“Ừm, muội không khóc, nương xấu nhất, cướp đường viên của muội.” Cầu Hi Lan lau nước mắt, nàng muốn vui vẻ, ngày mai dâng hương cho phụ mẫu.
”Hi Lan ngoan, qua hai ngày nữa tỷ tỷ dẫn muội đi chơi, a! Hi Trúc cũng ngoan, tỷ sẽ mua cho đệ mứt quả cùng bánh tuyết ngọt.” Hai đứa nhỏ này cũng sắp buồn bực muốn chết rồi, nên dẫn bọn họ ra ngoài hít thở không khí, gia phong bất chính của Đinh phủ không tốt đối với sự phát triển của trẻ nhỏ.
Nắm lấy bàn tay mềm mại, mỗi bên dắt một đứa, Cầu Hi Mai càng thêm quyết tâm, nàng nhất định phải rời khỏi Đinh phủ này, đệ đệ và muội muội là hy vọng để nàng sống tiếp, nàng muốn dẫn bọn họ rời khỏi nơi ô uế này.
Tỷ đệ ba người tay trong tay đi đến chính sảnh, đi qua cửa mới buông lỏng tay ra, hai tiểu oa nhi mới năm tuổi bộ dạng thiên chân khả ái, giống nhau như đúc, ăn mặc cũng giống nhau, đều nhu thuận ngoan ngoãn đi theo sau tỷ tỷ.
Bởi vì nam nữ phải phân bàn, lấy mười sáu chậu cây mộc hương nhỏ làm thành tấm bình phong ngăn hai nơi, nam nhân một bên, nữ quyến một bên, nhưng bởi vì Hi Lan, Hi Trúc còn nhỏ nên ngồi cùng một bàn với Cầu Hi Mai.
Đinh gia nhiều người, thế hệ của Đinh Vượng Hải tách ra ở riêng, Đinh Vượng Hải trở thành gia chủ, có một thê bốn thiếp, chính thất Lỗ thị, trưởng tử Đinh Lập Hi.
Đào di nương sinh được một nam một nữ là Đinh Lập Phong và Đinh Tư Viện, Hồ di nương sinh được một nam là Đinh Lập Hành, Diệp di nương sinh được một nữ là Đinh Tư Phán, Thủy di nương mới gả đến chưa được một năm, không có con. Còn có những thông phòng và thị thiếp khác nhưng không có tư cách được ngồi ở đây, tránh ở sảnh khác, không cần đến hầu hạ.
”Sao lại dẫn theo hai đứa con riêng ra đây, không phải đã cho người đưa tặng vài món tới thiên viện sao? Chưa qua hiếu kỳ mà đi ra ngoài là điềm xấu, thật sự là xui xẻo.” Lỗ thị mở miệng là không buông tha cho bất kỳ ai, nhịn không được muốn châm chọc vài câu.
Năm mười lăm Cầu Hi Mai kết thân đúng lúc tròn trăm ngày mất của phụ mẫu, nếu không phải đợi ba năm mới qua hiếu kỳ.
Lúc ấy đồ cưới không nhiều lắm, Lỗ thị đã không thích Cầu Hi Mai, hơn nữa lại còn nhiều thêm hai đứa con riêng ăn miễn phí, bà lại càng không thể hòa nhã, đối đãi với bọn họ vẫn luôn thờ ơ, châm chọc khiêu khích, hơn nữa còn nghĩ tới chuyện từ hôn, sau này vì thanh danh của Đinh Vượng Hải trên quan trường mới không thể không để cho người ta vào cửa.
”Nương, ăn cá, đây là cá trắm cỏ, ngoại trừ có thể chữa nóng trong người, còn có thể cải thiện bệnh phong thấp.” Cầu Hi Mai dịu dàng gặp một miếng cá hiếu kính bà bà, thái độ kính cẩn nghe theo.
”Ăn cái gì chứ, ngươi là đang châm chọc ta nóng tính, gặp ngươi liền phát hỏa phải không? Chuyện ta có bệnh phong thấp sao ta lại không biết, ngươi là đang rủa ta! Sao ta lại có một đứa con dâu bất hiếu...” Lỗ thị hùng hổ đẩy đũa đang gắp cá đi, vừa nhìn thấy nàng đã thấy ghét, càng nhìn càng không vừa mắt.
”Vậy nấm trắng này đối với người rất tốt, sẽ giảm bớt chứng đi tiểu nhiều.” Nàng cố ý cụp mi xuống, không nhìn tới dáng người mập mạp của Lỗ thị.
”Ngươi có ý gì, năm mới mà một miếng thịt cũng không muốn cho ta ăn, ngươi mong ta chết sớm, để ngươi sớm có thể lên chức chủ mẫu đúng không?” Lỗ thị không vui, tìm cớ cãi nhau với con dâu, khiến người khác cũng không ăn được.
”Nương muốn ăn thịt, vậy món thịt heo nướng cùng với hạt dẻ này cũng rất ngon, bên trong còn có...” Cầu Hi Mai vẫn gắp thức ăn, múc canh hầu hạ bà bà, một bên nháy mắt với đệ đệ và muội muội, nhắc bọn họ chọn món mình thích, nhanh ăn no, sắp không ăn được nữa.
Cầu Hi Mai, Cầu Hi Trúc vô cùng nghe lời, chọn khối thịt lớn vùi đầu vào ăn, ai cũng không nhìn, mấy món vịt quay, tôm lớn, gà quay và thịt kho tàu mà Lỗ thị thích hơn nửa đã vào bụng bọn hắn, Lỗ thị tức giận mặt lúc trắng lúc xanh.
”Ăn, ăn, ăn, ăn chết hai đứa ăn tạp các ngươi! Ngươi không biết ta ăn hạt dẻ vào sẽ không ăn được gì nữa sao? Muốn hại ta ban đêm bị đau bụng sao?”
”Nương, con dâu... Con dâu chỉ muốn hiếu thuận mà thôi, người ăn hài lòng thì con dâu mới hài lòng...” Vẻ mặt của nàng ủy khuất lau nước mắt.
”Đúng vậy, phu nhân, người cũng đừng bắt bẻ nữa, quả thật là nhặt xương trong trứng, vợ của Hi nhi ngoại trừ thân thể yếu kém, những việc khác không phải là đều làm theo ý người sao, thành thân chưa tới nửa tháng, người muốn nhét người nào vào phòng Hi nhi nàng ấy cũng đều không từ chối không phải sao?” Đào di nương thích nhất là gây chuyện che miệng giả cười, khiến cho người khác đều cảm thấy ngột ngạt.
”Đào Nhược Tuyết ngươi đừng chen miệng vào, con dâu ta thì ta dạy, ngươi nên quan tâm đến Tư Viện nhà di nương đi, quá mười sáu rồi còn kén chọn, nuôi thành gái lỡ thì thì ai dám lấy.” Cũng không nhìn lại thân phận của mình là gì, chỉ là một thứ nữ mà cũng kén chọn không chọn được trượng phu.
”Phu nhân không sinh con gái, tất nhiên không hiểu được con gái là áo bông nhỏ của mẫu thân, gả được người tốt, ta đi theo được thơm lây, nếu gả người không tốt, còn không phải là lúc nào cũng phải lo lắng cho nó sao? Tâm trạng lo lắng này phu nhân không thể hiểu được.” Đào di nương có vài phần khoe khoang, trong mấy nữ nhi, lão gia quý nhất là Tư Viện của bà.
”Ngươi...” Bàn tay Lỗ thị ngứa ngáy muốn cho bà ta mấy cái bạt tai, đánh ra khỏi cửa, Đào di nương vẫn là đối thủ một mất một còn, bà hận thấu xương.
”Nương, uống miếng canh ngân nhĩ, đừng tìm Đào di nương đấu khí, ngân nhĩ bổ phổi tiêu đờm, dưỡng dạ dày... Khụ, khụ, khụ..”
Cầu Hi Mai che miệng ho khan vài tiếng, bộ dạng bệnh tình lại tái phát, hai tay nàng run run đưa bát canh đến trước mặt Lỗ thị.
Lỗ thị đang tức giận vừa thấy nàng ho vào bát canh của mình, nước miếng đều rơi vào canh, lập tức thở phì phò hất bát canh ra, khiến bát canh hất vào người Cầu Hi Mai, cả người nàng ướt sũng, ngân nhĩ và nước canh rơi xuống đất.
”Ngươi, người cần gì phải tức giận, bị thương đến thân thể, tuy đại phu nói bệnh cung hàn của con dâu rất nặng, muốn có con nối dõi có chút khó khăn, nhưng cũng không phải không thể sinh, chỉ cần hảo hảo bồi dưỡng thân thể mấy năm, ba, năm năm sau vẫn có thể sinh được hài tử...”
”Cái gì, ngươi không thể sinh con?” Lỗ thị khiếp sợ trắng mặt, ngón tay chỉ vào con dâu không ngừng run rẩy.
”Không phải là không thể sinh, chỉ là muộn vài năm, đại phu nói có thể chữa được.” Không sinh được con là một trong những tội danh năm ấy Đinh phủ hưu nàng.
”Câm mồm! Vậy đến lúc nào ngươi mới có thể sinh, ngươi muốn Đinh phủ chúng ta tuyệt hậu sao? Ngươi...ngươi thật sự là tức chết ta, con ta sao lại cưới phải một con gà mái không biết để trứng thế này!” Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh, năm đó bọn họ mù mắt mới để Hi nhi làm hôn sự này, nếu biết thì đã không làm vậy.
”Nương, con có thể sinh, người cho con cơ hội, con sẽ mua dược liệu quý nhất để bồi dưỡng, nhân sâm, hà thủ ô, thiên sơn tuyết liên...”
Mỗi dược liệu Cầu Hi Mai nói ra, Lỗ thị liền thấy ngực đau thêm vài lần, những thứ này đều là bạc đấy! Nàng ta dám lấy bạc của bà ra đốt...
”Đi đi, quay về phòng của ngươi, đừng để ta nhìn thấy ngươi, con dâu tiêu nhiều bạc như vậy Đinh phủ ta không nuôi nổi.”
Nàng chờ chính là những lời này! Cầu Hi Mai cười thầm trong bụng, trên mặt giả bộ thương tâm, mang theo đệ muội đã ăn no chậm chạp quay về viện của nàng.