Cách Đấu Binh Vương

chương 32: chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay sau đó, Lý Thực Thành phát hiện thi thể của tên lính đánh thuê đang nằm trên mặt đất, cậu lập tức la thất thanh: “Có chuyện gì thế này?”

Triệu Quốc Khánh kể lại chuyện đoàn lính đánh thuê Bầy Sói lẻn vào khu vực thi đấu và uy hiếp mọi người, sau đó hỏi: “Thực Thành, anh có sẵn sàng chiến đấu cùng chúng tôi không?”

“Đương nhiên là có!” Lý Thực Thành gật đầu thật mạnh và nói tiếp: “Vốn dĩ, tham gia quân ngũ là để đánh giặc.

Thế nhưng, những tên lính đánh thuê kia lại đến đây gây hấn, đương nhiên chúng ta phải chiến đấu đến cùng.

Vả lại, nếu không nhờ cậu cứu mạng bọn tôi vào hai tháng trước thì có lẽ, tính mệnh của tôi đã sớm không còn.

Cho dù lần này ra trận có chết thì cũng đáng!”

“Anh yên tâm! Chỉ cần chúng ta làm theo kế hoạch, toàn đội sẽ không chết.” Triệu Quốc Khánh tự tin khẳng định, sau đó giao súng trường tự động trong tay cho Lý Thực Thành.

Cậu nhìn khẩu súng đó, lập tức lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Tôi không cần.”

“Tại sao?” Triệu Quốc Khánh khó hiểu hỏi lại.

Lý Thực Thành nghiêm túc trả lời: “Khẩu súng này là của cậu.

Nếu tôi lấy, cậu sẽ không còn vũ khí.

Tôi không thể làm thế được.”

Toàn đội đều phải đối đầu với những tên lính đánh thuê tàn bạo, giết người không chớp mắt.

Nếu họ có súng trong tay thì hy vọng sống sẽ càng cao.

Ngược lại, nếu không có súng, khả năng sống sót càng thấp.

Triệu Quốc Khánh hiểu rằng Lý Thực Thành đang lo lắng cho mình, lập tức mỉm cười.

“Anh đừng lo! Tôi có thể tự bảo vệ mình.

Nhìn xem, tôi vẫn còn giữ những thứ này.”

Dứt lời, anh liền lấy dao găm, súng và lựu đạn mà mình đã đoạt lấy từ thi thể lính đánh thuê, giơ chúng ra cho Lý Thực Thành xem qua rồi tiếp tục nói: “Bây giờ, mọi người đã là một chiến đội.

Nếu anh không có vũ khí thì có thể sẽ làm liên lụy đồng đội.

Vì vậy, anh cứ tạm giữ khẩu súng này đi.”

“Cậu thật sự ổn chứ?” Vẻ mặt của Lý Thực Thành vẫn một mực lo lắng dù đã nhận vũ khí từ anh.

Triệu Quốc Khánh mạnh mẽ gật đầu, nhanh chóng quét mắt một vòng rồi nói: “Nơi này không an toàn, chúng ta rời khỏi đây trước rồi hẵng tính.”

Bởi, nếu tiếng súng ban nãy đã thu hút Lý Thực Thành thì cũng có thể khiến người khác chú ý.

Mặc dù nhóm ba người Triệu Quốc Khánh đều quyết tâm đánh địch đến cùng, nhưng bọn họ vẫn chưa hiểu rõ tình hình của đối phương nên không thể mạo hiểm ở lại đây, cần phải di dời địa điểm trước.

Trong lòng Triệu Quốc Khánh hiểu rõ rằng: lính đánh thuê tìm đến đây tám phần là vì anh.

Cho nên, bọn họ sẽ không bắn chết anh ngay khi vừa chạm mặt.

Chính vì thế, anh đã đề ra một kế hoạch tác chiến, trong đó lấy bản thân là mồi nhử, cố tình lộ diện để dụ kẻ địch xuất hiện.

Cùng lúc đó, Lý Thực Thành và Phùng Tiểu Long chịu trách nhiệm mai phục trong bóng tối để bắn chết đối thủ.

Lúc đầu, Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành đều không đồng ý để Triệu Quốc Khánh lấy chính mình để làm mồi nhử.

Nhưng sau đó, họ đã bị anh thuyết phục.

Ba người họ lập nên thế trận “một sáng, hai tối” để tác chiến chống lại lính đánh thuê.

Huấn luyện viên Tiêu vẫn ẩn mình trong bóng tối để quan sát, nhanh chóng phát hiện một tình huống thú vị.

Phùng Tiểu Long tuy là sĩ quan cấp một, còn đang giữ chức tiểu đội trưởng, nhưng anh ta lại không thể chiếm lĩnh vị trí chỉ huy trên chiến trường này.

Ngược lại, Triệu Quốc Khánh chỉ là một tân binh, nhưng anh lại vượt trội hơn Phùng Tiểu Long cả về khả năng chiến đấu và tài năng lãnh đạo, hiển nhiên trở thành chỉ huy của chiến đội ba người.

“Không ngờ thằng nhóc này lại sở hữu năng lực chỉ huy chiến đấu bẩm sinh.”

Huấn luyện viên Tiêu tự mình lẩm bẩm.

Trong mười ngày qua, Triệu Quốc Khánh đã khiến anh ta liên tục cảm thấy kinh ngạc.

Một người lính tốt có thể được đào tạo thông qua bồi dưỡng, nhưng một lãnh đạo xuất sắc thì phải dựa vào thiên bẩm.

Một chỉ huy giỏi thông thường đều có thể chỉ đạo đường lối chiến đấu.

Họ là thiên tài trong số các thiên tài, mà Triệu Quốc Khánh chắc chắn là kiểu người như vậy.

Cũng không biết là do nhóm ba người Triệu Quốc Thanh xui xẻo hay bọn lính đánh thuê may mắn mà suốt cả một đêm, ba người không hề chạm mặt kẻ địch.

Mãi sau hừng đông, Triệu Quốc Khánh mới phải chạy trốn rất nhanh trong rừng, theo sau là hai gã đang mặc đồ ngụy trang và đeo phù hiệu của quân đoàn lính đánh thuê đàn sói trên ngực.

Giống như Triệu Quốc Khánh đã dự đoán, hai gã lính đánh thuê kia không hề nổ súng khi chạm mặt anh.

Thậm chí, chúng còn không định bắn chết Triệu Quốc Khánh khi anh chạy trốn, mà chỉ liều mạng đuổi theo để bắt sống.

“Tùm.” Triệu Quốc Khánh chợt ngã lăn quay xuống đất.

Hai tên lính đánh thuê ở phía sau lợi dụng thời cơ đuổi kịp, bao vây anh từ trái qua phải, đồng thời chĩa súng vào những bộ phận trọng yếu của anh.

“Nhóc con! Cậu… chạy cũng nhanh lắm.

Có giỏi thì đứng dậy, chạy trốn lần nữa thử xem!” Một trong số lính đánh thuê mắng anh bằng tiếng Anh.

Nhìn thấy nụ cười của Triệu Quốc Khánh, tên lính đánh thuê còn lại chợt cảm thấy lạnh sống lưng, nói với đồng bọn: “Hình như có gì đó không đúng.”

Chính lúc này, tia lửa từ trong bụi cây hai bên đột nhiên phóng đến, hơn mười phát đạn đồng thời bay ra, ghim chuẩn xác vào hai tên lính đánh thuê.

Khoảng cách quá gần khiến hai gã dù có phát hiện sớm cũng khó mà chạy thoát.

Huống hồ trước khi tiếng súng vang lên, họ căn bản không ngờ lại có mai phục ở hai bên mạn sườn.

Nhìn mỗi tên lính đánh thuê đều trúng hơn mười loạt đạn, gục ngã bên cạnh, Triệu Quốc Khánh không khỏi mỉm cười.

Lúc này, Lý Thực Thành và Phùng Tiểu Long cũng nhảy ra khỏi lùm cây.

“Quốc Khánh, chiêu thức tác chiến này của cậu thật sự rất tuyệt, khiến cho đối thủ ngay cả một đường sống cũng không có!”

Lý Thực Thành vừa nói vừa bội phục anh.

Trên thực tế, cậu cũng không hiểu vì sao mấy tên lính đánh thuê kia lại không bắn chết Triệu Quốc Khánh.

Phùng Tiểu Long vẫn đang cảnh giác quan sát xung quanh, đề phòng kẻ địch đuổi theo bọn họ từ phía sau.

Triệu Quốc Khánh vừa thu thập vũ khí và trang bị từ hai xác chết vừa đáp: “Lần sau, các anh đừng nên bắn nhiều đạn cùng lúc như vậy.

Chỉ cần đảm bảo mục tiêu đã chết là được.

Ngộ nhỡ có kẻ địch khác bất ngờ xuất hiện, chúng ta mà hết đạn thì sẽ rất phức tạp.”

“Ồ! Tôi hiểu rồi.

Lần sau sẽ cẩn thận hơn.” Lý Thực Thành lập tức trả lời.

Triệu Quốc Khánh lần lượt giao hai băng đạn đã dùng cho cậu và Phùng Tiểu Long, sau đó cả ba cùng bước đến chiến trường mới.

Từng người đều cầm trong tay vài vũ khí thu được sau lần tác chiến vừa rồi để tùy cơ ứng biến.

Trước đó, Lý Thực Thành và Phùng Tiểu Long đã phục kích ở trong bóng tối, chờ Triệu Quốc Khánh dụ địch đến thì lập tức bắn hạ.

Hiện tại, anh vẫn đang đi ở chỗ sáng, trong khi hai người còn lại đi theo sau, cách một khoảng năm mươi thước.

Một khi Triệu Quốc Khánh chạm mặt và giao chiến với kẻ thù, hai người đằng sau sẽ lập tức tập kích hai bên của đối thủ bằng tốc độ nhanh nhất, hình thành thế trận ba mặt đánh bọc sườn để tiêu diệt mục tiêu.

Trên đường đi, Triệu Quốc Khánh gặp một tuyển thủ muốn phục kích mình.

Thế nhưng, khi người kia thấy trên tay anh đang cầm súng thật và đạn thật, hắn ta lập tức xoay người bỏ chạy.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Phía trước đột nhiên vang lên ba tiếng súng nổ.

Triệu Quốc Khánh liền tăng tốc chạy tới.

Người nổ súng là một gã lính đánh thuê xui xẻo gặp phải Bàng Hổ.

Hắn ta đã trốn trên cây suốt hai tiếng đồng hồ, vốn định đợi những tuyển thủ khác đi ngang qua thì tập kích đối phương.

Nhưng không ngờ, người tìm đến lại là một tên lính đánh thuê.

Bàng Hổ là kiểu người chủ động tấn công.

Cho nên, khi nhìn thấy gã lính đánh thuê kia, hắn ta không hề quan tâm đối phương là ai.

Bàng Hổ chỉ biết rằng: nếu đối phương phát hiện ra mình trước, hắn ta nhất định sẽ nhảy xuống giao chiến.

Sau khi tên lính đánh thuê bị tấn công bất ngờ, gã vội bóp cò, nhưng mới bắn được ba viên đạn thì liền bị Bàng Hổ đấm một quyền, ngã xuống đất.

Sau đó, cả hai lao vào ẩu đả.

Thực lực của Bàng Hổ được xem là tốt nhất trong tất cả tuyển thủ.

Chỉ có điều, đối thủ của hắn ta lại là lính đánh thuê đàn sói cấp Đồng, đồng nghĩa với việc sở hữu năng lực chiến đấu mạnh hơn.

Lính đánh thuê cấp Đồng đã được tôi luyện qua hàng chục cuộc thực chiến.

Họ không chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ mà còn biết đánh thẳng vào điểm yếu của đối thủ, có thể giết địch chỉ trong nháy mắt.

Trong khi đó, ngoại trừ khả năng đánh nhau kịch liệt, Bàng Hổ chưa từng tham chiến ở một chiến trường thật sự nào.

Hắn ta chỉ muốn đánh bại tên lính đánh thuê trước mặt, căn bản không hề nghĩ tới việc giết đối phương.

Lúc đầu, Bàng Hổ quả thật chiếm thế thượng phong, nhưng hắn ta nhanh chóng lúng túng bởi sát chiêu của đối thủ.

Chỉ sau mười chiêu, Bàng Hổ đã bị gã đâm một nhát vào vai.

Trên gương mặt tên lính đánh thuê hiện lên nét cười lạnh lùng và cay nghiệt.

Gã vốn dĩ muốn dùng nhát dao này đâm thẳng vào tim của Bàng Hổ, nhưng không ngờ đối phương lại tránh được.

Song, việc này không hề gì.

Sau khi đâm vào vai, gã lại rút dao ra, hướng về phía cổ của Bàng Hổ chém xuống.

Hắn ta không khỏi bàng hoàng.

Bởi lẽ, hai người chỉ cách nhau một cánh tay.

Nếu đối phương dùng dao thẳng tay chém xuống, dù không chặt được đầu thì cũng chặt rớt cổ, hắn ta nhất định sẽ chết.

“Đoàng!”

Tiếng súng đột nhiên vang lên phía sau Bàng Hổ.

Một viên đạn xé gió bay vụt qua cổ hắn ta, hơi gió lạnh buốt khiến hắn không khỏi rùng mình.

Ngay sau đó, viên đạn găm vào vai tên lính đánh thuê.

Dưới tác động của viên đạn, vai của gã theo quán tính bị hất ra sau, cho nên con dao trên tay không thể cắt đứt cổ của Bàng Hổ.

“Nằm xuống!” Triệu Quốc Khánh gào lên.

Không kịp nghĩ ngợi, Bàng Hổ lập tức ngồi sụp xuống đất sau hiệu lệnh đó.

“Đoàng, đoàng!” Hai phát súng kế tiếp găm trúng ngực của tên lính đánh thuê.

"Rầm" một tiếng, gã ngã ngửa xuống đất.

Triệu Quốc Khánh cầm súng đi tới chỗ Bàng Hổ, họng súng vẫn chĩa vào kẻ địch đang nằm dưới đất để kiểm tra xem gã đã chết hay chưa.

Sau đó, anh nhìn Bàng Hổ, hỏi: “Anh không sao chứ?”

Lúc này, Bàng Hổ mới quan sát Triệu Quốc Khánh - người vừa nổ súng để cứu mình.

Sau đó, hắn ta lại nhìn Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành đang chạy đến từ phía sau, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Nơi này nguy hiểm, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”

Triệu Quốc Khánh nhặt vũ khí và trang bị trên thi thể, nhân tiện lấy luôn túi cứu thương của đối phương.

Sau đó, anh dẫn ba người kia lùi lại một khoảng cách đó một trăm mét.

Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành phụ trách cảnh giới để Triệu Quốc Khánh sử dụng túi cứu thương giúp Bàng Hổ cầm máu.

Vừa làm, anh vừa kể về chuyện đám lính đánh thuê bầy sói, cuối cùng hỏi: “Anh có muốn gia nhập đội của chúng tôi để tham chiến không?”

Vốn dĩ, tất cả mọi người đều là đối thủ của nhau.

Bàng Hổ vẫn luôn tìm cơ hội để đánh bại Triệu Quốc Khánh.

Nhưng bây giờ, hắn ta lại được anh cứu mạng.

Dẫu vậy, trước lời mời nhập nhóm của anh, hắn ta vẫn có chút do dự.

Suy nghĩ một hồi, Bàng Hổ lắc đầu, đáp: “Cảm ơn cậu đã cứu tôi.

n tình này, tôi sẽ trả lại, nhưng sẽ không gia nhập nhóm các người.”

“Tại sao? Cậu sợ chết à?” Lý Thực Thành vốn đang làm nhiệm vụ cảnh giới, đột nhiên chen vào hỏi.

Sắc mặt của Bàng Hổ lộ vẻ lúng túng, đáp bằng giọng giận dữ: “Nếu ông đây sợ chết thì lúc nãy đã bỏ trốn chứ không phải ở lại giao chiến cùng gã kia!”

“Vậy tại sao cậu lại không muốn chiến đấu cùng chúng tôi?” Lý Thực Thành hỏi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio