Là một người mẹ bà không đành lòng nhìn con trai đã lớn vẫn không cưới được vợ, Hàng thị có lòng tốt để nha hoàn trước hết mời Cầu Hi Mai đến phòng khác ngồi tạm, chính mình cùng con trai thẳng thắn, đi thẳng vào lý do Cầu Hi Mai cấp bách cần dùng bạc - nàng đang chờ cơ hội thích hợp để đề xuất hòa ly cùng phu gia.
Về chuyện này, bị động sẽ được lợi hơn chủ động, do đối phương nói trước thì mới càng có lợi thế đàm phán, ví dụ đồ cưới, cùng với tiền trợ cấp sau khi hòa ly cùng phu gia.
Đến từ hiện đại, Hàng thị tuyệt đối không để ý con dâu có còn nguyên hay không, đã từng gả cho người khác.
Không biết nhìn người không phải là lỗi của nàng ấy, nàng ấy chỉ là xui xẻo trong hôn nhân, bị cha mẹ phối sai nhân duyên mà thôi.
Bất luận là chỗ nào, mọi người có cơ hội làm lại, tiếp đến sẽ tốt hơn, từ sai lầm học được nhiều điều, sẽ không mù mắt lần nữa.
Dưới sự giáo dục của Hàng thị Quản Nguyên Thiện cũng không quá coi trọng trinh tiết nữ tử...Ách, không phải là không thèm để ý, mà là giữa trinh tiết và phẩm cách, hắn lựa chọn cái sau.
Lệnh cha mẹ, lời mai mối, từ trước đến giờ nữ tử kết hôn đều không phải là bản thân quyết định, Cầu Hi Mai cũng là không thể không gả vào Đinh phủ.
Bởi vậy khi nghe nàng bày quán vẽ tranh, liều mình vẽ tranh là vì kiếm bạc chuẩn bị việc hòa ly, hắn đã kinh ngạc, lại có chút khó tin, vào cửa không tới một năm sao nàng dám cả gan làm loạn ngưng trượng phu, nàng không sợ ánh mắt thế tục không chấp nhận được nàng sao?
Nhưng mà sau khi kinh ngạc là mừng thầm, vô cùng vui mừng, trong ngực tràn ngập cảm giác vui sướng, Quản Nguyên Thiện nhịn không được cười ra tiếng, hai mắt sáng như bảo thạch.
Hắn vẫn luôn kiềm chế không dám thể hiện, chỉ vì tiểu nương tử đã có phu, cho nên nội tâm của hắn tuy có hảo cảm nhưng lại thuyết phục chính mình đó không phải là động lòng, một phần tâm tư không thể cho ai biết của hắn đối với nàng là một tai họa, hắn có thể trở thành tiếc nuối nhưng không thể tạo thành thương tổn.
Nhưng mà từ trong miệng mẫu thân biết được chân tướng sự việc, đó quả thật là giống như trên trời rơi xuống một cái bánh thịt, nện hắn choáng váng, không thể tin ông trời lại ưu ái hắn như vậy, khiến điều hắn băn khoăn hóa thành sự thật, để hắn có thể thoải mái theo đuổi tình yêu.
Không sai, sau vài lần tiếp xúc, hắn phát hiện nàng không chỉ thông mình, hơn nữa suy tính cẩn thận, tính tình tốt, mặc dù có chút cứng nhắc luôn nói có sách, mách có chứng, nhưng cũng thể hiện nàng là người thực tế, khiến cho hắn dần dần trầm luân vào, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng cũng là phong cảnh mỹ lệ khiến hắn không thể dời mắt.
Sau khi Quản Nguyên Thiện biết hết toàn bộ, lập tức đi tìm Cầu Hi Mai, nói ra thân phận của mình.
”Huynh...Huynh nói huynh là Tuần phủ đại nhân kiêm Ngự Sự đại phu, xuống Giang Nam là vì tra án?”Cầu Hi Mai kinh ngạc mở to mắt hạnh, có chút hoài nghi lỗ tai nàng xảy ra vấn đề, nghe nhầm rồi.
Biểu tình của nàng so với nhìn thấy quỷ còn kinh hách hơn, thật lâu mới lấy lại được tinh thần.
Tuần phủ là quan rất lớn đi! Giám sát Ngự sử lại càng lớn hơn giám sát đủ các loại quan lại ở kinh thành, không có chiếu chỉ không thể rời khỏi kinh, trong nhận thức của Cầu Hi Mai, có thể lên tới quan ngũ phẩm trở lên là tuổi cũng không còn nhỏ, nên có vài chòm râu, tiền hô hậu ủng phô trương.
Mà Quản Nguyên Thiện quá trẻ, cho dù hắn xuất thân từ Cao Thịnh Hầu phủ, chỗ đứng cao hơn người khác, nhưng cũng phải từ cấp bậc thấp nhất mà đi lên, chờ thêm vài năm hoàng thượng ban cho cái quan ngũ phẩm để làm, ba mươi tuổi có thể ngồi lên qua tam phẩm là giỏi lắm rồi.
Theo nàng biết, chỉ có thể tử mới có thể lập tước, hắn là thứ tử dòng chính chỉ có thể dựa vào chính mình phấn đấu, cho dù bên cạnh có cây đại thụ lớn che chở, không có điểm mới thì vẫn không thể được.
Nhưng mà, nếu nàng không nghe nhầm, thì chính là hoàng thượng điên rồi, tự nhiên bỏ quên đại thần trong triều không cần, bổ nhiệm một huân quý tử vi tuổi làm Giang Tô tuần phủ.
”Ta còn biết nàng là một cô nương, lần đầu tiên gặp ta liền biết ngươi giả trang nam.” Quản Nguyên Thiện trực tiếp vạch trần thân phận nữ nhi của nàng, không quanh co lòng vòng.
”Cái gì, huynh... huynh biết...” Nàng hoảng hốt lui lại hai bước, trên mặt để lộ ra sự bất an.
”Đừng sợ, ta không định truy cứu chuyện nàng gạt ta, ta chỉ là không biết vì sao nàng thân là nữ nhân lại phải che dấu thân phận bày quán bán tranh chữ, chẳng qua là chữ cùng tranh của ngươi thật sự có phong cách, không câu nệ, ta quả thật là cầu tranh mới mời nàng đến phủ vẽ tranh.” Hắn chưa nói sự thật, mời vẽ tranh chỉ là lúc ban đầu.
Vừa nhắc tới vẽ, nàng thoáng buông lỏng cảnh giác. “Đã biết tôi có ý giấu diếm thân phận thật, vì sao hôm nay lại chính miệng vạch trần? Một khi xé rách lớp giấy này, sau này hành sự sẽ có nhiều bất tiện, vấn đề nam nữ chắn ngang ở đó, tôi và huynh lén gặp mặt rất không ổn, chuyện qua phủ vẽ tranh từ giờ ngừng lại đi.”
Ít đi một phần thu nhập, Cầu Hi Mai không thể không buồn, bạc không chê nhiều, hòa ly xong sau này sinh hoạt cũng cần đến bạc, nhiều một chút vẫn luôn tốt hơn.
Nhưng mà nàng cũng hiểu Quản Nguyên Thiện đã giúp nàng rất nhiều, nếu không nàng chỉ là một nữ tử hậu viện mà nói, một bức họa nào đáng giá một trăm lượng bạc, vẽ dù có tốt thì vẫn không có danh tiếng, không có giá trị, trừ khi nàng tiếp tục lấy tên “Mai Hi” tiếp tục vẽ tranh.
”Không, nàng hiểu lầm rồi, hiện giờ ta vạch trần bởi vì nàng là người có kiến thức uyên bác, lại giỏi phân tích, đối với vật, với người đều có quan điểm rất hay, ta vì việc tra án tham ô ở Giang Tô mà đến, muốn mượn tài của nàng.” Quản Nguyên Thiện nói hợp tình hợp lý, khiến cho người ta không tìm được một tia sơ hở, nhưng mà nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ thấy đáy mắt của hắn ẩn ẩn ý cười.
”Tra án tham ô...” Nàng có vẻ đăm chiêu yên lặng ngồi xuống.
”Người của ta tất cả đều là mang từ kinh thành tới Giang Tô, bọn họ tiếp xúc nhiều với quan viên kinh thành, đối với chuyện ở Giang Tô không biết nhiều, không thể giống như dân bản xứ tường tận, mà lời nói thật, không thể chứng minh tiền trong sạch, ta không tin quan tri phủ, huyện quan, bọn họ đều có khả năng liên quan đến vụ án này.” Không có đại quan che giấu, tiểu quan bên dưới dám tham ô sao? Một tầng lại bóc lột một tầng, trên người dân chúng có biết bao tầng.
”Tôi chỉ là một nữ tử, chỉ sợ không giúp gì được...” Cầu Hi Mai vô cùng do dự, trong lòng nàng muốn thử một lần, muốn dùng trí tuệ của mình.
Phụ thân nói nàng từ nhỏ đã thông minh, là người đọc sách, có tài thi trạng nguyên, nàng muốn biết chính mình có phải là có tài trí ra làm quan hay không.
”Nữ tử cũng đâu có ngại gì, thông minh là để dùng, mẹ ta thường nói nữ nhân cũng có thể làm quan, hơn nữa năng lực còn hơn nam tử, chỉ là thế đạo quá nhỏ, không chấp nhận được nữ nhân dẫn đầu.” Tuy hắn không quá tán thành chuyện nữ tử làm quan, nhưng không thể phủ nhận, có một số nữ nhân thậm chí còn giỏi hơn so với nam nhân.
”Nhưng mà ta có phu gia, bất tiện...” Nàng không thể thường xuyên xuất phủ, hai ba ngày một lần là đã vô cùng nguy hiểm, nhiều lần thiếu chút nữa là lộ.
”Không phải là nàng muốn hòa ly...” Vừa nói ra khỏi miệng, hắn bỗng nhiên cảm giác nói lỡ, vội vàng bổ sung. “Ta muốn nói là ngươi vẫn có thể mặc nam trang, lấy thân phận phụ tá cho ta chỉnh lý thông tin những người khác thu nhập được, từ trong đó tìm ra dấu vết để lại.”
Quản Nguyên Thiện sửa miệng nhanh, nhưng mà Cầu Hi Mai vẫn biết là Hàng thị lỡ miệng, vì thế nàng trực tiếp nói thẳng, “Ta quả thật là có ý định muốn hòa ly, nhưng mà không có liên quan đến người ngoài.”
”Ta có thể giúp nàng.” Hắn không phải là người ngoài.
”Giúp ta?” Nàng bật cười.
Cầu Hi Mai không dễ dàng tin tưởng đối với hảo ý của hắn có ba phần nghi ngờ.