Cải Thiên Nghịch Đạo

chương 218: tông chủ nhất mạch (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Oanh! Oanh! Oanh!

Phương hướng đầm lầy không ngừng truyền đến tiếng gầm rú thống khổ, đến cuối cùng còn có kiếm quang như điện bay thẳng vân tiêu.

Từ vị trí đám đệ tử Tiểu Trúc phong trú đóng, không thể nhìn thấy tất cả những chuyện đang xảy ra trong đầm lầy, chỉ có thể nghe được ngay từ đầu chỉ có tiếng ma vật gầm rú thống khổ, tiếng cự mộc bị đụng sập, tựa hồ đang trải qua một trận ác chiến. Đến cuối cùng, bọn hắn có thể thấy được trong vùng đầm lầy gió cuốn mây bay, bùn nhão bốc lên cao vài chục trượng, từng đạo kiếm quang réo rắt lạnh lẽo khiến người ta sợ run bổ đôi sương mù đậm đặc chung quanh, mảng lớn huyết tương chảy ra từ chỗ sâu trong đầm lầy, hòa vào trong nước bùn chung quanh, khiến khắp đầm lầy này biến thành màu đỏ như máu!

Ngay lúc Tiểu Kiều sư muội và quả ớt nhỏ không nhịn được muốn đi tới nhìn xem một chút, động tĩnh trong đầm lầy đột nhiên biến mất.

Ngược lại, hắc vụ nồng đậm bắt đầu bốc lên từ trong đầm lầy.

Advertisement

Trong lúc nhất thời hắc vụ che khuất bầu trời, giống như đêm tối.

"Phương Nguyên sư huynh hắn..."

"... Đến cùng hắn thế nào rồi?"

Trong lòng chúng đệ tử đều có chút lo sợ, nguyên một đám vươn đầu ra, dày vò chờ đợi.

Advertisement

Dù sao thì trong đầm lầy kia cũng có chứa một ma vật thực lực mạnh hơn Phương Nguyên không chỉ gấp ba lần, coi như trước đó Phương Nguyên và Hậu Quỷ Nhi kia đã thương lượng ra mười loại phương pháp đồ ma, đồng thời chọn lựa ra phương pháp thích hợp nhất, nhưng vẫn khiến người lo lắng không ngớt...

Chẳng qua, ngay lúc loại lo lắng này gần như lên tới cực hạn, một cái bóng nhàn nhạt xuất hiện bên ngoài đầm lầy.

Cái bóng kia càng ngày càng rõ ràng, rốt cục chúng đệ tử cũng thấy rõ.

Là Phương Nguyên!

Tay phải hắn cầm ngược trường kiếm, tay trái cầm vật gì thật to lớn, chậm rãi đi tới từ đầm lầy. Khi tới phụ cận, chúng đệ tử mới thấy được rõ ràng, sắc mặt Phương Nguyên trắng bệch, bước chân phù phiếm, phía trên vạt áo dính không ít máu đen, vẻ mặt có hơi uể oải, rõ ràng có thể nhìn ra được hắn đang lấy pháp lực cật lực áp chế thương thế, dường như chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ hôn mê.

"Thình thịch!"

Hắn ném thứ trong tay ra thật xa, rơi trên mặt đất trước người Hậu Quỷ Nhi.

"Thú tiên ngươi muốn, ta đã mang về cho ngươi!"

Trong ánh mắt lo lắng của chúng đệ tử, hắn đi vào trong trận, ngồi xuống trên một tảng đá sạch sẽ.

Hắn lấy ra một viên đan dược từ trong túi càn khôn bên hông, nuốt vào, sau đó chậm rãi luyện hóa.

"Phương Nguyên sư huynh, ma vật kia... thế nào?"

Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong cũng nhìn ra được thương thế của hắn không nhẹ, ai cũng không dám quấy rối.

Thẳng đến khi Phương Nguyên đã luyện hóa xong đan dược, sắc mặt khá hơn một chút bọn hắn mới xông tới, nhỏ giọng hỏi.

"Đã bị ta giết, bên trong cũng không thiếu linh dược, hiện tại các ngươi có thể đi hái!"

Phương Nguyên nhẹ nhàng trả lời một câu, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đều ngẩn ra, sau đó là vui mừng kêu lớn lên.

Cho đến lúc này, chúng đệ tử mới lại lần nữa tiến vào đầm lầy. Ven đường, nhìn cây cối sụp đổ chung quanh, nhìn vết cháy trên bùn đất, rãnh mương sâu hơn trượng, máu đen như mọc thành phiến cùng với cuối cùng là thi thể con cự thú như ngọn núi nhỏ, ngã trên mặt đất ở chỗ sâu trong đầm lầy, chúng đệ tử tiên môn vẫn không nhịn được hít một hơi khí lạnh, ánh mắt kinh hoảng dị thường.

"Phương sư huynh, rốt cục... sao hắn có thể làm được?"

Phương Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra: "Ma vật bực này linh trí có hạn, sau khi chuẩn bị kỹ càng, muốn giết cũng không khó!"

Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong nghe xong, nhất thời kinh ngạc, không biết nên nói gì cho phải.

Đám người vừa nói vừa tiến vào, lúc này bọn hắn đã đi đến trên sườn núi ở chỗ sâu nhất trong đầm lầy, ánh mắt nhất thời cũng sáng thêm vài phần. Chỉ thấy trên sườn núi kia thình lình sinh trưởng một gốc thảo mộc thân tím gốc xanh, cao chừng ba thước, trong Ma Tức hồ tràn ngập ma khí này, nó lại tản ra linh quang dịu dàng hoàn toàn trái ngược, tựa hoa lại không phải hoa, tựa gỗ cũng không phải gỗ. Chỉ đưa mắt nhìn nó đã cảm thấy bản thân mình như bị một luồng sức mạnh không tên lắc lư, tâm thần u ám cũng theo đó mà sáng sủa hơn vài phần.

Pháp lực lại có thể ẩn ẩn có xu hướng tăng lên...

"Đó là..."

Quả ớt nhỏ là người có hiểu biết nhiều nhất với linh dược ngoại trừ Nhiếp Hồng Cô, thấy thế, nàng không nhịn được hơi kinh ngạc.

"Già Lam Thảo!"

Phương Nguyên gật đầu, ban nãy sau khi hắn chém giết Ma Hùng cũng đã kiểm tra mảnh đầm lầy này một phen, cũng đã thấy được bụi bảo dược này. Hiện tại nhìn thấy chúng đệ tử chung quanh có phản ứng như thế, hắn tuyệt không ngoài ý muốn, nói: "Đây là một vị thuốc chủ yếu để luyện chế Trúc Cơ Đan, từ phẩm chất có thể thấy chí ít nó cũng có ngàn năm dược tính, không có khả năng chỉ mới mọc ra trong vòng mười năm nay. Nói vậy, hẳn lần trước khi các tiền bối nhập Ma Tức hồ đã bỏ sót nó. Đầu Yêu Hùng này cũng vì Già Lam Thảo mới tiếp tục bảo vệ nơi này, chờ nó thành thục. Chỉ có điều nó không biết, Già Lam Thảo này có linh tính, nó sẽ ảnh hưởng tới tâm chí của Yêu Hùng, khiến Yêu Hùng cho rằng linh dược này vẫn luôn kém mấy phần hỏa hầu!"

Chúng đệ tử nghe vậy không nhịn được mà liên tục gật đầu!

Hiện tại có lẽ trong số bọn hắn, có người còn cách Trúc Cơ rất xa, nhưng đối với loại bảo dược có thể luyện chế Trúc Cơ Đan thì bọn hắn lại không xa lạ gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio