Chương ĐẤM NGỰC GIẬM CHÂN
Nghe vậy, sắc mặt Lý Khải Thiên cứng lại, hai tay đặt dưới ống tay áo siết chặt thành đấm, hồi lâu không nói được câu nào.
Kho báu y tìm mãi không ra, manh mối lại được giấu trong tay tổ phụ của trắc phi của Uất Trì Yến.
Lão già này vẫn luôn giấu nhẹm bản đồ kho báu, dù đầu hàng Đại Chu thì cũng không thật tâm.
Mấy ngày nay y luôn tìm kiếm kho báu này, cho dù không rêu rao loan tin thật rộng thì cũng không phải bí mật gì. Thế mà lão già này vẫn thản nhiên như không biết gì như thế.
Nếu không phải y giữ cả nhà ba người Uất Trì Yến trong cung, chắc chắn lão già này vẫn chưa chịu hở đồ ra một tí.
Lý Khải Thiên cố ép mình bình tĩnh, hồi lâu sau mới hậm hực lên tiếng, trầm giọng bảo: “Vậy giờ bản đồ kho báu đang ở trong tay người Lục gia?”
Cố Thế Hùng rất vui lòng nhìn Lý Khải Thiên bất hòa với đại thần trong triều, thế là lấy ống tay áo lau nước mắt, nói với giọng run rẩy: “Dạ, là bị một tướng lĩnh cướp đi, nói là người của Lục Nhị gia.”
Đương nhiên Lý Khải Thiên biết các mối quan hệ của Lục Hành trong triều, Lục các lão trấn giữ nội các, thế lực Lục gia lớn mạnh khổng lồ, Trình Thượng thư của bộ Binh cũng quy thuận Lục gia.
Đại Chu thiếu bạc, nhưng bạc là thứ tốt tới cỡ nào cơ chứ. Khi xưa Lục gia bảo trợ cho y tấn công Bắc Ký cũng tốn không ít tiền của, bây giờ nghe có kho báu, tất nhiên sẽ muốn tìm tới để bổ sung vào tổn thất khi trước.
Lý Khải Thiên cũng biết nếu bản đồ kho báu đã vào tay người Lục gia, y muốn lấy lại sẽ là việc rất khó.
“Lệ Quan Văn.” Giọng Lý Khải Thiên cao hơn bất cứ khi nào trước đó.
Lệ Quan Văn đang đứng canh ngoài cửa ngự thư phòng, bị quát liền chạy vào ngay, hành lễ thưa: “Thánh thượng.”
“Ngươi lập tức sai người tới doanh Tam Thiên dẫn Lục Hành tới đây. Trẫm có chuyện quan trọng cần nói ngay với hắn.”
“Dạ.”
Lệ Quan Văn lĩnh mệnh, sắc mặt nghiêm nghị phi như bay rời đi.
Cố Thế Hùng quỳ dưới đất thì trong lòng lại đang cười lạnh.
Lục Hành đâu có ngốc, lấy được “bản đồ kho báu” rồi, chẳng lẽ còn có thể giao nó ra?
Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, mưu kế của nha đầu Tần Nghi Ninh thật sự quá ác. Vừa giữ được kho báu thực sự lại vừa dẫn họa sang cho kẻ khác, khiến Lý Khải Thiên chuyển hướng đối đầu với thế gia, gỡ sạch mọi tội lỗi cho phe phái hàng thần.
Quan trọng nhất là, Tần Nghi Ninh lại còn bỡn cợt lão thần trong triều như ông ta.
Nếu ông ta nhớ không lầm, mấy ngày nay Tần Hòe Viễn vẫn luôn bị Thánh thượng giữ chặt, như vậy nghĩa là, những chuyện này đều là do chính Tần Nghi Ninh tự suy tính lập kế hoạch thực hiện.
Cố Thế Hùng không khỏi chắt lưỡi mở to mắt: Mười sáu tuổi đầu mà đã có thủ đoạn như vậy, tương lai còn phải đến mức nào?
Lại nghĩ thêm, nếu bên cạnh Uất Trì Yến có thể có một nữ tử thông minh như thế, vậy cũng là một chuyện tốt đối với hắn. Dù sao đi nữa, Uất Trì Yến thực sự là không rành chuyện triều chính.
Nhưng Tần Nghi Ninh đã được hứa gả cho Trung Thuận thân vương.
Gả cho họ Bàng cũng tốt, có thêm một thê tử thông tuệ, hắn mới có thể mặc sức đối đầu với Lý Khải Thiên, ngày sau mà không lo lắng.
Bao suy nghĩ trong đầu Cố Thế Hùng chỉ xoay chuyển trong chưa quá một cái chớp mắt. Nghĩ thông suốt những việc này rồi, tâm trạng ông ta cũng thoải mái hơn, nỗi oán hận vì bị Tần Nghi Ninh cài bẫy đã vơi đi không ít.
Lý Khải Thiên thì lại không hề bình tĩnh như Cố Thế Hùng.
Mắt y lộ vẻ trầm tư, khi thì nhìn Cố Thế Hùng quỳ dưới đất, khi thì lại nhìn ra cửa.
Hồi lâu sau, Lý Khải Thiên mới nói: “Cố lão đại nhân, vậy nội dung trong bản đồ, vẫn mong đại nhân có thể thuật lại cho trẫm một lần.”
Cố Thế Hùng đã đoán được Lý Khải Thiên sẽ hỏi như thế, lắc đầu đáp: “Hồi bẩm Thánh thượng, thảo dân cũng chưa từng xem bản đồ, vốn không hề biết nội dung trên đó.”
Lý Khải Thiên nhướng mày: “Hử?”
“Thánh thượng, tuy thảo dân bất tài nhưng khi trước cũng là thầy của Thái Thượng hoàng Đại Yên, chuyện hắn lệnh ta làm, tất nhiên ta phải hết lòng hết sức hoàn thành cho tốt. Huống hồ thánh chỉ không thể không nghe, bản đồ kho báu kia thảo dân không có tư cách được xem, ta lại không có hứng thú với kho báu, tất nhiên cũng không chủ động rớ vào.”
Lý Khải Thiên nhìn Cố Thế Hùng vẻ nghi ngờ. Lão già gầy còm đã râu tóc bạc phơ, gần đất xa trời, huống hồ cũng chỉ là người dắt díu thân quyến tới Đại Chu, nếu dám khi quân phạm thượng, thế toàn bộ Cố gia đã toi đời.
Lý Khải Thiên đoán Cố Thế Hùng sẽ không nói dối.
Khó khăn lắm mới tìm được bản đồ kho báu, Cố Thế Hùng lại không biết nội dung, bản đồ còn bị đối thủ một mất một còn cầm đi mất.
Đúng thật là…
Lý Khải Thiên hít thở sâu nhiều lần, kiên nhẫn chờ tin tốt của Lệ Quan Văn.
Nhưng Lệ Quan Văn lại mang về một tin xấu.
“Thánh thượng, khi người nô tài sắp xếp tới được doanh Tam Thiên, Lục Nhị gia đã rời đi.” Lệ Quan Văn cúi thấp đầu, không dám nhìn sắc mặt Lý Khải Thiên. Hắn biết, nếu giờ chỉ cần có một sơ suất nào, e cả mạng nhỏ này cũng phải toi mất.
Lý Khải Thiên trầm mặt, hồi lâu mới hỏi: “Hắn đi đâu?”
“Bẩm Thánh thượng, người của doanh Tam Thiên nói Lục Nhị gia mang theo mấy tùy tùng rời đi ngay trong đêm.”
Lý Khải Thiên siết chặt nắm tay.
Xem ra bản đồ kho báu là thật. Nếu không, kể tính cẩn trọng bình tĩnh như Lục Hành sao có thể lập tức rời đi bất chấp hết mọi thứ.”
Lý Khải Thiên vừa tức vừa hối hận.
Tại sao y không sớm ngày bắt lão già này lại cơ chứ? Tại sao y cứ phải trơ mắt ngồi xem trò cười kia?
Nếu không phải y lơ là, lão già này cũng sẽ không mang bản đồ kho báu tới nhờ cậy Lục gia trong lúc nguy nan.
Tìm lâu như vậy, khó khăn lắm mới có được chút hy vọng, nhưng giờ hy vọng đã vỡ nát.
Nhìn gương mặt như chết cha chết mẹ của Lý Khải Thiên, nỗi sung sướng trong lòng Cố Thế Hùng thực sự khó mà tả xiết, còn khoan khoái hả lòng hơn cả mùa nóng được ăn ô mai chua ướp lạnh.
Lý Khải Thiên lại không cho Cố Thế Hùng vui thầm bao lâu, lập tức đã nói: “Cố lão đại nhân là lão thần Đại Yên, lý lịch được nhiên không cần nói tới. Chẳng qua đại nhân đã lớn tuổi, cơ thể cần tĩnh dưỡng nhiều. Mấy ngày nay, nếu không có chuyện gì thì Cố lão đại nhân vẫn nên tĩnh dưỡng trong phủ là tốt nhất.”
Đây là đang cấm túc ông ta.
Cố Thế Hùng chẳng thèm để ý, chỉ cười đáp: “Dạ, đa tạ Thánh thượng quan tâm, thảo dân cũng rất mong tới lúc có thể đứng trước mặt Thánh thượng lần nữa.”
Lý Khải Thiên cười, đoạn lệnh người đưa Cố Thế Hùng về nghỉ.
Xem ra, bản đồ kho báu rơi vào tay Lục gia, Lục gia sẽ dốc toàn lực ứng phó.
“Lệ Quan Văn, đi mời Lục các lão tới cho trẫm. Ngoài ra, ba người nhà Uất Trì Yến và cả người Tần gia cũng thả ra hết đi. Tần gia người ta còn sắp sửa thành thân với Bàng gia, đừng làm chậm trễ hôn lễ của hai nhà.”
Giọng điệu Lý Khải Thiên quá mức bất ổn và sa sút. Thấy Thánh thượng có vẻ không ổn, Lệ Quan Văn cũng không dám khuyên, chỉ đành đáp một tiếng “dạ” rồi thận trọng đi làm theo lệnh.
Lục các lão nhanh chóng vào cung.
Trong những Đại học sĩ của nội các, người Lý Khải Thiên ghét nhất là Lục các lão. Bởi vì những người đứng đầu Lục gia đều quá ưu tú, quá khó để qua mắt. Mỗi một hành động nặng nhẹ của Lục các lão trong nội các đều sẽ ảnh hưởng tới những quyết sách của Lý Khải Thiên, hơn nữa hành động của ông ta cũng sẽ ảnh hưởng tới thế cục trong triều. Chỉ cần hơi lơ là, để cho người này võ trang nổi dậy thì biết phải làm sao?
Lục gia không như y, không thiếu bạc, ngày ngày đều phải chi tiêu dè sẻn.
Nếu Lục gia muốn động thủ thật, chuyện bạc vốn chẳng cần lo đến.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lý Khải Thiên lắc đầu, đúng là thất sách, thất sách, tại sao y lại lơ là để mọi chuyện ra đến nông nỗi này!