Chương HOA CHÚC ()
"Tiểu Chúc đang ngủ trong phòng nô tì. Vương phi không biết, viện này rất rộng rãi, người của Vương phủ lại ít, mấy người bọn nô tì đều mỗi người ở một phòng.”
Tòa nhà của Tần gia ở kinh thành không lớn, mấy tì nữ hai người ở một phòng, đã quen rồi.
Đột nhiên chuyển tới Vương phủ, điều kiện ở liền tốt hơn, bọn họ vẫn còn chưa thích ứng.
Tần Nghi Ninh đang thong thả ăn canh, nghe vậy cười nói: “Các ngươi đều là người theo ta vào sinh ra tử, trong lòng ta, các ngươi vừa là tỷ muội, cũng là bằng hữu. Điều kiện sống ở đây tốt thì đương nhiên là rất tốt rồi. Nếu như có bất cứ điều gì không hợp ý, các ngươi cứ việc nói cho ta biết, chứ đừng vì sợ thêm việc cho ta mà giấu diếm, biết chưa?”
“Dạ biết rồi. Vương phi bây giờ không còn giống như trước đây nữa. Vương gia thương yêu người như vậy, chỉ cần người mở miệng, Vương gia nhất định nghe theo, bọn nô tỳ rốt cuộc được hưởng hết lợi ích.” Ký Vân mỉm cười trêu ghẹo.
Tần Nghi Ninh dở khóc dở cười, nói: “Ta thấy nhất định là mấy người các ngươi sống quá thoải mái, cho nên càng ngày càng không có phép tắc rồi!”
Mấy nha đầu đều mỉm cười.
Tần Nghi Ninh ăn cơm xong, liền đi rửa mặt.
Thu Lộ cầm một bộ quần áo ngủ bằng lụa mỏng màu đỏ tươi tới tịnh phòng, nói: “Vương phi, cái này là do phu nhân đặc biệt căn dặn nô tỳ, bảo người đêm nay mặc vào.”
Vừa nhìn thấy bộ xiêm y bằng lụa mỏng kia, Tần Nghi Ninh liền đỏ mặt.
“Quần áo kiểu gì vậy? Mặc cũng như không mặc vậy!”
Mặt Thu Lộ cũng đỏ lên: “Vương phi, phu nhân đã dặn bảo, người liền thay đi. Có lẽ… có lẽ cần phải như vậy.”
Tần Nghi Ninh nhận lấy chiếc áo ngủ kia, thực sự là hận không thể tìm lỗ nẻ mà chui xuống.
Nhưng suy nghĩ một chút, các nha đầu tỳ nữ của nàng đều chưa thành thân, đều không rành việc đời, nàng và Bàng Kiêu dù sao cũng là vợ chồng, giữa hai người khó tránh khỏi sẽ gặp phải một số chuyện ngượng ngùng khó mở miệng, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Tần Nghi Ninh không khỏi đưa tay bụm mặt, đành phải thay đồ ngủ.
Thật ra áo ngủ kia cũng không hoàn toàn trong suốt, đó là một chiếc áo cổ chéo đỏ tươi, tay hẹp, cùng màu với khố lụa, ngoại trừ thấy được vai, những phần khác đều bình thường, điều này khiến Tần Nghi Ninh bớt căng thẳng.
Lúc ra ngoài, mấy người bọn Băng Đường đều đã đi ra, Thu Lộ liền mỉm cười, cũng hành lễ lui ra.
Tần Nghi Ninh liền ngồi xuống giường sưởi bên cửa sổ đối diện giường bạt bộ, tiện tay cầm một quyển sách lên xem.
Đây là một cuốn du ký, ghi lại cảnh vật và phong tục tập quán miền Tây Bắc. Tần Nghi Ninh chưa từng tới Tây Bắc, liền bị cuốn sách lôi cuốn, xem rất say mê.
Khi Bàng Kiêu trở lại, thấy mỹ nhân đang ngồi tựa vào chiếc gối lớn sau gáy, đọc sách dưới đèn.
Mái tóc dài xõa tung sau lưng và hai vai, áo sa mỏng manh, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo và bờ vai mượt mà càng trở nên nhu hòa dưới làn ánh sáng gián tiếp, chiếc yếm ngực màu đỏ hầu như không che được những đường cong lồi lõm.
Bàng Kiêu cảm thấy rượu mà mình vừa uống biến thành một luồng nham thạch nóng chảy chạy tán loạn trong tứ chi và xương cốt.
Tần Nghi Ninh nghe tiếng bước chân mới từ trang sách phục hồi tinh thần lại, thấy Bàng Kiêu mặt mày ửng đỏ đứng trước mặt mình, không kìm lòng được nở nụ cười hỏi: “Chàng đã trở về? Thiếp bảo bọn họ múc nước hầu hạ chàng rửa mặt nhé?”
Bàng Kiêu không nói lời nào, chỉ điềm tĩnh nhìn nàng.
Tần Nghi Ninh hơi lo lắng buông sách xuống, ngồi xổm trên giường sưởi, giơ cánh tay trắng nõn và mềm mại lên sờ gương mặt hơi nóng lên của hắn.
“Chàng làm sao vậy? Có phải là uống nhiều rượu?”
Bàng Kiêu ôm Tần Nghi Ninh bế lên, bước về phía giường bạt bộ, nhẹ nhàng đặt nàng lên tấm đệm gấm đỏ thẫm mềm mại.
Mái tóc đen nhánh của nàng xõa trên chiếc gối thêu uyên ương hí thủy, cũng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết mới ngưng tụ, động tác của Bàng Kiêu khiến cổ áo nàng mở rộng, nàng nằm ngửa, vẫn không hề phát hiện vẻ quyến rũ hoàn toàn tự nhiên của mình.
Bàng Kiêu không thể kiềm chế được nữa, trước kia hắn không dám vượt quá giới hạn là vì sợ làm nàng tổn thương. Hôm nay hắn đã danh chính ngôn thuận có được nàng, nếu còn tiếp tục kiềm chế thì hắn không phải là đàn ông!
Những nụ hôn như lửa nóng rơi trên trán, trên mũi trên đôi môi đỏ của nàng.
Tần Nghi Ninh dần dần đắm chìm trong vòng tay ôm ấp ấm áp và mạnh mẽ của hắn. Nàng nhớ rõ câu nói của mẫu thân “Cứ để hắn muốn làm gì thì làm”, liền thật sự nhịn đau để hắn muốn làm gì thì làm, cứ như vậy cho tới nửa đêm.
Đàn ông một khi được nếm sự ngon ngót liền như dã thú ăn mãi không no. Khi bàn tay to của hắn một lần nữa vươn tới, Tần Nghi Ninh rốt cuộc chụp lấy cái gối nện vào ngực hắn.
“Ngày mai còn phải dậy kính trà kìa! Chàng còn tiếp tục lộn xộn thì xuống sàn nhà mà ngủ!”
“Được được được, ta không làm gì nàng nữa.”
Bàng Kiêu ôm nàng vào lòng, để đầu nàng tựa lên vai mình.
Tay hắn cảm nhận được trán nàng đầy mồ hôi, trên người cũng vậy. Lòng Bàng Kiêu tràn ngập yêu thương và thỏa mãn, hắn lại hôn lên trán nàng, rồi dùng khăn ấm giúp nàng lau người, sau đó mới chui vào trong chăn, ôm thân hình ôn hương nhuyễn ngọc của nàng vào lòng, thỏa mãn ngủ.
Ôm hắn, Tần Nghi Ninh cảm thấy như ôm một cái lò lửa lớn. Thời tiết tháng Năm vẫn còn hơi lạnh, thường ngày nàng ngủ đều phải co người lại như con tôm, nhưng lúc này lại phải giang tay chân ra, hai chân ấm áp một cách kỳ lạ.
Khi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy chiếc màn bách tử thiên tôn, nàng còn có phần chưa tỉnh táo hẳn. Qua một lát, nàng mới nhớ ra, đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của mình.
“Nghi tỷ nhi, chào buổi sáng!” Một giọng đàn ông trầm thấp ngay bên tai nàng.
Tần Nghi Ninh vừa quay đầu lại, một nụ hôn đã rơi trên môi nàng.
Bàng Kiêu chống đầu nằm nghiêng bên cạnh nàng, chiếc áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm che ngực hắn trở xuống, để lộ vai và cánh tay với những cơ bắp đầy sức mạnh, trên vai còn có những vết sẹo vì bị thương do cứu nàng.
Mặt mày Tần Nghi Ninh đỏ bừng, vội vàng kéo chăn che mặt.
Phản ứng đáng yêu của nàng khiến Bàng Kiêu mỉm cười, kéo nàng vào lòng, quan tâm hỏi: “Trên người còn đau lắm không? Ta có một loại thuốc mỡ đặc biệt dùng rất tốt, nàng có muốn ta thoa cho nàng không?”
Đôi bàn tay trắng nõn của nàng nện vào ngực hắn không chút nương tay.
“Chàng đi ra ngoài đi, ta không muốn nói với chàng!” Vietwriter.vn
Bàng Kiêu lại một lần nữa cười phá lên, vốn là hắn cũng không nỡ trêu nàng, nhưng phản ứng của nàng quá đáng yêu.
Hôn mạnh mấy cái lên má nàng, Bàng Kiêu mới đứng dậy mặc áo trong rồi gọi người vào.
Băng Đường, Thu Lộ, Ký Vân và Tiêm Vân mang theo khăn gấm và nước nóng vào. Ai nấy đều đỏ mặt, người đi đổi nước nóng, người thì tới gần chăm sóc Tần Nghi Ninh.
Băng Đường vừa nhìn thấy những vết bầm tím trên người Tần Nghi Ninh, liền thấp giọng nói mắng một câu: “Đây là ăn thịt hay sao vậy?”
Nàng lấy từ trong tay áo ra một hộp thuốc mỡ, kín đáo đưa cho Tần Nghi Ninh, giọng nói càng hạ thấp: “Vương phi, thuốc mỡ này rất tốt, người bôi cái này vào, đảm bảo một ngày sau là sẽ ổn.”
Tần Nghi Ninh đỏ mặt nhận lấy hộp thuốc, gật đầu: “Đa tạ ngươi.”
Băng Đường cười nói: “Vậy bây giờ trước tiên Vương phi đứng dậy thay quần áo đi.”
Ký Vân và Băng Đường liền phục vụ Tần Nghi Ninh thay quần áo và rửa mặt.
Phía bên kia, Bàng Kiêu ra hiệu cho Thu Lộ và Tiêm Vân lui ra ngoài, rửa mặt thay quần áo, xõa tóc ngồi bên mép giường sưởi, nhìn Tần Nghi Ninh soi gương trang điểm.
Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ cảm thấy nhìn nữ nhân chải đầu rất lãng phí thời gian.
Thế nhưng hôm nay ngắm nhìn mái tóc dài đen nhánh của Tần Nghi Ninh được bàn tay khéo léo của các tỳ nữ bới thành kiểu tóc dành cho phụ nữ đã có chồng, trong lòng Bàng Kiêu còn thỏa mãn hơn là giành được thiên hạ.
“Nghi tỷ nhi, lát nữa nàng chải đầu giúp ta nhé!” Bàng Kiêu mỉm cười sáp lại gần, mặt cọ cọ vào má Tần Nghi Ninh.
Các tỳ nữ đều đỏ mặt, lui ra phòng ngoài.
Tần Nghi Ninh liền cười nói: “Kỹ năng chải đầu của thiếp không tốt đâu.”
“Không sao. Ta vẽ lông mày cho nàng, nàng chải đầu giúp ta, kỹ năng của ta cũng không tốt, như vậy chúng ta hòa mà.”