Chương HỘ THÊ
Nghe hai chữ động đất, sắc mặt Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh đều bỗng chốc trở nên nặng nề.
Ba mươi mấy năm trước, Bắc Ký đã từng xảy ra một trận động đất lớn, lúc ấy năm mươi vạn bách tính của hai châu phủ không nhà để về, lại thêm mùa hè tiết trời nóng bức, còn gặp đúng dịp mưa, những thi thể bị đè dưới đống phế tích trong hoàn cảnh nóng và ẩm cao đã xảy ra bệnh dịch, phế tích không kịp dọn dẹp lại có rất nhiều, cuối cùng khiến cho một đợt dịch bệnh xảy ra trên quy mô lớn.
Những hệ quả của sự cố ấy khiến Bắc Ký tổn thương tận bên trong, phải qua rất lâu sau mới khôi phục lại được, quốc khố vốn thiếu hụt cũng vì thế mà càng eo hẹp hơn.
Bàng Kiêu lo lắng hỏi: “Có thông tin về tình hình động đất thế nào không?”
Hổ Tử lắc đầu đáp: “Vẫn chưa có thống kê cụ thể, nhưng từ kinh đô cũ của Đại Yên ở phía nam kéo lên phía bắc, ba tòa thành đều chịu ảnh hưởng tùy chỗ, vả lại cố đô còn động đất kéo dài tận hai ngày không ngưng.”
“Ba thành? Vậy không phải có cả Lương Thành sao?” Tần Nghi Ninh nhíu mày, Lương Thành là nơi nàng sinh sống khi còn bé, trong lòng vẫn khá hoài niệm.
Hổ Tử gật đầu, “Hẳn là cũng có. Nhưng khoảng cách từ Lương Thành tới cố đô Đại Yên cũng khá xa, chắc không có chuyện gì lớn.”
Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy lo lắng trong mắt đối phương.
Chiến loạn mới ngừng mà đã xảy ra thiên tai lớn như thế, khốn nỗi quốc khố Đại Chu còn đang trống không, nội khố riêng của Thánh thượng cơ bản cũng đã dùng gần hết, giờ biết lấy gì để giúp nạn thiên tai? Rồi biết lấy nguồn lực đâu để giải quyết những hệ quả sau tai họa?
Bởi do bị Lý Khải Thiên hãm hại, Bàng Kiêu cố ý đề phòng là việc không giả, nhưng điều hắn lo lắng nhất vẫn là an nguy của dân chúng.
“Đại Yên cũng thật là lắm tai nạn.” Hổ Tử không khỏi than thở, “Vốn tưởng mọi việc sẽ dần tốt hơn, không ngờ lại xảy ra động đất lớn như vậy.”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh cũng không khỏi thở dài, “Thiên tai nhân họa, người khổ đều là bách tính.”
Bàng Kiêu cũng nhíu mày âu sầu, không khỏi suy nghĩ nên xử lý chuyện này ra sao.
Cả hai đều không muốn khiến người nhà phiền lo, vậy nên khi đến Tùng Hạc Đường đã lại biểu hiện như thường.
Tần Nghi Ninh vừa bước vào, Mã thị đã lập tức ra đón, kéo tay nàng quan sát trên dưới một hồi: “Nghe nói Đại Phúc bế con về đây, ta sợ tới bay hết hồn vía, Hổ Tử lại tới nói con không việc gì, nhưng hỏi kĩ nó lại không trả lời rõ được. May là con không sao. Rốt cuộc trong cung đã có chuyện gì? Đang yên đang lành, tại sao khi về lại ngất xỉu?”
Tần Nghi Ninh nhìn sang Bàng Kiêu, thấy hình như hắn có vẻ không được tự nhiên thì cũng không nói chuyện Lý Hạ Lan ra, chỉ bảo: “Không có gì đâu ạ, chỉ là hơi thiếu máu, với gặp Thái hậu căng thẳng quá nên mới ngất đi thôi. Thái y đã xem rồi, cũng bảo không có chuyện gì, điều chỉnh một thời gian là sẽ tốt cả.”
Diêu thị và Diêu Thành Cốc đều có vẻ nghi ngờ, vừa rồi họ vẫn luôn quan sát Tần Nghi Ninh, thấy nàng liếc Bàng Kiêu một cái rồi mới nói như vậy, trong bụng đều biết chắc nàng đang không nói thật.
Diêu Thành Cốc nghĩ, có lẽ do tình hình thực sự không tốt, Tần Nghi Ninh không muốn khiến người nhà phải lo.
Diêu thị thì tuy nghi ngờ, song lại luôn cảm thấy Tần Nghi Ninh có vẻ chột dạ.
Mã thị lo lắng kéo tay Tần Nghi Ninh bảo: “Xem tay con lạnh chưa này, thiếu máu đâu phải là chuyện nhỏ, giờ con vẫn trẻ, tương lai lớn tuổi thì biết phải làm sao? Nhưng may mà phát hiện sớm, bây giờ liền bắt đầu điều chỉnh, bồi bổ một thời gian là tốt rồi.”
“Dạ, cám ơn bà ngoại.” Tần Nghi Ninh cảm kích nhìn Mã thị, nắm tay bà lắc lắc.
Từ nhỏ Tần Nghi Ninh đã không được trưởng bối yêu thương, lão Thái Quân tất nhiên không cần phải nói, nhưng từ trước khi ở Đại Yên, bà ngoại Định Quốc công phu nhân Trịnh thị, tuy đối với nàng cũng có chân tình nhưng bên trong vẫn xen lẫn không ít lợi ích. Khi nàng mới về phủ chưa được lòng mẫu thân, mặc dù bà ngoại khuyên mẫu thân đối tốt với nàng hơn nhưng làm thế cũng không phải vì bà thực sự thích nàng, mà chẳng qua chỉ để mẫu thân yên ổn.
Nếu nói người thực sự tốt với nàng không cần lý do, Mã thị chính là người ấy. Tần Nghi Ninh vô cùng nhạy cảm với địch ý và ác ý của người khác, cũng nhạy cảm với cả lòng tốt. Khi ấy còn chưa chắc chắn nàng sẽ gả cho Bàng Kiêu, thế mà thái độ của Mã thị với nàng cũng như vừa gặp đã quen lâu.
“Đứa bé ngốc, người trong nhà cả, cám ơn gì chứ. Cũng tội cho con, còn nhỏ tuổi đã phải đi theo Đại Phúc nhà ta chịu khổ chịu sợ.”
Mã thị nắm tay Tần Nghi Ninh dắt tới ngồi xuống cái giường đất sưởi cạnh cửa sổ, “Về sau con muốn ăn gì thì cứ nói với nó, bảo nó đi làm. Nếu Đại Phúc không tốt với con, dám bắt nạt con, con cứ nói với ta, ta sẽ giúp con đánh hắn.”
Thấy bà ngoại mình tốt với Tần Nghi Ninh như vậy, Bàng Kiêu lại cảm thấy thú vị, liền dán sát vào Mã thị chơi xấu: “Bây giờ địa vị của con ngày càng thấp rồi, giờ bà ngoại chỉ thương Nghi tỷ nhi thôi, chẳng thương con gì nữa.”
“Đi đi đi, cái thằng ranh con này, da thô thịt dày đánh mấy cái cũng đâu có đau, Nghi nha đầu nhà ta vừa mềm vừa xinh, đương nhiên ta phải thương con bé chứ.” Mã thị cười gạt phắt mặt Bàng Kiêu đi.
Tần Nghi Ninh nghe mà tủm tỉm cười mãi.
Diêu Thành Cốc ngồi bên hút thuốc cũng buồn cười.
Chỉ có Diêu thị là nụ cười trên mặt vẫn nhàn nhạt y thế.
Tần Nghi Ninh nói chuyện với Mã thị một hồi, đoạn cười bảo: “Nhân lúc còn sớm, con định gọi mấy người làm trong nhà lên sảnh chính nói chuyện, bà ngoại thế được không ạ?”
Mã thị cười gật đầu, vừa định đồng ý, Diêu thị đã nói trước: “Những việc đấy đều không vội, cơ thể con khó chịu, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, dù sao chuyện trong phủ đã có nề nếp hệ thống sẵn rồi, con từ từ làm quen là được, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
“Mẹ con nói đúng đấy.” Nghe vậy, Mã thị cũng đồng ý, “Nói một hồi, ta cũng sắp quên luôn rồi. Con mau về nghỉ đi, đợi lát nữa ta bảo bọn nó mang thuốc bổ sang cho.”
Tần Nghi Ninh mỉm cười gật đầu, không hề để bụng chút địch ý mơ hồ của Diêu thị, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Dạ, vậy con cáo lui trước.”
“Đi đi, về nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tần Nghi Ninh đứng dậy, hành lễ với Diêu Thành Cốc, Mã thị và Diêu thị.
Bàng Kiêu thì nhìn Diêu thị một cái thật lâu, khi Diêu thị và Diêu Thành Cốc đồng loạt nhìn tới, hắn bỗng cười bảo: “Ông ngoại, mẹ, thật ra thì con lại không mong Nghi tỷ nhi mệt mỏi quá. Nếu không về sau cứ để Nghi tỷ nhi quản lý Cẩm Hoa Uyển thôi. Nếu mẹ cũng nhàn rỗi quá, những nơi khác trong phủ hãy cứ để Quy nương quản lý, từ nay Cẩm Hoa Uyển tách khỏi những nơi khác trong Vương phủ, chuyện ai nấy lo đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Diêu thị tức khắc biến đổi.
“Đại Phúc, con thế là có ý gì?”
“Không có ý gì hết, chính là ý như trên mặt chữ. Mẹ còn khỏe mạnh trẻ tuổi, quản lý các sân viện trong Vương phủ rộng này cũng coi như một thú tiêu khiển. Nghi tỷ nhi còn trẻ, sức khỏe lại không tốt, mẹ liền thương Nghi tỷ nhi một chút, cũng coi như giúp con một tay.”
Bàng Kiêu quay đầu cười, lệnh cho Triệu Khôn Gia: “Ngươi cũng không cần tới tìm Vương phi nhận lệnh nữa, về sau cũng không cần tới Cẩm Hoa Uyển làm gì. Cứ giao đối bài của Cẩm Hoa Uyển cho Vương phi là được.”
Triệu Khôn Gia do dự nhìn Diêu thị.
Sắc mặt Diêu thị đã xanh mét: “Cẩm Hoa Uyển cũng là một phần của Vương phủ, cầm đối bài riêng thì không hợp quy củ lắm.”
“Mẹ, quy củ do người định ra, tuy Nghi tỷ nhi không có kinh nghiệm nhưng quản lý một Cẩm Hoa Uyển thì vẫn dư sức có thừa, như vậy thì không cần dùng người của mẹ tới lo thay nữa, mẹ cũng không cần phải xa Triệu Khôn Gia.” Vietwriter.vn
Tần Nghi Ninh nghe mà cau mày.
Nàng biết Diêu thị có chút phòng bị và địch ý với mình, nhất là lúc trước khi suýt chút nữa nàng đã tiếp quản sự vụ trong Vương phủ. Diêu thị không tin tưởng nàng, không muốn giao quyền, nàng cũng có thể hiểu được, chỉ định để lâu ngày thấy lòng người, nàng sẽ khiến cho Diêu thị chấp thuận. Không cầm quyền, vậy cứ không cầm quyền là được.
Nhưng nàng không ngờ tới, Bàng Kiêu sẽ ra mặt vì mình như thế.
Nếu làm như ý Bàng Kiêu, thế chẳng phải Cẩm Hoa Uyển đã đứng ở mặt đối địch với tất cả các viện khác trong Vương phủ? Nếu để truyền đi, nghe lại giống như là phân gia.
Khó lắm Diêu thị mới sinh Bàng Kiêu ra nuôi lớn tới hôm nay, con trai vừa lấy vợ đã giúp con dâu tranh quyền như vậy, Diêu thị lại chẳng tức giận hơn, ghét nàng hơn?
Nhưng Bàng Kiêu cũng có ý tốt, chẳng qua chỉ không muốn nhìn nàng bị lép vế.
Tần Nghi Ninh cong môi, nhìn Mã thị và Diêu Thành Cốc bằng ánh mắt cầu cứu.
Nàng nhận ra Mã thị là người sảng khoái dễ tính, xử sự cởi mở, Diêu Thành Cốc và Diêu thị thì cũng một loại người, đều là kiểu lòng dạ sâu xa, chỗ khác là Diêu Thành Cốc đã lớn tuổi, nhìn thấu chuyện thế gian, lại là đàn ông nên tương đối lý trí, rộng rãi, khoáng đạt.
Mà Diêu thị dù gì cũng là một nữ tử, lại từng làm tỳ nữ tại Bàng gia, tuy nói Tần Nghi Ninh không hoài nghi nhân phẩm Diêu thị thì năm ấy, Diêu thị làm thế nào mà có Bàng Kiêu với Bàng Trung Chính, làm sao bị Bàng phu nhân đuổi đi, những chuyện này thế hệ sau như họ không thể biết được, nhưng ít nhất nó có thể nói rõ rằng, Diêu thị có thể thành công leo lên, lại thành công giữ được đứa con thì chắc chắn không thể chỉ dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp.
Người như Diêu thị, từng trải quá nhiều âm mưu lục đục trong đại hộ hào môn, cũng quen dùng những thủ đoạn tranh quyền đoạt loại, có thể nói là trong đầu sẽ biết nhiều ví dụ về những thủ đoạn âm độc kia hơn Diêu Thành Cốc.
Con dâu cướp mất con trai, lại tới đoạt quyền, bà sợ về sau không chỗ đặt chân, tất nhiên mong có thể nắm chắc quyền lực.
Tần Nghi Ninh lo đến mặt mày trắng bệch, Mã thị nhìn mà thấy thương trong lòng.
Xưa nay có một số việc bà vẫn cảm thấy con gái để ý quá mức, giờ lại làm khó con dâu mới gả về, khiến con ruột phản kháng, nhất định trong lòng nó rất khó chịu?
Nhưng Tần Nghi Ninh bị kẹp ở giữa thì còn khó chịu hơn!
“Được rồi, cứ làm như lời Đại Phúc đi.” Diêu Thành Cốc đặt túi thuốc xuống, nói, “Tạm cứ để Nghi nha đầu làm quen trước đã, chung đụng nhiều rồi, đợi sức khỏe tốt lên rồi tiếp quản sau.”
“Chung đụng” mà Diêu Thành Cốc nói tất nhiên là có hàm ý.
Bàng Kiêu nghe hiểu, cũng gật đầu bảo: “Con cũng nghĩ như vậy, dù sao cũng phải chung đụng thêm một thời gian. Cứ tạm không liên quan tới nhau một thời gian, để Nghi tỷ nhi học tập trước cũng là việc tốt. Vậy cứ quyết định thế đi, lát nữa Triệu Khôn Gia đưa đối bài cho Cẩm Hoa Uyển là được. Tôn nhi cáo lui.”
Bàng Kiêu hành lễ với Diêu Thành Cốc và Mã thị lần nữa, đoạn nắm tay Tần Nghi Ninh sải bước ra ngoài.
Hắn vừa mới ra khỏi cửa, cơ thể đang căng chặt của Diêu thị cũng thoát lực, hai vai sụp xuống nghẹn ngào: “Đây chính là có vợ quên mẹ. Nghi tỷ nhi là đứa tốt. Nhưng nó cũng không thể…”
“Con im đi! Việc này không phải đều là do con?” Mã thị giễu cợt: “Con còn là trưởng bối đấy, lại đi làm khó một tiểu cô nương mười sáu tuổi, thế mà cũng gọi là trưởng bối được? Nếu để cha mẹ người ta biết thì sẽ nghĩ thế nào? Con cũng đã làm mẹ người ta, thế mà lại không sợ mất mặt.”