Cải Thiên Nghịch Đạo

chương 240: một phần đại lễ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khí thế như hổ, phong mang khó cản!

Theo chúng đệ tử Thần Tiêu phong xông xuống dưới, một trận đại chiến chính diện giữa hai phong Thanh Dương tông thình lình mở ra!

Mà trận chiến này rõ ràng không công bằng!

Vẻn vẹn chỉ riêng khí cơ tản mát ra từ trên người đệ tử Thần Tiêu phong đã có thể thấy được, trong đó có tới hơn ba người tu vi đạt đến Luyện Khí tầng chín, những người khác đa số cũng là Luyện Khí tầng tám, có thể nói cao thủ bội xuất. Chỉ bằng bản lĩnh của những người này đã có thể trở thành một phương thực lực mạnh mẽ chí cực trong Ma Tức hồ, gần như đã trở thành một đội ngũ thí luyện mạnh nhất. Mà dưới tình huống không có Phương Nguyên ở đây, bọn hắn đừng nói là đồng loạt ra tay, cho dù chỉ phái ra ba người, sợ rằng cũng đủ để hành hạ đám đệ tử Tiểu Trúc phong vài lần!

Advertisement

Song phương vốn không cùng một cấp bậc!

"Vận chuyển đại trận, nhanh vận chuyển đại trận ngăn địch."

Mà khi bọn hắn vọt tới, đệ tử Tiểu Trúc phong vốn không dám chính diện nghênh địch, thậm chí ngay cả đại trận cũng không dám ra, chỉ có thể nghe được trong đại trận có người quát to. Sau đó bọn hắn liều mạng thôi động đại trận, trận quang kinh người bay lên, bảo vệ đại trận thật chặt chẽ.

Advertisement

"Đánh vỡ đại trận, cứu mấy người Lưu sư huynh ra!"

Mà đối mặt với đại trận này, đệ tử Thần Tiêu phong vốn không để vào mắt.

Mấy người xông lên phía trước nhất sôi nổi tế ra pháp bảo, nặng nề đập vào trong đại trận.

Gần như mắt trần cũng có thể thấy được, trận quang kia đang ảm đạm đi với tốc độ đáng sợ, sau đó bị kéo ra một cái lỗ hổng.

Mà đệ tử Thần Tiêu phong lại sôi nổi rống lớn, vọt vào từ trong lỗ hổng kia.

"Phương Nguyên sư đệ, thật ra ta cũng có thể đoán được đại khái trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì. Ngươi quá tích cực, cảm thấy Thần Tiêu phong ta chọc Tiểu Trúc phong các ngươi trước, hại Tiểu Trúc phong các ngươi tổn thương mấy người, trong lòng cảm thấy bất công cho nên dù ngươi đã tự mình ra tay giết đệ tử Thần Tiêu phong ta vẫn không thể giải hận, càng muốn báo cáo chuyện này lên tiên môn, cầu một công đạo mà ngươi muốn, đúng không?"

Ánh mắt Nghiêm Cơ hơi lạnh xuống, thậm chí còn mang theo chút châm chọc: "Đây là điểm ngươi còn quá non nớt. Trong giới tu hành, ngươi là thiên tài là thứ không ai có thể phủ nhận, thế nhưng trong chuyện nhân tình thế thái, ngươi vốn giống một tên chăn trâu chưa từng va chạm xã hội."

"Ah?"

Rốt cục Phương Nguyên cũng mở miệng, cười như không cười nhìn Nghiêm Cơ: "Chỉ giáo cho?"

"Thẳng đến lúc này ngươi còn không nhìn ra sao?"

Nghiêm Cơ có chút không thích nụ cười của Phương Nguyên lúc này, ánh mắt hắn phát lạnh, giơ nón tay chỉ về trận đại chiến phía dưới, ép giọng quát lên: "Trong tiên môn, nhất là ở nơi quỷ quái cầu trời trời không đáp, lời cầu khẩn gì cũng mất linh như Ma Tức hồ này, cái gì mà tín niệm, đạo lý, công bình, đều là giả dối, chỉ có thực lực mới là thật! Đệ tử Thần Tiêu phong chúng ta cường đại hơn Tiểu Trúc phong các ngươi, đây là đạo lý lớn nhất! Ta đã định nhân nhượng cho khỏi phiền, ngươi còn mãi lải nhải, chẳng lẽ đây không phải là một chuyện cười lớn sao?"

Lúc này, đệ tử Thần Tiêu phong cũng đã vọt vào trong Tiên Cơ Ngự Ma Trận do Tiểu Trúc phong bày ra. Mà đại trận Tiểu Trúc phong gần như dốc hết toàn bộ tài nguyên dựng lên, trước thực lực tuyệt đối quả thực như tờ giấy, trực tiếp bị đệ tử Thần Tiêu phong đâm xuyên. Mà không có trận thế mượn lực, ở trước mặt đệ tử Thần Tiêu phong, đệ tử Tiểu Trúc phong càng liên tục bại lui, không dám ngăn cản chút nào!

"Tất cả mọi người đều là đồng môn, nếu không muốn toi mạng, vậy mau mau tránh ra!"

Mà chúng đệ tử Thần Tiêu phong lại lớn tiếng hét lên, thế không thể cản mà vọt tới trước.

Dưới cái nhìn của bọn hắn, thực lực đệ tử Tiểu Trúc phong quá yếu. Dưới thế cục mạnh yếu chênh lệch bực này, đệ tử Tiểu Trúc phong chỉ có nước bày ra đại trận mới chống đỡ được một hai. Thế nhưng đại trận đã bị đánh vỡ, đương nhiên bọn họ cũng trở nên mềm yếu tựa như cừu non chờ làm thịt.

"Mau lui, mau lui, chớ uổng mạng."

Tiểu Kiều sư muội chỉ huy chúng đệ tử Tiểu Trúc phong nghênh địch, nhưng ngay cả nàng cũng sinh ra ý sợ hãi. Nàng vốn không dám chính diện giao thủ với đệ tử Thần Tiêu phong, chỉ từng bước từng bước lui về phía sau. Ý sợ hãi không cách nào che giấu nơi đáy mắt nàng nói rõ sợ hãi của nàng không phải giả bộ!

"Trời ạ, đệ tử Thần Tiêu phong mạnh như vậy, chúng ta… chúng ta sao có thể ngăn cản?"

"Đến cùng Phương Nguyên sư huynh muốn làm gì, đối kháng với Thần Tiêu phong, đây không phải chịu chết sao?"

Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong càng gào khóc thảm thiết, lăn lộn chạy về phía sau, không có một người nào dám giao thủ với Thần Tiêu phong.

Hiển nhiên đệ tử Thần Tiêu phong cũng dự liệu được một màn này, lập tức cười lạnh, cũng không gấp gáp truy sát. Dù sao bọn hắn cũng chỉ tới vì mục đích cứu người, không phải vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn dính vào máu của đệ tử đồng môn, từng bước từng bước bức tới đường cùng.

"Các ngươi các ngươi, nhanh đi canh chừng Quỷ cung vị, nhất định không thể để bọn hắn đến Quỷ cung vị!"

Dưới tình huống này, cũng có một số người tính tình tương đối cường ngạnh, đám người Ngô Thanh đều đang oán hận hét lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio