Cải Thiên Nghịch Đạo

chương 83: phi vân sơn mở ra (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có đôi khi Phương Nguyên cũng hiếu kỳ, hắn làm sao biết được hết?

Nhưng mà cũng không có nguyên nhân, Tôn quản sự biết là biết thôi, hắn là một người không gì không biết không gì không hiểu...

Nhưng mà những chuyện đó phải thị phi, lộn xộn một tí, không có đủ những yếu tố đó thì Tôn quản sự không cảm thấy hứng thú!

Cũng vì vậy, mặc dù Phương Nguyên tuy sống cách xa mọi người, nhưng chuyện bên trong tiên môn hắn cũng nắm rõ mấy phần. Hắn đã nghe nói, Thanh Phong Thi Xã đã từng âm thầm lập một ván cược, cược hắn sống không quá hai tháng, rồi sẽ chủ động cúi đầu trước bọn họ, nhưng mà nghe nói vụ cược này từ đầu đặt một tháng, nhưng một tháng trôi qua rồi không có kết quả, đành đổi thành hai tháng...

Phương Nguyên không thèm để ý chuyện tào lao, hắn bây giờ chỉ tập trung vào tu hành.

Trong lúc tu hành, vừa mệt mỏi, vừa cực khổ, nhưng thấy được chính mình có thể điều khiển được lực lượng kinh khủng kia, trong lòng hắn cũng thỏa mãn. Còn chuyện lỡ như hắn không thể khống chế loại lực lượng này, thậm chí bị phản phệ, mất mạng, thì hắn không lo lắng!

Pháp thuật có khó có dễ, có nông có sâu.

Nếu cạn thì bất kì ai chỉ cần đọc qua một lần là có thể thi triển, khác biệt chỉ ở chỗ luyện tập, cái này thì không lo bị phản phệ.

Mà những pháp thuật quá khó, hắn sử dụng Thiên Diễn Chi Thuật để thôi diễn, đạt được những lĩnh ngộ cao thâm, trong lúc vô tình tránh khỏi vô số hung hiểm.

Đối với hắn mà nói, bị một tiên tử rút kiếm đuổi giết còn đáng sợ hơn tu luyện pháp thuật rất nhiều lần...

Về phần tiến cảnh tu vi của mình cũng làm cho hắn hết sức hài lòng.

Bằng sự sung túc của linh thạch trong túi và Tụ Linh trận trợ giúp, tu vi của hắn chậm rãi tăng lên, rốt cuộc trong một tháng, dần dần đạt đến Luyện Khí tầng ba đại viên mãn, so với trước đó hắn dự đoán ở Tạp Vụ điện còn nhanh hơn hai tháng, điều này làm hắn hết sức hài lòng.

Mà các phương diện khác như đan, trận, phù, khí thì tiến bộ của hắn cũng rất lớn, hầu như đã nắm giữ hoàn toàn học thức cơ sở.

Bình thường ngoại trừ một số điển tịch, còn lại tất cả hắn đều đọc qua một lần, chỗ nào không hiểu cũng sẽ đi tìm vị chấp sự nào đó để hỏi. Biểu hiện của mấy vị chấp sự đều rất hào phóng, biết Phương Nguyên nhập môn muộn, nhất định còn có nhiều điểm chưa được giải đáp, có thể giải thích cho hắn thì đều giải thích kĩ càng. Đương nhiên việc này Phương Nguyên cũng không lặp đi lặp lại quá nhiều lần, hắn cũng hiểu bên trong tiên môn không chỉ có các đệ tử mới tu hành, các vị chấp sự cũng phải khắc khổ đề cao tu vi, bởi vậy phần lớn vấn đề hắn đều tự mình suy nghĩ.

Thời gian dần trôi, hai tháng lại qua đi, sinh hoạt trong tiên môn cũng dần ổn định trở lại.

Phương Nguyên từ một vị tạp dịch tiến vào tiên môn, vì vậy mà đưa tới rất nhiều sự chú ý, bây giờ đã từ từ phai nhạt đi, bởi vì hắn bị Thanh Phong Thi Xã cô lập, cho nên các đệ tử tiên môn để ý tới hắn cũng dần ít đi, ngay cả Thanh Phong Thi Xã thời gian qua cũng không còn hứng thú đối với hắn. Suốt hai ba tháng trôi qua, bọn hắn bỏ biết bao nhiêu khí lực giống như đấm vào bông, cũng không vui vẻ gì!

Người khác mới gia nhập tiên môn thì kiểu gì cũng sẽ nghĩ đến việc dung nhập vào trong đó, nếu không thì sẽ có cảm giác thiếu an toàn.

Thanh Phong Thi Xã thật ra cũng dựa vào điểm mấu chốt này mà có thể cường hoành cô lập Phương Nguyên trước mắt tiên môn, làm cho Phương Nguyên cúi đầu nhận thua, thế mà Phương Nguyên chẳng có một chút phản ứng trước biết bao nhiêu màn Thanh Phong Thi Xã diễn suốt hơn hai tháng qua...

Việc này làm cho bọn hắn vô cùng lúng túng...

Nhất là việc từ đầu bọn hắn còn có chút mong đợi Phương Nguyên phản ứng mạnh một chút, để bọn hắn hứng thú một tí, nhưng về sau cái ý niệm này cũng bị dập tắt mất. Không thể không nói với Phương Nguyên một tiếng bội phục, bản lĩnh của huynh đệ này thật cao cường...

Nhưng chuyện quan trọng hơn là lần Phi Vân sơn truyền đạo thứ hai cuối cùng cũng đã tới rồi!

Trong lúc này, những người sớm nhất được Thanh Dương tông truyền thừa tứ pháp, Thanh Dương Tiểu Thất Tử đã ngộ pháp xong, chuẩn bị xuống núi rồi. Mọi người đều biết khi bảy người bọn họ về tới Tiểu Trúc Phong, Phi Vân sơn sẽ mở ra lần thứ hai, chọn đồ truyền đạo...

Mọi người đều biết, đối với Ngô Thanh của Thanh Phong Thi Xã, cơ hội truyền đạo lần này nhất định nàng phải đạt được!

Thanh Phong Thi Xã vô cùng coi trọng chuyện này, chỉ cần Ngô Thanh có thể lên núi thụ đạo, Thanh Phong Thi Xã bọn hắn sẽ xuất hiện hai vị đệ tử nội môn, vì vậy vị thế trong tiên môn càng tăng vọt, còn thêm gia thế của Ngô Thanh, cùng thực lực của Kỳ Khiếu Phong, chuyện Thanh Phong Thi Xã sẽ nhảy lên thâu tóm Tiểu Trúc phong cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi!

"Đương... Đương... Đương..."

Trong một buổi chiều thời tiết khá u ám, Truyền Đạo Chung trên Tiểu Trúc phong bất chợt vang lên, nhịp nhàng chậm rãi từng tiếng một. Mọi người đều đoán được sự tình truyền đạo trên Phi Vân Sơn đã có kết quả, vội vàng đi về phía chính điện, đặc biệt là thành viên trong Thanh Phong Thi Xã, từng người kêu gọi bằng hữu, chen chúc, trùng trùng điệp điệp chạy đến chính điện, không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này!

Nhưng bọn hắn cũng không nghĩ rằng, trong lúc tiếng chuông đang vang lên, Phương Nguyên đang ngồi trong rừng trúc đọc sách, nhẹ nhàng để quyển sách xuống, thản nhiên cười một tiếng, sau đó buộc tóc lên, mặc áo bào vào, thong thả bước ra khỏi rừng trúc...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio