Chương TAN BIẾN
Tần Nghi Ninh vô cùng kinh ngạc.
Thật ra, nàng có phần hoài nghi Quý Trạch Vũ. Quan hệ giữa Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ rốt cuộc như thế nào, nàng cũng không biết. Nàng chỉ nghĩ, đã là quan trong triều, muốn không dính vào tranh đấu là hoàn toàn không thể được. Cho nên đối với việc Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ lợi dụng và dò xét lẫn nhau, Tần Nghi Ninh cũng không biết trong đó có mấy phần chân thành.
Quý Trạch Vũ vốn là một người lạnh lùng cao ngạo, sẽ không tùy tiện nói ra suy nghĩ của mình. Muốn biết hắn đang suy nghĩ điều gì, cũng chỉ có thể suy đoán. Hơn nữa vì chuyện hắn chặn giết lúc tới Đại Chu, khiến Tần Nghi Ninh có một số ấn tượng ban đầu không tốt, biết hắn là một người sát phạt quyết đoán.
Bởi vậy, trước khi Bàng Kiêu kết hôn, Quý Trạch Vũ đích thân tới trước cửa Tần gia hỏi nàng về vấn đề này, khiến Tần Nghi Ninh vô cùng kinh ngạc.
Đây là thật tâm, hay là dò xét?
Đôi mắt đẹp của Tần Nghi Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào của Quý Trạch Vũ.
Trong đó, nàng chỉ nhìn thấy sự chân thành, chứ không thấy lộ vẻ gì là mưu tính.
Trong nháy mắt đó, nàng hầu như xác định, khi Quý Trạch Vũ hỏi câu này, hắn cũng không có tính toán gì, mà chỉ có sự quan tâm sâu sắc tới Bàng Kiêu.
Đây có lẽ là tình bằng hữu giữa những người đàn ông với nhau.
Cũng tương tự như vậy, nếu như bọn Băng Đường thành hôn, nàng cũng sẽ chọn đối tượng một cách kỹ càng, rất sợ bọn họ sẽ gặp phải loại người lòng lang dạ sói, sợ bọn họ sẽ phải chịu khổ.
Hẳn là Quý Trạch Vũ cũng sợ sau khi thành hôn, Bàng Kiêu sẽ chịu khổ?
Xem ra, cho dù Quý Trạch Vũ đã từng lợi dụng Bàng Kiêu, thì tình huynh đệ của hai người cũng vẫn bền chặt.
Người nào có thiện ý với Bàng Kiêu, thì Tần Nghi Ninh cũng có thiện ý với người đó.
Nàng giải tỏa khúc mắc và phòng bị trong lòng, cười nói: “Nữ nhân khác với nam nhân, nam nhân có thể có tam thê tứ thiếp, nữ tử thì chỉ có một chồng. Cho dù trước đây có bao nhiêu ân oán, bắt đầu từ ngày Thánh thượng tứ hôn, số mệnh của ta đã ràng buộc chặt chẽ với số mệnh của Vương gia rồi.”
“Hắn sống, thì ta sống, mà nếu chẳng may hắn có bất trắc gì thì ta cũng không thể sống sót. Điều này không chỉ liên quan tới thù hận giữa hai nhà, mà càng bởi vì hai người bọn ta đã là người một nhà, cũng chỉ có thể cư xử như người một nhà.”
“Ta đối xử tốt với hắn, thật lòng chung sống, hỗ trợ hắn, đó là vì tương lai của hai người bọn ta, cũng không phải chỉ riêng vì Vương gia, cũng không phải chỉ vì riêng ta. Tương lai sau này của ta sẽ ràng buộc với tương lai của hắn, hắn yên ổn thì ta mới được yên ổn, tương lai của hắn chính là tương lai của ta.”
“Quý phò mã là người thông minh, hẳn là ngài hiểu rõ những lời ta vừa nói.”
Tần Nghi Ninh không thể nói cho Quý Trạch Vũ biết về tình yêu chết đi sống lại của nàng và Bàng Kiêu, việc Thánh thượng tứ hôn chính là ước nguyện bấy lâu nay của hai người.
Bởi vì mặc dù nàng tin Quý Trạch Vũ, nhưng nàng không biết thám tử của Thánh thượng có thể nghe được cuộc nói chuyện này hay không.
Thế nhưng nàng đã bày tỏ rõ ràng ý kiến của mình như vậy rồi.
Nàng và Bàng Kiêu có chung một tương lai, làm sao mà nàng có thể làm hại hắn?
Quý Trạch Vũ nhìn Tần Nghi Ninh, trên khuôn mặt tuấn tú xưa nay vốn không biểu lộ tình cảm đối với người khác, từ từ hiện ra một nụ cười mờ nhạt.
Đó là một nụ cười rất khẽ, khóe môi chỉ hơi cong lên.
Nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể phát hiện được hắn vừa nở nụ cười.
“Ta hiểu rồi. Mong rằng ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay.”
Câu nói này lọt vào tai Tần Nghi Ninh, nàng hiểu đó là sự nhắc nhở, cũng là lời uy hiếp, nhưng nàng hoàn toàn không tức giận, bởi vì nàng biết Quý Trạch Vũ nói như vậy là vì Bàng Kiêu.
Tần Nghi Ninh trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Bạch Vân liền tới gần, cọ cọ đầu của nó vào mặt Tần Nghi Ninh.
Quý Trạch Vũ hơi kinh ngạc, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Vân, lại đưa tay vuốt ve bờm của nó.
“Đây là con ngựa hắn tặng cho ngươi, ta trả lại cho ngươi đó.”
Hắn liền đưa dây cương cho Tần Nghi Ninh.
Nhưng Tần Nghi Ninh cười lắc đầu, lui ra phía sau một bước, nói: “Nó là một con ngựa hay, thiên tính của nó cần một không gian rộng rãi để chạy nhảy. Tuy là ta thích nó, nhưng nó ở với ta thì chỉ có thể ở trong chuồng ngựa, dù ta cho nó ăn ngon và chăm sóc chu đáo, nó vẫn sẽ không vui vẻ, thậm chí còn có thể bị mất đi thiên tính của nó. Nó theo ngươi mới thích hợp.”
Bàn tay đang cầm dây cương của Quý Trạch Vũ từ từ nắm chặt, trong lòng chấn động, trên khuôn mặt hiện ra những cảm xúc phức tạp.
Thế nhưng khi nhìn tới khuôn mặt tươi cười của Tần Nghi Ninh, hắn lại bình thường trở lại.
“Có lẽ Bàng Chi Hi nói đúng, ngươi là một cô nương tốt.”
Thật ra từ lâu Tần Nghi Ninh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng Quý Trạch Vũ sẽ đối xử lạnh nhạt với mình, nhưng nàng không ngờ hắn lại nói ra câu đó.
Được một người bạn thân của Bàng Kiêu thừa nhận như vậy, Tần Nghi Ninh rất hài lòng.
“Đa tạ ngươi. Ngươi cũng là một huynh đệ tốt.”
Quý Trạch Vũ ngẩn người, rồi lập tức mỉm cười lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Huynh đệ tốt?”
Tiếp đó hắn liền nhẹ nhàng nhảy lên lưng Bạch Vân, giật dây cương, nói: “Đi!”
Vứt dứt tiếng, hắn liền thúc Bạch Vân rời khỏi Tần gia. w●ebtruy●enonlin●e●com
Tần Nghi Ninh nhìn theo bóng lưng của hắn, một lúc sau mới mỉm cười, xoay người lại hồi phủ.
Trong lúc hôn lễ đang được chuẩn bị một cách rình rang, vì Thánh thượng hạ chỉ gấp rút, hai bên đều hơi luống cuống tay chân. Thế nhưng cũng may là hai nhà không thiếu người, càng không thiếu bằng hữu muốn nịnh bợ, lấy lòng, tới hỗ trợ.
Chớp mắt đã tới ngày mười tháng Năm, tất cả mọi việc đều đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Sáng sớm, Bàng Kiêu liền gọi Tinh Hổ Vệ tới, chọn ra mười tám người trẻ tuổi và anh tuấn nhất, có dáng vẻ xuất chúng nhất trong Tinh Hổ vệ.
Trên thực tế, bởi vì có dung mạo tuấn tú mà được đích thân hộ tống Vương gia đi cưới vợ, mười tám vị huynh đệ này đều khá đắc ý, cũng khiến các huynh đệ khác trong Tinh Hổ Vệ có phần ghen tị.
“Đại Phúc à, cháu gấp gáp quá, nhất định phải lễ độ với nhạc phụ và nhạc mẫu nghe chưa? Kìm bớt cái khí thế trên người cháu lại. Cháu là người từng chém giết quân địch trên sa trường, tay từng dính máu, khí thế tàn bạo trên người nặng nề, cháu cũng đừng để bên thông gia cảm thấy cháu giống như đi cướp cô dâu vậy, biết chưa?”
Mã thị vừa càm ràm vừa giúp Bàng Kiêu sửa sang lại vạt áo của chiếc mãng bào màu tím nhạt.
“Cháu biết rồi bà ngoại, bà yên tâm đi.”
“Yên tâm? Ta có thể yên tâm được sao? Cháu nhìn xem người cháu mang đến ở bên ngoài kìa! Ai biết thì hiểu là cháu đi “thôi trang”, ai không biết thì tưởng là cháu kéo bè kéo lũ tới nhà thân gia đánh nhau!”
Mã thị nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ chạm trổ, thấy đám mười tám hán tử nghiêm trang tề chỉnh đang đứng trong sân toát ra tác phong quân đội, liền cảm thấy hơi phiền lòng.
“Lo mà thôi trang cho đàng hoàng! Ta nói cho cháu biết, nếu cháu dám làm hỏng việc, lát nữa ta sẽ dùng giày đập chết cháu!”
“Mẹ ơi, thôi được rồi, được rồi, mẹ để Đại Phúc đi trước đi, đừng để lỡ giờ lành mới được. Chẳng phải Đại Phúc nói là mời Quý phò mã sao? Lúc này người cũng nên đến rồi mới đúng.” Diệu thị kéo tay Mã thị, giải cứu cho con trai.
Bàng Kiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, kéo tay áo hẹp xuống, mỉm cười sảng khoái, xoay người lại sải bước đi tới.
Nãy giờ Diêu Thành Cốc vẫn ngồi một bên hút thuốc, lúc này mới đi tới bên cửa sổ nhìn mười tám gã thanh niên trẻ tuổi dáng vẻ đường đường xếp hàng rời đi, lúc này này mới lắc đầu bật cười: “Tiểu tử này thật là…”
Bên này Bàng Kiêu dẫn người rời khỏi nhà trong, tới giữa sân viện, đã thấy hai trăm mười mâm sính lễ phủ khăn lụa đỏ thẫm chuẩn bị sẵn và đầy tớ khiêng sính lễ cũng đã bố trí đâu vào đó rồi.
Mà lúc này, Quý Trạch Vũ mặc áo sam tay hẹp màu xám nhạt, dẫn theo một đám binh lính của phủ Phò mã đang đứng trước cửa Vương phủ với khí thế uy nghiêm.