Tôi và An Mông nhìn nhau, sau đó chúng tôi nghiến răng, nhắm mắt lại và bắt đầu hành động.
"A a a, đều tại chị ấy, không biết tại sao đột nhiên chị An Mông đẩy em, sau đó em bị cậu bé đụng trúng."
An Mông: "Đúng đúng đúng, là tôi làm đó thì sao?!"
"Chị đúng là một người phụ nữ độc ác!"
An Mông: "Đúng vậy, tôi thật ác độc!"
"Anh phải xem bộ mặt thật của chị ấy!"
An Mông: "Đúng vậy, anh Vân Gián nhất định phải thấy rõ bộ mặt xấu xa của em!"
Sau khi nói xong những điều cần nói, tôi và An Mông nhìn nhau, chị ấy ra hiệu cho tôi rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó phát hiện bầu không khí có chút quái dị.
Cậu nhóc nhìn chúng tôi như đang xem màn kịch hay, vừa gặm bánh vừa đung đưa chân.
Vân Gián bình tĩnh không nói một lời nào, dựa theo hiểu biết của tôi, đây chắc chắn là dấu hiệu của sự tức giận.
An Mông nhận điện thoại rồi rời đi, đừng tưởng tôi không nhìn thấy chị cầm ngược điện thoại, thật là một người không có nghĩa khí!
Tôi cúi đầu không dám nói nữa, bước một bước nhỏ tới, vươn tay giật góc áo Vân Gián.
"Xin lỗi, em sai rồi, lẽ ra không nên đùa giỡn anh."
"Đừng hòng làm nũng với anh!"
"Làm gì có? Em.." Tôi ngẩng đầu lên định vặn lại, nhưng tôi đã kịp ngậm miệng lại khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước của Vân Gián.
Thấy vẻ mặt nũng nịu của tôi, Vân Gián thở dài.
"Ăn đủ chưa?"
“Chưa.” Tôi lắc đầu và ăn một nửa chiếc bánh kếp còn lại, vị chẳng ngon chút nào.
"Muốn ăn thêm gì?"
"Bún ốc! Kèm thêm măng chua với chân vịt trứng ốp la!"
Vân Gián quay đầu rời đi, tôi không biết có nên đi theo hay không.
"Còn không đi theo, muốn anh bế đi à?"
“Dạ!” Tôi nhanh chóng bước theo sau.
Ánh trăng ban đêm rất sáng, chiếu vào người Vân Gián, trông anh dịu dàng hơn rất nhiều.
Tôi chợt nhớ đến ánh mắt giữa tôi và Vân Gián trong văn phòng vào ban ngày, và những khoảnh khắc trong thời gian cách ly.
Xong rồi, cảm giác của tôi dành cho Vân Gián....
Nghĩ đến tư thế xấu hổ của Vân Gián và tôi trong bếp vào đêm trước khi lệnh phong tỏa được gỡ bỏ, mặt tôi đỏ bừng lên.
Để tránh cho Vân Gián phát hiện ra điều bất thường, tôi bắt đầu tìm chuyện gì đó để nói.
"Anh Vân Gián, anh ăn bún ốc bao giờ chưa?"
Vân Gián lắc đầu, "Anh rất ít ăn đồ ăn vặt."
"Vậy thì hôm nay anh đến đây là lựa chọn đúng đắn, nhà hàng chúng ta đến là nhà hàng ngon nhất mà em từng ăn!"
À quên, bún ốc có mùi hơi thum thủm.
Vì vậy, khi nhìn Vân Gián mặt mày cau có, mặc một bộ vest ngồi trong quán bún, tôi đột nhiên bắt đầu hối hận về ý định ăn bún ốc.
"Vân Gián, nếu không được thì anh về trước đi? Nơi này rất gần nhà em, em có thể tự về."
"Không phải nay anh mời em ăn sao?"
"Nhưng cái này..."
"Đừng nói nhảm nữa, em ăn được thì anh cũng ăn được."
Động tác của chủ quán rất nhanh, chưa đầy hai phút tô bún ốc đã được đưa đến bàn.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ bối rối như vậy trên mặt Vân Gián, đặc biệt là khi anh thấy tôi hớp một ngụm lớn.
Vân Gián vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, có một chút háo hức ẩn giấu trong sự chần chừ của anh.
"Anh có biết câu nói về món bún ốc không?"
Tôi nhấp một ngụm nước lèo và nói chuyện với Vân Gián.
"Câu nói gì?"
“Trên đời chỉ có hai loại người: thích bún ốc và người chưa ăn bún ốc bao giờ.” Nói xong, tôi húp thêm một ngụm bún.
Sau khi nghe tôi nói xong, Vân Gián bày ra vẻ mặt đằng nào cũng ngỏm, cắn răng ăn một miếng.
Trong vòng vài giây, tốc độ húp bún của anh ấy còn nhanh hơn tôi!
Hãy để tôi nói, Vương Canh Trạch thực sự là một nhà tâm lý học, ngay cả một ông chủ cũng không thể vi phạm định luật về hương thơm!
(một cụm từ để chỉ tình huống một người ban đầu quyết định không làm nhưng cuối cùng lại làm việc đó)
Trên đường về, tôi bắt đầu trêu chọc Vân Gián.
"Vân tiên sinh, bình thường không phải anh không ăn đồ ăn ngoài sao?"
"Luôn có những trường hợp đặc biệt."
"Loại tình huống đặc biệt này không thường xuyên xảy ra."
"Nhưng nó luôn luôn là một bất ngờ, phải không?"
Vân Gián nhìn tôi và nói một cách nghiêm túc, đôi mắt anh ấy trong như nước, nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Không biết có phải là bởi vì ánh trăng đêm nay hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy đêm nay có một tầng sương lấp lánh đang bao phủ lấy thân thể Vân Gián, khiến anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Khi tôi nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào Vân Gián trong một thời gian dài, tôi vội vàng bắt đầu chuyển chủ đề:
"Tối nay thời tiết đẹp ghê."
"Ừ, đêm nay trời thật đẹp."
He he không phải anh ấy định tỏ tình với mình chứ?
Nếu không sao anh ấy lại nói vậy với mình?
Mình nên làm gì đây?
Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần bạn nguyện ý trốn đi!
Tôi bị choáng ngợp bởi bầu không khí mơ hồ này và bắt đầu nói xà lơ để trốn tránh:
"Ai da, vừa rồi con mèo của em gọi điện thoại cho em nói toilet của nó bị tắc rồi, em về nấu cơm cho bé nó đây, bái bai sếp nhé!"
Nói xong tôi chạy đi không ngoái đầu lại.
Sau khi về đến nhà, tôi vùi khuôn mặt đỏ bừng vào gối, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra.
Không, tôi phải tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Vân Gián.
Sau khi lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, tôi nhận được tin nhắn từ dì Thẩm Vận yêu cầu tôi tham dự dạ tiệc vào tối mai.
"Con á?"
"Đúng vậy, Vân Gián nói với dì, Lâm Hoán cũng sẽ tham gia."
?!
"Ok luôn dì!"
Bằng cách này, tôi không chỉ có thể nhìn thấy Lâm Hoán, mà còn có thể tạm thời tránh xa Vân Gián. Tôi cần thời gian để thông suốt suy nghĩ, điều này rất tốt.
Sáng sớm hôm sau, dì Thẩm Vận đưa tôi đi thử trang phục.
Có lẽ vì tôi biết rằng tôi đã yêu Vân Gián, lòng tôi cảm thấy tự ti hơn.
Vân Gián nghĩ rằng món bún ốc rất ngon là vì anh ấy chưa bao giờ ăn chúng trước đây.
Nhưng liệu những người đã quen ăn Michelin có thực sự muốn ăn bún ốc suốt đời?
Có thể là gần đây tôi đã xem chương trình phát sóng trực tiếp của một người trong giới thượng lưu, tôi luôn cảm thấy rằng những người thuộc tầng lớp cao luôn khinh thường người nghèo.
"Con sao vậy?"
Thấy tôi lơ đãng, dì Thẩm Vận lên tiếng.
“Dì Vận, sao dì lại đồng ý cho con làm bạn gái của anh Vân Gián?”
"Thế con cho rằng dì nên bác bỏ mối quan hệ của hai đứa, cho con năm trăm vạn để rời xa con trai dì, không bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa?"
Tôi không nói lời nào, coi như là đồng ý với lời nói của dì ấy.
"Tri Tri mà dì biết là người không sợ trời không sợ đất mà bây giờ lại sợ hãi? Lại còn nhăn mặt." Dì Thẩm Vận vừa cười vừa xoa mặt tôi và tiếp tục nói, "Chuyện khác dì có thể quản nó, còn về mặt tình cảm, nhà dì rất dân chủ. Khi xưa dì kết hôn với cha của Vân Gián, mặc dù gia đình dì không đồng ý nhưng họ vẫn tôn trọng lựa chọn của dì và dì cũng sẽ tôn trọng quyết định của Vân Gián”.
"Dì đương nhiên tin tưởng mắt nhìn của con trai mình, khoảng thời gian này ở chung với nhau, trái tim dì cảm nhận được sự chân thành của con. Huống chi, Vân gia còn chưa đến mức phải liên hôn thương mại."
"Nhưng Vân Gián và con..."
"Là giả, là ngụy trang lừa gạt dì."
!!! Dì ấy biết hết rồi? Từ khi nào?
Không nên, kỹ năng diễn xuất của tôi khá tốt!
"Con..."
"Sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ dì không nhìn ra được lần đầu về ra mắt, hai đứa trông lúng túng thế nào sao."
"Vậy tại sao dì vẫn tốt với con như vậy?"
"Cô gái ngốc, tình yêu của dì dành cho con không liên quan gì đến việc con có phải là bạn gái của Vân Gián hay không, chỉ đơn giản là vì con xứng đáng. Cho dù con và Vân Gián không thể trở thành đôi, nhưng con vẫn là của dì. Hơn nữa, dì thấy ánh mắt thằng nhóc đó nhìn con rất mờ ám.
Sau những lời của dì Thẩm Vận, tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Vân Gián không thích tôi là do mắt nhìn của anh ấy kém, còn nếu anh ấy thích tôi thì bởi vì tôi đáng giá!
Hơn nữa, khi An Mông hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ giàu to, hàng dài trai đẹp đang chờ tôi?!
Đến lúc đó, tôi sẽ tìm ra mười tám em trai, Lí Gián, Vương Gián, Hách Gián, kiểu gì cũng có một người tốt hơn Vân Gián!
Sau khi hiểu ra, tôi vui vẻ mặc thử chiếc váy nhỏ, trong lòng không còn bận tâm gì nữa.
Khi đến địa điểm tổ chức tiệc, tôi thấy An Mông cũng ở đó, sau khi chào dì Thẩm Vận xong, tôi đi tìm An Mông.
Chỉ cần nhân cơ hội này để hoàn thành các nhiệm vụ còn lại.
Khi tôi đến gần An Mông, tôi thấy chị ấy đang đối đầu với một vài cô gái trong buổi dạ hội, trông chị ấy giống như một nữ phụ xấu xa với tư thế một chọi bốn.
Thấy tôi tới, An Mông cũng không muốn cãi nhau với họ, chị ấy trợn mắt chửi một câu "Mặt đẹp nhưng tư duy hạn hẹp", sau đó đi về phía tôi.
"Ha ha, em cảm thấy cảnh lúc nãy ngầu bá cháy, rất hợp với phong thái nữ phụ ác độc."
"Chị đây nhìn thấy mặt bọn nó đã thấy khó chịu."
"Được, được, mau hoàn thành nhiệm vụ, còn bao nhiêu nữa mới xong?"
"Sắp tới rồi, cần em phối hợp cũng không nhiều lắm. Hệ thống nói chỉ cần chị khiến cho nam nữ chính ở bên nhau, coi như hoàn thành nhiệm vụ."
"Cái gì, ở bên nhau á? Hiện tại em chỉ muốn lập nghiệp, khi nào có tiền, em sẽ thuê mười tám người Lí Gián và Vương Gián!"
"Vậy em thật có triển vọng."
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không mà sao tôi lại nghe thấy giọng nói của Vân Gián?
Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy Vân Gián trong bộ vest đang nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đen thui.
Tôi nghĩ có lẽ mình đang gặp ảo giác, nếu không làm sao tôi có thể nhìn thấy biểu cảm như thể ăn giấm trên khuôn mặt của Vân Gián?!
"Ah, chuyện này anh nghe em giải thích."
Vân Gián không nói gì, bày ra biểu cảm "Tôi sẽ chống mắt lên xem em làm gì".
Một lúc sau, thấy tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, Vân Gián thở dài kéo tôi ra khỏi sảnh.
"Lúc về nhà không nhắn cho anh một tin nào, em lại có thời gian cùng mẹ đi thăm mấy anh đẹp trai, quả là chuyện quan trọng!"
"Lâm Hoán đúng không? Ngày mai anh sẽ phong sát cậu ta!"
"Còn muốn bao nuôi mười tám người, em đúng là có tố chất làm hôn quân?"
"Không thể tức giận, không thể tức giận, không thể tức giận, tức giận sẽ tổn hại cơ thể, lỡ mình hẹo thì em ấy sẽ tìm đẹp trai khác hay thế mình mất!"
Vân Gián vừa đi vừa suy nghĩ, tôi đi theo sau, muốn cười mà không dám cười.
Suốt quãng đường đến bãi đậu xe, Vân Gián giận dữ uống một chai nước khi nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của tôi.
"Sao em không trả lời tin nhắn của anh?"
"Anh có nhắn ư? Em không thấy!"
Thật ra thì tôi cũng thấy nhưng không biết trả lời sao.
"Vậy thì bây giờ anh sẽ nói trực tiếp với em."
Vân Gián hít một hơi thật sâu và nói:
"Ưng Tri Tri, anh đã gặp rất nhiều cô gái, nhưng anh chưa bao giờ gặp người kỳ lạ như em. Em sẽ cuộn tròn trong một góc và ngủ gật trong cuộc họp buổi sáng, có mấy lần anh còn thấy em ch ảy nước miếng. Mỗi lần anh hỏi em đang làm gì thì em luôn quay lại với nụ cười trên môi, lúc sau lại quay mặt thầm mắng anh. Lúc đó anh nghĩ, thật thú vị khi kết giao với một người như em. Anh định nhờ em giả làm bạn gái của anh để đối phó với người nhà, nhưng sau khi chúng ta ở bên nhau gần nửa tháng, anh đột nhiên không muốn làm bạn với em nữa.”
Bãi đậu xe thiếu ánh sáng, nhưng tôi cảm thấy đôi mắt của Vân Gián sáng ngời.
Dường như có vô số bong bóng màu hồng trong không khí, mặt tôi hơi nóng, đầu óc trống rỗng.
"Ưng Tri Tri, anh không muốn làm bạn với em nữa, em có muốn làm bạn gái chính thức của anh không?"
Vân Gián đang tỏ tình với tôi? Vân Gián đang tỏ tình với tôi!
"Vậy anh đồng ý ăn bún ốc cả đời không?"
"Anh nguyện ý cả đời này ăn bún ốc với Tri Tri."
Một chiếc ô tô vừa mới dừng lại cách đó không xa, ánh đèn pha của chiếc xe chiếu lên người Vân Gián, trông anh dịu dàng hơn rất nhiều, ma xui quỷ khiến tôi gật đầu.
Vân Gián, người ban đầu đang lo lắng, thấy tôi gật đầu thì nhẹ nhõm hẳn, anh kéo tôi vào lòng và nở một nụ cười.
"Vậy, em có thể không bị trừ lương nếu em đến muộn không?"
"Không được, phu nhân phải làm gương."
Tôi ngẩng đầu lên phản đối, Vân Gián cười ôm tôi vào lòng nói thêm:
"Nhưng anh sẽ bồi thường cho em bằng tất cả tài sản của mình."
- ----
Toàn văn hoàn