mừng như điên, đáp ứng tất cả yêu cầu của Tạ Kiến Vi, ngay cả yêu không tình dục cũng hoàn toàn chấp nhận.
Không cần biết Tạ Kiến Vi thương hắn nhiều ít ra sao, nhưng anh là một người rất nghiêm túc, nếu đã quyết định trở thành người yêu của hắn thì anh sẽ làm thật tốt, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng come out với ba mẹ mình.
Nhưng anh còn chưa kịp nhận định mình là gay, Hứa Tề đã đính hôn.
Việc này là thật buồn nôn.
Mới đầu, lúc nghe tin Hứa Tề đính hôn với Hướng Lị Lị, Tạ Kiến Vi cũng bị kích thích nhiều, chỉ muốn chia tay với Hứa Tề ngay lập tức.
Nhưng Hứa Tề bất chấp đêm tối đến tìm anh, nước mắt giàn dụa mà nói: “Đây không phải là ý của anh, là ba me anh tự quyết, nhất định anh sẽ từ hôn, nhất định anh sẽ nói rõ với nhà họ Hướng, A Vi, em cho anh một chút thời gian.”
Tạ Kiến Vi tin, cho hắn thời gian, nhưng cũng nói rõ, nếu không xử lý xong chuyện với nhà họ Hướng thì đừng gặp lại anh.
Hứa Tề ngoài miệng thì đồng ý, nhưng vẫn lén lút tìm gặp Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi không gặp, hắn liền đòi sống đòi chết, cuối cùng anh chỉ có thể đồng ý gặp mặt.
Cứ kéo dài như thế suốt một tháng, một ngày Tạ Kiến Vi chợt hỏi: “Anh và nhà họ Hướng…”
Nhưng chỉ cần anh nhắc tới việc này, Hứa Tề sẽ ậm ừ cho qua rồi lập tức chuyển đề tài.
Tạ Kiến Vi không đề cập tới nữa, mãi cho đến một hôm báo chí đưa tin Hứa Tề và Hướng Lị Lị sẽ thành đôi, hôn lễ sẽ diễn ra trong ít ngày sắp tới.
Anh chất vấn Hứa Tề, cuối cùng Hứa Tề cũng nói thật: “A Vi, anh không thể từ chối Hướng Lị Lị, cũng không dám từ chối cô ta, nhưng người anh yêu là em, anh thật sự chỉ yêu em!”
Tạ Kiến Vi lạnh mặt nhìn hắn: “Cho nên?”
Rốt cuộc Hứa Tề cũng nói ra những gì đã giấu trong lòng: “Anh kết hôn với cô ta, nhưng anh không yêu cô ta, trái tim của anh vẫn ở chỗ em, chúng ta… chúng ta…” Rất dễ hiểu, hắn vừa muốn kết hôn với Hướng Lị Lị, vừa muốn Tạ Kiến Vi làm tình nhân bí mật của mình, thật sự là rất biết tận hưởng hạnh phúc.
Tạ Kiến Vi tức điên: “Cút!”
Hứa Tề còn định làm trò đòi sống đòi chết, nhưng lần này Tạ Kiến Vi đã quyết tâm, tuyệt đối sẽ không chấp nhận yêu cầu hoang đường của hắn.
Hắn coi Hướng Lị Lị là gì? Lại muốn anh trở thành cái gì đây?
Vừa nghĩ tới mình nói chuyện yêu đương với một kẻ ghê tởm như thế, Tạ Kiến Vi thật muốn nôn.
Hứa Tề vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn suốt ngày quấn lấy Tạ Kiến Vi, cuối cùng bị Hướng Lị Lị phát hiện ra.
Hướng Lị Lị cũng hết sức không bình thường. Rõ ràng Tạ Kiến Vi đã chủ động chia tay với Hứa Tề, nhưng cô ta hoàn toàn không oán trách chồng chưa cưới của mình liều chết quấn chân người khác, mà cứ nhận định Tạ Kiến Vi quyến rũ Hứa Tề.
Cũng không biết nhà họ Hướng dạy dỗ con gái thế nào, đường đường một đại tiểu thư, ăn nói bậy ba, chửi người đến mức mấy bà thím chanh chua cũng phải xấu hổ vì thua kém quá nhiều.
Gặp phải hai nhân vật cực phẩm như vậy, Tạ Kiến Vi phiền muốn chết.
Sau đó Hướng Lị Lị lại ép anh nghỉ việc. Anh cũng vui vẻ rút chân ra khỏi khỏi vũng nước bẩn này, thu dọn đồ đạc cuốn gói về nhà.
Đáng mừng chính là, sau khi biết chuyện, Hướng Lị Lị bắt đầu quản chặt Hứa Tề. Hứa Tề không có cơ hội đến tìm Tạ Kiến Vi nữa, Tạ Kiến Vi cũng vui vẻ hưởng thụ những ngày tháng tĩnh lặng của mình.
Nhan Khả nói: “Tôi đúng là có mắt như mù nên mới nghĩ Hứa Tề đối với cậu tình sâu nghĩa nặng! Mẹ nó chứ, hắn thật sự đã làm nhục bốn chữ “tình sâu nghĩa nặng” này!”
Tạ Kiến Vi: “Đều là quá khứ cả rồi.”
Nhan Khả thở dài một tiếng, không muốn nhắc tới chuyện đau lòng của Tạ Kiến Vi nữa.
Mà bên này, không đề cập tới chuyện Tạ Kiến Vi có bực bội hay không, nhưng có người… à không, có một con quỷ đã tức đến sắp phát nổ rồi.
Lục Ly suýt thì tức đến hiện hình!
Đồ khốn kiếp nào! Dám bắt nạt Tạ Kiến Vi như vậy!
Nếu không phải không thể can thiệp chuyện đời thì nhất định Lục Ly sẽ giết chết hắn, chờ hắn chết lại đem hắn tới thế giới của quỷ để tra tấn một trăm lần!
Tuy không thể nhúng tay vào việc đời, nhưng Lục Ly vẫn có đủ khả năng khiến tên kia sống không bằng chết.
Lục Ly tìm mấy tiểu quỷ tới, dặn dò vài câu, cho chúng nó đi gây họa ở nhà họ Hứa.
Tuy Lục Ly vẫn cảm thấy chưa hả giận, nhưng tạm thời chỉ có thể làm đến vậy thôi, nên đành bảo đám tiểu quỷ ra tay mạnh một chút.
Đối với Lục Ly đám tiểu quỷ kia chỉ là nhóc con, nhưng trong mắt con người, chúng vẫn là ác quỷ hung dữ, cho nên lần này nhà họ Hứa thật sự có chuyện vui rồi.
Tạ Kiến Vi và Nhan Khả đều uống say mèm, Nhan Khả rất đau lòng, vừa đi vừa mắng Lauren như mắng chó.
Nhan Kha nghe mà hết cả hồn, cũng may không ai ghi âm, chứ nếu để Thượng tướng Lauren biết được, chắc chắn anh sẽ bị đánh chết, đánh chết thật sự luôn!
Tạ Kiến Vi không lên tiếng. Nhan Khả nói anh tốt tính còn giúp anh sỉ vả Hứa Tề, Tạ Kiến Vi cảm thấy cực kỳ hả dạ.
Thế nhưng đây là đường lớn, mắng chửi người cũng không phải chuyện hay, dù sao thì Hứa Tề cũng là một người có tên có tuổi.
Vì thế anh bảo: “Đừng mắng hắn nữa.”
Nhan Khả trợn mắt: “Không phải là cậu còn luyến tiếc thằng cặn bã kia đấy chứ!”
Tạ Kiến Vi: “…”
Không đợi anh giải thích, Nhan Khả say đến không biết trời trăng gì đã ôm anh, gào khóc: “Sao chúng ta thảm vậy, sao lại xui xẻo đến thế, yêu phải tên cặn bã đã quá khó chấp nhận rồi, vậy mà biết rõ hắn khốn nạn nhưng tôi vẫn không quên được hắn, sao tôi lại rẻ tiền như vậy!”
Nhan Khả vẫn còn lưu luyến Lauren, nên cho rằng Tạ Kiến Vi cũng không dứt được Hứa khốn nạn.
Nhìn bộ dạng khóc hu hu thật đáng thương của đối phương, Tạ Kiến Vi cũng không tiện nói mình căn bản không yêu Hứa Tề, chỉ đành im lặng lắng nghe.
Nhan Khả khóc đến xé gan xé ruột, Lục Ly nghe cũng cảm thấy gan buốt lòng đau.
Xong rồi… A Vi vẫn thích tên cặn bã kia. Tên kia làm ra những chuyện ghê tởm như vậy, thế mà A Vi còn không quên được, nhất định đã là yêu hắn rất nhiều.
Trong lòng Lục Ly đều là dấm đang sủi bọt, vừa chua vừa chát còn đặc biệt xót lòng.
Bộ não hắn bắt đầu hoạt động điên cuồng, hắn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà tưởng tượng, thậm chí còn cảm thấy… nếu Hứa Tề chết, có khi A Vi cũng không sống nổi.
Đúng lúc, Nhan Khả lại nói một câu: “Nếu Lauren cũng đòi sống đòi chết cầu xin tôi giống như Hứa Tề, rất có khả năng tôi sẽ tha thứ cho hắn, làm sao đây Kiến Vi, sao tôi lại vô dụng đến thế được.”
Tạ Kiến Vi an ủi hắn: “Đó cũng chuyện bình thường thôi, cậu đừng quá…”
Chuyện bình thường, Lục Ly vừa đau lòng vừa bừng tỉnh: mẹ kiếp, không thể để tên kia bị tra tấn quá thảm, ngộ nhỡ Tạ Kiến Vi mềm lòng quay lại với hắn thì biết phải làm sao!
Cũng may Tạ Kiến Vi không biết Lục Ly đang nghĩ gì, nếu không, anh nhất định sẽ đập bươu đầu hắn.
Hai quỷ say được một quỷ thật hộ tống về nhà an toàn.
Nhan Khả mắng cả một đường cuối cùng cũng mệt, về phòng liền lăn ra ngủ khò khò.
Tạ Kiến Vi thì toàn thân đầy mùi rượu, sợ về nhà sẽ khiến cha mẹ lo lắng nên dứt khoát nhắn, nói qua đêm ở nhà bạn.
Anh vẫn luôn là một đứa con ngoan, cha mẹ Tạ rất yên tâm, căn bản không nghĩ nhiều, còn dặn dò: đừng chơi quá muộn, trễ giờ đi làm.
Nơi ở của Nhan Khả rất khá, một ngôi nhà nhỏ ba tầng, có rất nhiều phòng dành cho khách.
Tạ Kiến Vi hoàn toàn có thể ở lại chỗ này, nhưng suy đi tính lại, anh vẫn thấy không thích hợp lắm nên định đi ra khách sạn.
Kết quả, lúc vừa ra cửa, anh liền đụng phải một nhân vật rất quen.
Lauren lộ vẻ khiếp sợ: “Tạ Kiến Vi?”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lauren khổ sở nói: “Cậu, cậu và A Khả…”
Tạ Kiến Vi cảm thấy có thể hắn đã hiểu lầm, nên giải thích: “Cậu ta uống quá nhiều, đã ngủ rồi, tôi chỉ đưa người về thôi.”
Lauren thở phào thấy rõ, lại xấu hổ nói: “Đã làm phiền đến cậu rồi.”
Hắn vội vào nhà, Tạ Kiến Vi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi: “À mà… anh định kết hôn?”
Lauren ngẩn người, trả lời chính là một câu như vậy: “Chẳng phải nước Z không cho phép kết hôn đồng giới hay sao?”
Nghe thế, Tạ Kiến Vi cảm thấy hình như thật sự có hiểu lầm ở đây: “Nhan Khả nói anh sắp kết hôn.” Anh còn nhấn mạnh, “Kết hôn với phụ nữ.”
Lauren giật mình: “Tôi? Tôi kết hôn với ai!”
Tạ Kiến Vi kể qua loa những gì Nhan Khả đã nói với mình.
Lauren đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó lại vui vẻ nói: “Em ấy nghĩ là tôi muốn kết hôn, nên lôi kéo cậu uống rượu giải sầu?”
Tạ Kiến Vi: “…” Có dự cảm chẳng lành, anh không muốn há miệng nữa.
Nhưng Lauren đã bắt đầu nhồi thức ăn cho chó: “Tôi có kết hôn đâu? Là nhóc kia cứ lén nhìn phụ nữ, chỉ cần thấy ngực bự là lập tức không rời mắt, tôi tức quá mới nói vậy, nào ngờ em ấy lại tưởng thật. Tôi có thể kết hôn với ai? Ngoài em ấy, tôi còn có thể kết hôn với ai được!”
Tạ Kiến Vi không kịp tránh, nốc nguyên một nắm thức ăn cho chó.
Thời thế đã đổi thay, Quân sư Tạ cũng có ngày hôm nay, đúng là bất ngờ không gì sánh được.
Lauren vào nhà, Tạ Kiến Vi cũng không tiện quấy rầy bọn họ, xoay người rời đi.
Nhan Kha đã tuyên bố rời mạng.
Tạ Kiến Vi không tiện nói năng gì… Dù sao cũng là đại Ly nhà anh không đúng, kéo CP phụ còn kéo đến ngọt ngào như vậy, khó trách Nhan Kha sẽ ngượng ngùng.
Thấy Tạ Kiến Vi chẳng nói chẳng rằng, Lục Ly lại bắt đầu tưởng tượng, cảm thấy nhất định đối phương đang đau lòng.
Vốn cả hai cùng uống rượu giải sầu, kết quả một người chỉ là hiểu lầm, chớp mắt đã ngọt ngào như mật, mà chuyện của Tạ Kiến Vi thì chắc chắn chẳng có lầm lẫn gì, càng nghĩ càng thấy đau thương.
Lục Ly nhẹ giọng nói: “Cậu có ổn không?”
Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, anh hiện hình, hai ta ôm hôn một chút thì em sẽ ổn thôi.
Nhưng không thể nói ra ngoài miệng.
Nên anh thấp giọng đáp: “Không việc gì.”
Lục Ly cũng không dám nhiều lời, sợ nói nhiều sai nhiều, khiến người nọ càng buồn hơn.
Tạ Kiến Vi đến khách sạn, vào phòng xong thì nằm vật xuống giường không muốn động đậy nữa.
Đầu choáng chân mỏi, tên ngốc kia lại chẳng biết đường đến ôm anh một cái.
Lục Ly vẫn không đủ to gan, hỏi nhỏ: “Đi tắm không? Tôi mở nước cho cậu.”
Tạ Kiến Vi vờ như không nghe thấy.
Lục Ly lại gọi: “A Vi?”
Tạ Kiến Vi ậm ừ một câu.
Lục Ly hơi động trong lòng, hỏi: “Tôi tắm cho cậu nhé?”
Tạ Kiến Vi vờ như không còn tỉnh táo: “Ừmm.”
Tim Lục Ly nhảy dựng lên: “Thật sự đồng ý để tôi tắm giúp cậu sao?”
Tạ Kiến Vi tiếp tục trả lời trong vô thức: “Ừmmm.”
Lục Ly vui vẻ nhướn cao lông mày, lập tức bế ngang người lên, còn trộm hôn vào má đối phương một cái.
Hắn đã nhận được sự đồng ý, hẳn không thể coi là dê xồm được!
Tạ Kiến Vi giả vờ ngủ, Lục Ly cẩn thận cởi quần áo cho anh, nhưng mới cởi áo thôi, đại Ly đã cứng đến mức có thể dùng làm vũ khí tấn công người khác.
Tiếp tục cởi quần, đợi khi đôi chân thon dài của đối phương lộ ra toàn bộ, Lục Ly liền không nhịn được mà hôn lên, còn vùi mặt vào bắp đùi trong của anh mà hôn mấy cái.
Cũng may Tạ Kiến Vi thật sự hơi say, nếu không, vừa bị hắn hôn thế này, chắc chắn anh sẽ nảy sinh phản ứng.
Lục Ly cũng không dám làm quá, sau khi hôn ba, bốn, năm, sáu cái thì hết sức nhẫn nhịn mà thả người vào bồn tắm.
Được nước ấm bao bọc thật là thoải mái, Tạ Kiến Vi khẽ rên một tiếng, Lục Ly suýt nữa nóng đầu mà bổ nhào lên.
Tắm rửa là một chuyện vừa ngọt ngào lại vừa khổ sở. Lục Ly cảm thấy chỗ nào trên người Tạ Kiến Vi cũng đẹp, cũng là bảo bối. Cứ nghĩ người tốt thế này lại yêu phải một tên cặn bã là hắn liền nổi trận lôi đình, chỉ muốn giết chết tên kia cho hả giận.
Quyến rũ nửa ngày, nhưng Lục Ly chẳng chịu làm gì cả, Tạ Kiến Vi cũng hơi bực.
Giả vờ đứng đắn cái gì!
Tạ Kiến Vi quyết định tự xử, anh dùng tay nắm nhẹ bộ phận căng cứng của mình, bắt đầu di chuyển lên cao xuống thấp.
Đầu óc Lục Ly nóng ran trong nháy mắt, hắn hỏi: “Có cần giúp không?”
Tạ Kiến Vi mơ hồ nói: “Ừm…”
Lục Ly liền hôn anh từ đầu đến chân.
Đoạn sau đúng là xe chạy không phanh kịp, Tạ Kiến Vi ậm ừ đẩy đưa, quyến rũ đối phương ân ái với mình.
Cảm giác này hết sức kỳ diệu.
Không nhìn thấy người lại càng ỷ lại vào xúc cảm và âm thanh, nhiệt độ nóng bỏng lan tràn khắp các tế bào thần kinh, mang đến một cảm giác sung sướng và ngọt ngào hiếm có.
Lăn qua lộn lại đến quá nửa đêm, hai người đều cảm thấy vô cùng mỹ mãn (chứ lại không à).
Tạ Kiến Vi ngủ cực kỳ say, Lục Ly thì không cần ngủ, nên cứ ôm và chăm chú ngắm nhìn anh. Nhìn kiểu gì cũng thấy thích, ngắm thế nào cũng thấy yêu, nét cười nơi khóe miệng hắn chưa bao giờ chìm xuống.
Ngày hôm sau, Tạ Kiến Vi tỉnh lại trong cơn đau lưng vật vã.
Lục Ly vẫn đang ôm anh.
Hai người đối diện, nhưng… Tạ Kiến Vi nhìn thấy chính là không khí.
Anh ngây người trong chốc lát, giật mình hô lên “Anh, tôi…”
Lục Ly không dám nói năng gì.
Một lúc lâu sau Tạ Kiến Vi mới bảo: “Là tôi đã uống quá nhiều.”
Lục Ly hơi chán nản, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Là tôi lợi dụng lúc cậu gặp khó khăn.”
Tạ Kiến Vi do dự.
Lục Ly lại nói thêm: “Tối qua có khiến cậu khó chịu không, tôi là lần đầu tiên, nhưng…”
Tạ Kiến Vi trong lòng buồn cười nhưng ngoài miệng vẫn phải tỏ ra tức giận: “Tôi cũng là lần đầu tiên!”
Lục Ly ngẩn người, kinh ngạc nói: “Lần đầu tiên? Cậu… cậu và Hứa Tề…”
Tạ Kiến Vi cau mày: “Nhắc đến hắn làm gì.”
“Chẳng phải hai người đã từng hẹn hò sao?” Giọng của Lục Ly nhỏ đi rất nhiều.
Tạ Kiến Vi lại nói: “Hẹn hò thì nhất định phải làm việc này à? Huống hồ tôi không thể chấp nhận…” Anh chưa nói hết câu, nhưng thực tế là Lục Ly đã không nghe thêm được gì nữa, trong đầu trong óc hắn đều hưng phấn và sung sướng, còn cả hạnh phúc ngập tràn.
Một lát sau, bỗng hắn long trọng nói: “A Vi, em yên tâm, tôi sẽ có trách nhiệm với em!”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly lại dè dặt bảo: “Tôi biết em chưa quên được Hứa Tề, nhưng không sao, chuyện đó từ từ sẽ qua. Em có thể cho tôi một cơ hội… một cơ hội…”
Tạ Kiến Vi thật sự “được yêu mà sinh sợ hãi”, đại Ly không tự ngược đúng là anh tương đối không quen!
Lục Ly thấp giọng nói cho hết lời, “Một cơ hội theo đuổi em không…”
Tạ Kiến Vi: theo đuổi cái quỷ gì, có thể trực tiếp cầu hôn luôn rồi đấy!
Đáng tiếc anh vẫn phải diễn theo kịch bản, hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tôi căn bản không biết anh là ai… thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt anh.”
Lục Ly cực kỳ hưng phấn: “Cái này đơn giản, tôi mở mắt cho em.”
Ngay giây tiếp theo, Tạ Kiến Vi liền nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai lai láng nhưng lại trần như nhộng. Hắn có một đôi mắt rất đỏ, ngoài ra không có gì thay đổi cả, vẫn đẹp đến chọc mù mắt người ta.
Nhìn thấy ông xã, đãng lẽ tâm tình Tạ Kiến Vi phải trở nên rất tốt, kết quả anh đột ngột thay đổi sắc mặt, nếu nói quá lên một chút thì gọi là “hoa dung thất sắc” cũng không sai.
“Này… Này…”
Anh chẳng những nhìn thấy ông xã đẹp trai, mà còn thấy cả đám quỷ chết thảm rớt mắt, vỡ đầu, thủng bụng, lòi ruột ở đằng xa nữa!