Chương HUYNH ĐỆ
Bởi vì đám cựu thần Bắc Ký đều đã đầu hàng, có thể nói, bọn họ chẳng ai là kẻ trung quân ái quốc gì. Cả đám đều là cỏ đầu tường gió chiều nào che chiều ấy, cho dù không bóc lột người dân thì trong tay cũng có một số tài sản lớn.
So ra, Vương gia vẫn được coi là người nghèo.
Đương nhiên, Thánh thượng hiểu rõ điều này.
Muốn lấy tiền, tất cả đều phải cho ra, chứ không thể chỉ lấy của riêng mình Bàng Kiêu.
Nghĩ tới đây, mọi người đều bình tĩnh trở lại.
Sau khi bàn bạc mấy vấn đề, trong lòng Bàng Kiêu đã yên ổn hơn nhiều, nghĩ một lát liền nói: “Các ngươi đều là người thông minh, cũng không thiếu người văn chương xuất chúng, thơ giục trang hãy viết giúp bản vương, nhất định phải viết cho hay! Còn nữa, vấn đề chặn cửa cũng hãy suy nghĩ cho kĩ càng, liệt kê cho bản vương một danh sách, khi về bản vương sẽ học thuộc.”
Từ Vị Chi và Tạ Nhạc đều đứng lên, cùng hành lễ với mọi người: “Dạ.”
Giao “bài tập” cho các mưu sĩ đâu vào đấy rồi, Bàng Kiêu liền bỏ đi.
Đám mưu sĩ trố mắt ngó nhau, đều có vẻ buồn cười khó nén. Một số người giỏi văn chương cùng đi nghiên cứu viết thơ giục trang, còn một số khá thông minh thì tham khảo những hôn lễ đã tham dự xưa nay, bắt đầu đưa ra một số câu hỏi và câu trả lời để Bàng Kiêu “ôn tập trước khi thi”.
Từ Vị Chi thì vào nội trạch, bàn chuyện bỏ thêm hai hòm tiểu hoàng ngư với Diêu Thành Cốc và Mã thị.
Bàng Kiêu đi ra cho người chuẩn bị ngựa, một mình dắt ngựa đi ra ngoại thành.
Hổ tử thì nghe lệnh Bàng Kiêu, lặng lẽ tìm tới phủ Phò mã, hẹn Quý Trạch Vũ đi ra gặp mặt.
Khi Quý Trạch Vũ theo lời mời tìm tới, đã thấy Bàng Kiêu mặc cẩm bào màu đen, eo thắt đai ngọc, đầu đội tử kim quan, cưỡi trên con ngựa tên Ô Vân của mình. Con chiến mã toàn thân đen nhánh phản chiếu ánh sáng đang rong ruổi bên con sông ngoài bìa thành.
Toàn thân Ô Vân đen kịt, tỏa ánh lấp lánh dưới ánh nắng, người cưỡi ngựa đã như hòa làm một thể với nó. Người ấy rạp mình trên lưng ngựa, một người một ngựa như tia chớp lao vút qua như bay, dần mất bóng trong rừng cây màu bích lục.
Hôm nay Quý Trạch Vũ không cưỡi con chiến mã màu đỏ lửa của hắn mà cưỡi con chiến mã trắng tinh bắt được khi chặn giết Tần Nghi Ninh lúc trước. Chính là Bạch Vân, con ngựa toàn thân lông trắng Bàng Kiêu đã tặng cho Tần Nghi Ninh khi trước. Từ khi về bên Quý Trạch Vũ, hắn vẫn luôn để ý chăm sóc Bạch Vân, hiện giờ Bạch Vân đã vô cùng thân mật với hắn.
Quý Trạch Vũ mặc áo ngắn màu đỏ, ngồi ngay ngắn trên lưng chiến mã, tóc buộc thành túm cao, bị gió thổi phất phơ sau lưng gáy. Lưng hắn thẳng tắp, mặt mày tuyệt đẹp, nét mặt hờ hững, bộ đồ màu đỏ diễm lệ mặc trên người hắn lại không hề có vẻ gì ẻo lả mà chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, cao không thể với.
Bàng Kiêu chạy một vòng xung quanh rìa liễu rủ dọc con sông hộ thành, không lâu sau đã giục ngựa về tới.
Từ xa nhìn thấy Quý Trạch Vũ, hắn nhe răng nở nụ cười, giơ cao roi ngựa trong tay: “A Lam, tới chạy một vòng?”
Quý Trạch Vũ khẽ cong môi, gật đầu, giương rơi ngựa: “Hây!”
Bạch Vân hóa thành một luồng sáng màu bạc lao vụt tới, Bàng Kiêu cũng giục Ô Vân, hai con hãn huyết bảo mã lao đi như gió, hai vị chiến thần Đại Chu trên lưng thúc ngựa giơ rơi, đều cảm thấy toàn thân sung sướng.
Họ thân trong triều đình, làm việc không thể như ý, nhớ nhất chính là cảm giác sảng khoái và mặc sức rong ruổi này đây.
Hai người chạy liền mấy vòng, mãi mới kẹp bụng ngựa thong thả tản bộ dọc đường mòn.
Quý Trạch Vũ hỏi: “Chi Hi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ta có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.” Bàng Kiêu khẽ mỉm cười, nói, “Tháng sau thành hôn, ta sợ có người quấy rối, muốn mượn ít lính trong phủ ngươi tới giúp giữ trật tự.”
Vietwriter.vn
Quý Trạch Vũ nghe thì kinh ngạc ngước mắt, đối diện đôi mắt phượng đượm ý cười của hắn, cười bảo: “Đến lúc đó ta sẽ tự mang người tới.”
Bàng Kiêu không ngờ Quý Trạch Vũ sẽ thản nhiên đồng ý ngay như vậy, lại có hơi lo lắng: “Đến lúc ấy, chắc chắn Thánh thượng sẽ lại suy nghĩ nhiều.”
“Không sao, nếu Thánh thượng hỏi tới, ta sẽ nói là lo lắng binh lính trong phủ ngươi làm loạn nên mang lính tới đề phòng.” Quý Trạch Vũ nói mà chẳng thèm nghĩ.
Bàng Kiêu nghe thì xúc động vươn tay, vỗ vỗ lên vai Quý Trạch Vũ.
“Huynh đệ tốt, đa tạ.”
Quý Trạch Vũ nhìn bàn tay trên vai mình, liền đó cười nói: “Khi xưa đầu đập xuống đất, Quan lão gia đã nhìn rõ ràng. Ban đầu là huynh đệ, cả đời cũng là huynh đệ.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ cả khuôn mặt của Quý Trạch Vũ, nụ cười của Bàng Kiêu cũng tươi hơn.
“Không hổ là huynh đệ một nhà, hôm mùng đi giục trang, ngươi nhất định phải đi với ta đấy.”
Quý Trạch Vũ gật đầu, cười ôn hòa nói: “Đương nhiên, ta còn muốn xem xem là rốt cuộc nữ tử thế nào mới khiến ngươi mê mẩn được.”
Nói đến đây, Quý Trạch Vũ có vẻ buồn bã: “Chi Hi, ngươi đã thật lòng chấp nhận cuộc hôn nhân này, cũng bỏ thù hận xuống được rồi ư?”
Lúc trước trên triều đình, Tần Hòe Viễn ầm ĩ khóc lóc, ép Thánh thượng phải hạ thánh chỉ, Quý Trạch Vũ trở về đã ức suốt mấy hôm nay.
“Tần Thượng thư đúng là xảo quyệt, ép Thánh thượng hạ chỉ, hoặc là trừng phạt ngươi, khiến ngươi không thể báo được thù, hoặc là lôi kéo ngươi, khiến ngươi trở thành con rể của lão, thế thì cũng không thể báo thù. Lão già này đúng là mưu sâu khó lường, ta thực lòng lo lắng ngươi sẽ bị cài bẫy.”
Quý Trạch Vũ nhìn ra được Bàng Kiêu rất thích Tần Nghi Ninh. Vậy nên hắn chưa từng nói gì.
Thực lòng hắn rất lo, lo Tần Nghi Ninh chính là “mỹ nhân kế” Tần Hòe Viễn dành cho Bàng Kiêu.
Nhưng bây giờ, cái lo lắng ấy lại trở nên dư thừa đến vậy.
Bởi vì trông bộ dạng vui sướng này của Bàng Kiêu, hiển nhiên là hắn đã buông bỏ thù hận của thế hệ trước, “trúng kế” một cách vui vẻ rồi.
Việc đã đến nước này, còn có thể làm gì được?
Thánh chỉ đã hạ, mỹ nhân kế đã trúng, Bàng Kiêu còn vui vẻ như vậy, vui như đổi hẳn thành một người khác.
Họ đã có giao tình từ thuở niên thiếu đến nay. Bấy nhiêu năm đã qua, đây là lần đầu tiên Quý Trạch Vũ nhìn thấy Bàng Kiêu buông bỏ thù hận, nở được nụ cười ung dung đến thế.
“Hôn sự của ngươi không phải chuyện nhỏ. Bây giờ ta chỉ huy binh lính của ngươi trước kia, tuy Tác – ta đang trong nội loạn, không rảnh xâm lược phía Nam nhưng ngộ nhỡ có chiến sự, ta nghĩ rất có thể Thánh thượng sẽ để ngươi chỉ huy Long Tương quân. Giờ ta là em rể của Thánh thượng, hắn tin tưởng ta, tự nhiên sẽ hy vọng ta ở lại kinh thành bảo vệ hắn, ngươi thì rất có thể sẽ bị phái ra bên ngoài.”
“Ngươi nói phải.” Nghe Quý Trạch Vũ phân tích, Bàng Kiêu nghiêm nghị gật đầu, “Ta cũng đoán được Thánh thượng sẽ có sắp xếp như thế. Chuyển đổi vị trí của ngươi với ta, chính là biện pháp tốt mà Thánh thượng muốn.”
Quý Trạch Vũ nói: “Vậy nên hôn sự của ngươi, chắc chắn Tác – ta sẽ chú ý tới. Ngươi trông mình lúc này đi, sung sướng cứ như biến thành người khác vậy, có thể thấy khi thành hôn có lẽ sẽ buông lỏng cảnh giác. Người Tác – ta kiêng kỵ ta, nhưng còn kiêng kỵ uy danh lan xa của ngươi hơn, nói không chừng sẽ động tay động chân. Đến lúc đó, ta dẫn binh lính trong phủ mình tới cũng có thể đề phòng một hai.”
“Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo.” Bàng Kiêu nở nụ cười cảm kích với Quý Trạch Vũ, “Tình thế bây giờ đã như vậy, ta cũng không muốn nhớ tới thù hận nữa. Hơn nữa, ta thừa nhận đúng là mình đã thích Tần thị. Việc này có lẽ do trời cao trêu ngươi chăng, bởi vì có nàng, tất cả mọi việc đã qua cứ để nó đi qua. Bây giờ chúng ta trong cảnh nguy ngập, cũng không có thời gian bận tâm mãi những chuyện đã qua nữa. Vẫn nên nhìn về tương lai mới phải.”