Chương NGHIÊM TRỊ
Suýt chút Lý Hạ Lan đã cắn bể hết số răng trong miệng.
Còn nói không có gì đáng để khoe khoang? Có thể trở thành vợ Bàng Kiêu, có được nam nhân đấy, đó đã là tiền vốn lớn nhất!
Chắc chắn là tiện nhân Tần Nghi Ninh này cố ý, biết rõ nàng ta một lòng muốn gả cho Bàng Kiêu nên bây giờ được như ý thì lập tức chạy tới giễu cợt mình!
Lý Hạ Lan được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, tới nay chưa có gì nàng ta muốn mà không giành được. Cả đời này nàng ta đã được quá nhiều thứ, đã thành thói quen sở hữu mọi vật, quen với sự yêu chiều của mẫu thân và huynh trưởng.
Nhưng cả đời này, dẫu có ngàn vạn việc như ý, chỉ duy nhất một việc hôn nhân là không hài lòng đã đủ khiến nàng ta nửa đêm giật mình than khóc.
Quý Phò mã dẫu có anh tuấn nhưng lại quá lãnh đạm, sống chung với Quý Phò mã thật chẳng khác nào sống với một pho tượng đá, với một người gỗ không biểu cảm.
Từ khi họ thành hôn, hắn chỉ thực hiện nghĩa vụ của Phò mã một lần duy nhất vào đêm động phòng, từ ấy trở đi thì thái độ với nàng ta luôn khách sáo hời hợt, nhất là từ khi phát hiện nàng đi gặp trai lơ với Lục phu nhân thì càng chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái.
Lý Hạ Lan nghe nói vào hôm hôn lễ của Bàng Kiêu, Quý Phò mã còn vận trang phục lộng lẫy tới tham dự, lại mang tất cả binh lính trong phủ tới trợ trận. Thậm chí hắn còn đối với bằng hữu tốt hơn cả đối với nàng ta.
Cuộc hôn nhân như vậy thì có tác dụng gì? Phò mã như vậy, chẳng qua cũng chỉ khiến nàng ta thêm phiền não.
Nàng ta không có được nam nhân mình muốn, gả cho một nam nhân ưu tú giống vậy cũng không có được hắn, Lý Hạ Lan đã uất ức lâu ngày chỉ muốn bùng nổ.
Bây giờ nhìn Tần Nghi Ninh búi mái đầu phụ nhân trông xinh đẹp không tả nổi, nghe nàng nói tới việc thân cận với Bàng Kiêu, nàng ta chịu thế nào cho nổi.
Lửa giận của Lý Hạ Lan càng lúc càng phực cháy, những lời Thái hậu vừa nói đã bị nàng ta ném thẳng khỏi tai.
“Tiện nhân! Ngươi tự tìm cái chết!” Lý Hạ Lan vươn dài tay định bóp cổ Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh hoảng sợ, vội vàng né tránh.
Không ngờ Lý Hạ Lan lại dám công khai động thủ với nàng, chẳng lẽ nàng ta cho rằng nơi này là cung của Thái hậu, cho dù xảy ra chuyện gì cũng có Thái hậu bao che cho?
Đầu óc Tần Nghi Ninh xoay chuyển, đối mặt với một nữ nhân luôn mơ ước trượng phu mình, nàng cứ nhiều lần bỏ qua như vậy thì có phải dễ bắt nạt quá không?
“Mau, mau ngăn nó lại! Trưởng Công chúa say rồi, đừng để nó làm người khác bị thương!” Thái hậu đã bị bộ dạng này của Lý Hạ Lan dọa cho tái mặt, hồi lâu sau mới sực tỉnh lệnh cho cung nhân.
Ngờ đâu Tần Nghi Ninh lại bị Lý Hạ Lan đuổi, sơ ý đạp phải váy ngã ngửa về sau.
Trên đầy trải thảm rất dày, có ngã cũng không đau, nhưng sau lưng nàng thì lại trùng hợp là cái bàn bát tiên và bốn cái ghế đôn thêu.
May mà Tần Nghi Ninh khá may, không ngã phải ghế và bàn, nhưng lúc rơi xuống cũng ngã ầm một tiếng khá mạnh, đau đến kinh hãi thét lên.
Lý Hạ Lan thì không kịp phanh lại, bị chân Tần Nghi Ninh ngáng ngang, cũng hét “á” lên một tiếng rồi ngã nhào về trước, lần này thì ngã trúng vào cái ghế đôn thêu, khuỷu tay lại đập vào góc bàn, kế đó cũng ngã ầm ra đất.
Tần Nghi Ninh nằm trên đất kêu đau.
Lý Hạ Lan thì đau đến nỗi không rên nổi câu nào. Khuỷu tay va phải cạnh bàn đau, có muốn gập lại cũng không thể, đầu gối càng đau không lời nào tả xiết.
Mắt thấy Tần Nghi Ninh ở ngay cạnh mình, Lý Hạ Lan không thể nhịn được nữa, nhào ngay tới: “Tiện nhân nhà ngươi, cho ngươi khoe khoang này! Bàng Chi Hi là của ta, còn lâu mới để cho ngươi! Ngươi có tư cách gì mà khoe khoang! Đồ độc phụ! Đồ đê tiện!”
Nếu Tần Nghi Ninh nghiêm túc đánh nhau với Lý Hạ Lan, đoan chắc Lý Hạ Lan đã hôn mê từ lâu. Nhưng hôm nay nàng đã quyết định không ra tay, càng không đánh lại, biểu hiện thật toàn diện dáng vẻ một thần phụ nhu nhược bị Trưởng Công chúa ức hiếp.
Mấy ma ma và cung nữ trong cung Thái hậu đều đã bị dáng vẻ chua ngoa đanh đá của Trưởng Công chúa dọa cho ngây người. Trong lòng ai nấy đều đang oán thầm, Lý Hạ Lan thân là Trưởng Công chúa, thầm mến một nam nhân mà không có được liền từ yêu sinh hận, lại còn có thể làm liều như thế ngay trước mặt chính thê của người ta, đúng là khiến ai nấy phải to mắt trầm trồ.
Mọi người hớt hải lôi Lý Hạ Lan ra, ánh mắt nhìn Tần Nghi Ninh áo quần xộc xệch tóc rối trâm nơi đều có vẻ đồng tình.
“Không được kéo ta! Các ngươi buông tay hết ra!” Lý Hạ Lan rống lớn không nghe.
Thái hậu chạy lại gần, cúi người bóp chặt cằm Lý Hạ Lan, sát lại trầm giọng nói trước mặt: “Con mau tỉnh lại đi! Đây là cung Từ An của ai gia! Không phải phủ Công chúa mà con có thể mặc sức muốn giở trò gì thì giở!”
Lồng ngực Lý Hạ Lan phập phồng lên xuống, cái đau trên tay trên đùi lan đến tận tim, song vẫn không thể đè cơn tức giận trong lòng xuống.
“Mẫu hậu! Đến cả người cũng không thương Lan Nhi rồi sao! Lần nào người cũng bảo con nghe lời, bảo con nghe lời! Được thôi, con nghe! Nhưng kết quả thì sao? Kết quả là con chẳng bao giờ có được thứ con thích nữa! Mọi việc con làm đều phải nghe theo lệnh người ta! Đến cả nam nhân mình thích cũng không có được, con còn làm công chúa gì nữa!”
“Con im đi! Ai gia thấy là con uống phải nước tiểu ngựa nên bắt đầu ăn nói bậy bạ rồi. Con thích Quý Phò mã, Hoàng huynh đã tứ hôn cho rồi đấy thôi, con còn gì mà không biết đủ nữa. Hôm nay mới uống chút rượu đã bắt đầu trở chứng, ngay cả Trung Thuận Vương phi cũng nhận nhầm thành cung nữ, đúng là ai gia đã dung túng con quá rồi! Mới có thể khiến con trở nên như thế!”
Tần Nghi Ninh nằm trên đất, trông rõ ràng biểu cảm của Lý Hạ Lan và Thái hậu.
Thái hậu đang không ngừng nháy mắt cho Lý Hạ Lan, ngặt nỗi Lý Hạ Lan vẫn không chịu bình tĩnh, tâm trạng vẫn mất khống chế tiếp tục quấy phá.
Chuyện hôm nay đã sẵn ầm lên, vậy chẳng bằng cho nó lớn thêm chút nữa. Nàng nhất định phải đổ thêm ít dầu vào mồi lửa này.
Tần Nghi Ninh đỡ trán, nước mắt lã chã, giọng nghẹn ngào: “Trưởng Công chúa làm gì thế, rốt cuộc thần phụ đã đắc tội người chỗ nào mà người lại muốn bóp chết thần phụ? Trượng phu thần là thần tử tận trung, tận tụy với Thánh thượng, tuy thần phụ là con gái hàng thần nhưng phụ thân cũng là trung thần đắc lực của Thánh thượng. Trưởng Công chúa làm việc như vậy, chẳng lẽ cho cả nhà thần phụ là kẻ vô dụng nhàn rỗi? Chẳng lẽ khi xưa nhà ta nhờ cậy minh quân cũng là sai hay sao?”
Thái hậu quay đầu, hung dữ trừng Tần Nghi Ninh.
Nữ nhân này ôm lòng không ý tốt, lời này trông như bất bình thay cho bản thân, nhưng từng câu từng chữ lại đều đang kích thích Lý Hạ Lan, kích thích nó làm ra chuyện quá đáng hơn nữa.
Thái hậu trầm giọng ra lệnh: “Còn không đỡ Vương phi của Trung Thuận thân vương đứng dậy! Các ngươi đều là người chết hết rồi hả!”
“Dạ!” Đám cung nhân bị tiếng quát của Thái hậu làm cho bừng tỉnh, vội luống cuống chạy tới đỡ Tần Nghi Ninh.
Nhưng Tần Nghi Ninh thì lại đỡ đầu, mặt mày tái nhợt, cơ thể nhũn mềm trượt thẳng vào tay cung nhân, dáng vẻ yểu điệu yếu ớt như người không xương.
Lý Hạ Lan nhìn mà càng tức giận, hai tay bị ma ma giữ chặt, liền ngồi dưới đất đạp thẳng vào chân Tần Nghi Ninh.
“Ta cho ngươi khoe khoang này! Cho ngươi được lợi còn khoe mẽ này! Tại sao Kiêu ca ca lại vừa ý đồ đê tiện như người chứ! Tại sao ngươi không chết luôn đi!”
“Im miệng, còn không mang Trưởng Công chúa đi!” Nghe những lời mắng không ra thể thống gì của Lý Hạ Lan, Thái hậu vừa tức giận vừa luống cuống, sắc mặt cũng ngày càng tồi tệ.
Bà đã nuôi được đứa con gái thế nào vậy trời?
Lại chỉ vì một nam nhân, bị một độc phụ kích mấy câu là đã trở thành như vậy. Nếu còn ồn ào làm kinh động người khác thì sẽ không còn là chuyện đùa nữa!
Đừng trông bà là Thái hậu mà nhầm, thực chất cũng là chỉ là được quý nhờ con, nếu không có Lý Khải Thiên chăm sóc, Thái hậu biết những ngày tháng an nhàn của mình cũng không còn.
Đám cung nhân đỡ Lý Hạ Lan đi, Thái hậu thì quay lại đỡ Tần Nghi Ninh.
“Vương phi không sao chứ? Mau dậy đi, trên đất lạnh đấy.”
Tần Nghi Ninh thầm cười lạnh, Thái hậu đây là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có?
Chuyện hôm nay tuy rằng có phần lớn nguyên nhân là do nàng kích vào, nhưng nguyên nhân chính yếu nhất khiến Lý Hạ Lan bị kích thích chính là vì nàng ta không cam lòng, mơ ước Bàng Kiêu, đố kị với nàng vì được trở thành Vương phi.
Nếu trong lòng một người đã kết ra mầm quả ác độc, vậy nhìn cái gì cũng sẽ ác cả thôi. Nàng ta có thể trúng kế, nguyên nhân cũng là vì chính nàng ta, chẳng có gì đáng để tha thứ cả.
Nhưng dù Lý Hạ Lan như vậy, Thái hậu vẫn không hề có ý giáo dục, lại có cố tình thiên vị!
Thật coi nàng là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp ư?
Tần Nghi Ninh đưa ánh mắt đờ đẫn nhìn Thái hậu, cười nói: “Hồi Thái hậu, thần phụ không việc gì.”
Thái hậu thoáng an lòng, thầm nghĩ Tần Nghi Ninh vẫn còn khá hiểu chuyện.
Vừa định lệnh người tới đỡ Tần Nghi Ninh đứng dậy, đã thấy cơ thể nàng nghiêng hẳn về một bên, mí mắt lật ngược, mặt mày trắng toát, tức thì ngã ngửa về sau.
Thái hậu bị hành động này của Tần Nghi Ninh khiến cho hoảng hồn.
Vừa rồi bà nhìn rất rõ ràng, khi Tần Nghi Ninh chạy bị ngã cũng không hề đập phải đâu, nhưng dáng vẻ té xỉu lúc này thì lại hoàn toàn không như làm giả.
Thái hậu thực sự nóng nảy. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nếu Tần Nghi Ninh xảy ra sơ suất gì, không cần Bàng Kiêu tỏ thái độ ra sao, ngay chính Lý Khải Thiên cũng đang trong lúc cần trọng dụng Bàng Kiêu và Tần Hòe Viễn, kết quả thê tử và con gái hai người đó lại xảy ra chuyện trong cung Từ An ngay sau tân hôn, còn là bị Trưởng Công chúa đuổi theo đánh đập, lời này truyền đi, về sau Trưởng Công chúa sẽ phải sống thế nào? Một Thái hậu chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa như bà, sau này còn mặt mũi nào để đối mặt với Lý Khải Thiên?
“Mau, mau truyền thái y!” Thái hậu không còn tâm trí để ý gì tới Lý Hạ Lan được nữa, liền vội ra lệnh: “Mau đỡ Vương phi lên tháp.”
“Thái hậu.” Một vị ma ma già châm chước nói: “Chúng ta không biết nguyên nhân Vương phi té xỉu, tốt nhất không nên tự ý hành động thì tốt hơn. Ngộ nhỡ nàng chỉ quá mức sợ hãi, tim đập rối loạn, vậy chúng ta làm thế sẽ dễ gây ra án mạng mất.”
Được nhắc nhở, Thái hậu cũng lập tức tỉnh ra, vội vàng gật đầu nói: “Ngươi nói phải, ai gia quá nóng lòng, thế mà lại quên mất. Vậy thì cứ tạm để Vương phi nằm đó trước, đợi thái y tới rồi tính tiếp.”
“Dạ.”
Nghe Thái hậu và cung nhân nói chuyện, lại nhìn Tần Nghi Ninh nằm trên đất, Lý Hạ Lan đang bị giữ chặt hai tay bỗng nhiên khóc lớn, vẻ mặt uất ức như đứa trẻ bị lạc đường.
“Con mặc kệ, mẫu hậu, người chỉ biết bắt nạt con thôi! Tại sao người không suy nghĩ cho con chứ! Tiện nhân này cho mẫu thân bao nhiêu lợi ích gì mà người liền quên con mới là con gái ruột thịt rồi?”
Không đợi Thái hậu bác bỏ, bên ngoài bỗng truyền tới những tiếng nói chuyện, có thái giám cao giọng truyền lời: “Thánh thượng giá lâm, Quý Phò mã đến! Trung Thuận thân vương đến!”
Tiếng khóc của Lý Hạ Lan tức khắc im bặt.
Sắc mặt Thái hậu cũng xanh mét.
Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ sóng vai đi vào sau lưng Lý Khải Thiên.
Vừa nhìn thấy Tần Nghi Ninh nằm dưới đất, Bàng Kiêu sợ hãi lạnh hết cả tay, lo lắng hỏi: “Chuyện gì thế này? Không phải vừa rồi vẫn còn tốt hay sao?”
Lý Khải Thiên cũng khỏi: “Đã truyền thái y chưa? Mẫu hậu, rốt cuộc là đã có chuyện gì?”