Vân Khanh đảo mắt qua, mắt phượng hơi ngưng trọng, chậc chậc, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
An Tuyết Oánh trơ mắt nhìn câu đố đèn mình đoán được bị người lấy đi, cũng quay đầu trông sang, liền thấy trong tay An Ngọc Oánh đang cầm đố đèn, tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy Vân Khanh: "Thật khéo quá, thì ra Quận quân cũng ở đây."
"Đúng vậy a, thật là khéo." Vân Khanh ngắm nhìn đố đèn trên tay nàng ta, mỉm cười, tầm mắt lại dừng ở trên người nam tử sau lưng nàng ta.
Tứ hoàng tử đứng cùng An Ngọc Oánh, một thân trường bào màu tím tôn lên thân hình rắn rỏi cường tráng và khiến hắn càng nổi bật khí chất lạnh lùng cao quý, khuôn mặt màu đồng cổ tản ra khí thế khiến người không thể tiếp cận, một đôi mắt như chim ưng dừng tại trên người Vân Khanh, đôi môi hơi thâm dưới bầu trời đêm càng phát ra trầm lãnh.
"Thần nữ gặp qua Tứ hoàng tử." Vân Khanh hành lễ với Tứ hoàng tử, thái độ tự nhiên lại bình tĩnh, trong mắt phượng nửa điểm kinh ngạc cũng không có.
Mà An Tuyết Oánh thì hơi khựng lại, sau khi thấy Tứ hoàng tử liền nhẹ nhàng phúc thân(hơi khụy người): "Thần nữ gặp qua Tứ hoàng tử."
Tứ hoàng tử trước sau vẫn lạnh lùng, tầm mắt đặt trên người Vân Khanh, mang theo vài phần thâm trầm tò mò, mở miệng: "Miễn lễ."
Vân Khanh, An Tuyết Oánh cúi đầu tạ lễ, sau khi đứng lên, An Tuyết Oánh cười với An Ngọc Oánh, gọi: "Ngọc Oánh đường tỷ."
An Ngọc Oánh liếc An Tuyết Oánh một cái, có chút bất mãn việc đường muội hôm nay xuất môn sớm thế nhưng lại không đợi mình, lúc này lại đi chung với Thẩm Vân Khanh, xem ra là vid chờ nàng, miệng không lạnh không nhạt lên tiếng.
Nàng ta lãnh đạm như vậy, làm cho An Tuyết Oánh lập tức đỏ mặt, có chút khó xử, dù sao thì phụ thân của hai người cũng là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, huyết thống là tương đối thân cận, thái độ như vậy phải chăng có chút quá đáng rồi.
An Ngọc Oánh làm sao có thể nghĩ như vậy, nàng ta đường đường là đại tiểu thư con chính thất của Ninh Quốc Công, đối với nàng ta mà nói, cho dù là đường muội An Tuyết Oánh, ở trước mặt nàng ta cũng không tính là gì, nay An Tuyết Oánh còn ở tại Ninh Quốc Công phủ, nàng ta càng cảm thấy mình là người ban ơn cho người khác, mà An Tuyết Oánh là ăn nhờ ở đậu, kỳ thật trong đại gia tộc, khi trưởng bối còn tại thế thì không thể ở riêng, một gia tộc có đông nhân khẩu, nhiều chi thứ, đại biểu cho gia tộc càng hưng thịnh, mà ở riêng, thì lại đại biểu cho gia tộc suy sụp.
An lão thái quân còn sống, tất nhiên sẽ không để cho đứa con út An Thượng Thư ra ngoài ở riêng, cũng không phải An Thượng Thư mua không nổi nhà ở mà muốn ở tại Ninh Quốc Công phủ, An Ngọc Oánh cũng không phải không hiểu đạo lý này, nhưng nàng ta vẫn có loại cảm giác kiêu ngạo khinh người này.
Đặc biệt khi nhìn thấy An Tuyết Oánh ở cùng với Vân Khanh, nàng ta lại cảm thấy vị đường muội này là cố ý đối đầu với mình, giúp đỡ tình địch của mình.
"Vừa rồi trông thấy Quận quân hình như đã nhìn trúng câu đố đèn này, thật ngại quá, ta vừa vặn cũng đoán được, so với Quận quân chỉ nhanh hơn một chút thôi, cho nên nói, giữa người với người vẫn là có khoảng cách, chớ cho rằng chỉ cần vươn tay thì sẽ có thể đạt được thứ mình muốn, có vài thứ đối với ngươi mà nói, chính là si tâm vọng tưởng mà thôi." An Ngọc Oánh khóe miệng mang theo ý cười, trong lời ngoài lời đều đang cảnh cáo cùng uy hiếp Vân Khanh, không nên cùng nàng ta tranh giành Ngự Phượng Đàn, dựa vào thân phận của nàng, vốn không có tư cách giành Ngự Phượng Đàn.
Vân Khanh liếc mắt nhìn An Ngoạc Oánh ngoài mạnh trong yếu, nàng ta nhiều lần đến cảnh cáo nàng, thích một người nam nhân, không phải là nên bắt lấy trái tim người nam nhân ấy sao, tại sao nàng ta lại luôn nhằm vào nàng, trong lòng nàng dù nghĩ như thế, trên mặt vẫn nở nụ cười khách khí: "Câu đố đèn này là Tuyết Oánh đoán được, ta chỉ giúp nàng ấy lấy xuống mà thôi, An tiểu thư tranh thật nhanh tay, Tuyết Oánh làm muội muội khẳng định cũng sẽ không so đo với ngươi đâu, nơi này còn có rất nhiều câu đố đèn, Tuyết Oánh còn có thể tiếp tục đoán, câu đố đèn kia là của ngươi rồi."
Lời nàng nói nghe thật êm tai, kì thực là đang nói An Ngọc Oánh giành đồ với muội muội, nay còn cưỡng từ đoạt lí, trong mắt những công tử tiểu thư bên cạnh lập tức mang theo chỉ trích, nhìn An Ngọc Oánh, trong lòng cảm thấy hành vi của nàng ta thật sự trơ trẽn.
An Ngọc Oánh bị những ánh mắt nghị luận kia làm cho bối rối, trong tay vốn đang đắc ý vì giành được đố đèn cũng biến thành thầm giận: "Chính ngươi đoán chậm thì thôi, còn muốn chơi xấu đổ cho Tuyết Oánh, ngươi cho là làm như vậy thì ngươi sẽ có vẻ thông minh hơn sao?"
Vân Khanh đảo mắt qua trên đài, liền kéo tay bạn thân của mình, cười với An Ngọc Oánh cùng Tứ hoàng tử, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm xuống: "An tiểu thư nếu không có việc gì, thì nên đoán thêm nhiều đố đèn một chút, nhìn đố đèn trên tay ngươi, muốn lọt vào ba hạng đầu bảng thật có chút khó đây."
Nói xong, ánh mắt lướt qua số đèn trên tay An Ngọc Oánh, trong ánh mắt châm chọc nồng đậm, nhưng nụ cười lại càng ôn hòa hoàn mỹ, xoay người đi về phía những câu đố đèn khác.
Thấy nàng với dáng vẻ chả xem mình ra gì, An Ngọc Oánh cúi đầu nhìn đố đèn trong tay một chút, nâng bước muốn theo sau, Tứ hoàng tử vẫn đứng tại chỗ nãy giờ, lạnh lùng nói: "Ngươi nếu muốn chiếc đèn kia, hãy nhanh đi giải câu đố đi."
An Ngọc Oánh liếc mắt nhìn bóng lưng của Vân Khanh, thấy nàng lại vươn tay lấy đố đèn, quay đầu nhìn về về ‘Băng Điệp lam ngọc đăng’ trên đài, được, ngươi muốn chiếc đèn kia đúng không, ta liền cố tình không cho ngươi chiếm được, đến lúc đó ta cầm chiếc đèn kia, còn không thể tức chết ngươi sao.
An Tuyết Oánh đi bên cạnh Vân Khanh, suy nghĩ đã có chút mơ hồ, tay nhỏ bé nắm chặt cán quạt ngà voi thêu mỹ nhân bằng lụa mỏng, bất an nhìn về hướng An Ngọc Oánh: "Vân Khanh, đường tỷ giống như đang tức giận."
"Nàng ta có cái gì để tức giận, đoạt vật của ngươi, nên tức giận không phải nàng ta, là ngươi mới đúng!" Vân Khanh lại lấy xuống một câu đố đèn, tiếp tục xem cái kế tiếp.
"Có lẽ tỷ ấy chỉ là trùng hợp đoán được câu kia thôi mà." An Tuyết Oánh cắn cắn môi dưới, cũng giải được một câu đố đèn, lấy xuống.
Vân Khanh dở khóc dở cười nhìn An Tuyết Oánh: "Nàng ta tức giận là chuyện của nàng ta, có phải là trùng hợp hay không ngươi cũng không phải không biết, cho dù là trùng hợp, rõ ràng nhìn thấy ta vươn tay còn muốn đi giành, loại hành vi này cũng không tốt đẹp gì. Ngươi nên lo giải đố đi, cẩn thận đợi lát nữa chiếc đèn kia về tay người khác, thì ngươi cũng chỉ có thể hâm mộ thôi."
An Tuyết Oánh quay đầu nhìn về chiếc đèn trên khán đài, đáy mắt lộ ra sự yêu thích hâm mộ, cũng không quản An Ngọc Oánh đến tột cùng làm sao lại như vậy, theo sát phía sau Vân Khanh, cùng nhau giải đố.
Thời gian một nén nhang cũng không tính là dài, mắt thấy chỉ còn lại vài phút cuối cùng, rất nhiều người đã cầm đố đèn trong tay kiểm tra số lượng và dò đáp án, dù sao tuyển chọn là sáu người vừa nhanh vừa giải được nhiều, cho nên nhanh cũng là một thử thách trong trò chơi này.
Vân Khanh nhìn số đố đèn trong tay mình so với những người khác, tuyệt đối là dày hơn một phần, mà trong tay An Tuyết Oánh cũng không khác gì mấy, liền lôi kéo nàng ấy đi tới quầy đáp án đăng ký.
Xung quanh bàn ghi danh vây đầy các công tử tiểu thư, bọn họ chờ đợi xem kết quả ai là người lợi hại nhất, Vân Khanh đưa những câu đố đèn cầm trong tay tới, nhân viên thống kê nhận lấy và so đáp án, cho đến khi dò xong, đáy mắt lộ ra tán thưởng, hô: "Tiểu thư, ngài cầm tổng cộng câu đố đèn, trả lời đúng câu, là người lấy được nhiều đèn nhất trong các nữ tử, số đáp án đúng cũng nhiều nhất, thật sự rất lợi hại."
An Tuyết Oánh nghe được, cao hứng nói: "Vân Khanh, ngươi thật lợi hại, ta cầm câu đố đèn, mới trả lời đúng có câu thôi đó."
Vân Khanh vỗ vỗ tay nàng: "Ngươi cũng rất lợi hại a, nếu không phải vừa rồi ngươi lãng phí thời gian suy nghĩ chuyện kia, nói không chừng có thể còn nhiều hơn ta đó."
"Nhưng mà đáp đúng toàn bộ cũng không dễ dàng đâu." Bên cạnh một tiểu thư thân mình tiêm gầy, mi thanh mục tú cười nói xen vào một câu, nàng là cháu gái Mai Thái Phó, Mai Dư, tổng cộng cầm câu đố đèn, đoán đúng câu, trước mắt là người duy nhất có số đáp án cao đứng thứ hai sau Vân Khanh.
Vân Khanh nhìn vào ánh mắt nàng ấy, thấy vị tiểu thư đối diện mặt mày trong suốt, khuôn mặt tròn mang vẻ trí thức cùng với phong thái yên tĩnh thanh nhã, xem ra sự khâm phục trong lời nàng ấy nói là thật tâm, Vân Khanh cũng cười đáp: "Mai tiểu thư khích lệ rồi, Vân Khanh chẳng qua là vận khí tốt một chút mà thôi."
Những thiên kim tiểu thư khác so với các nàng đều ít hơn một chút, nếu như không có gì ngoài ý muốn, ba người các nàng sẽ tiến vào vòng đấu thứ hai, mà đúng lúc này, An Ngọc Oánh cũng đem số đèn của mình đưa lên, nhìn Vân Khanh cười, nói với người ghi danh nói: "Giúp ta thống kê một chút."
Nhân viên thống kê tiếp nhận xấp đố đèn kia, sau khi đối chiếu với đáp án, thoáng tiếc nuối nói: "Tiểu thư, số đèn ngài lấy tổng cộng là câu, trả lời được câu, tuy rằng số đèn ngài trả lời giống vị tiểu thư này, nhưng bởi vì ngài giải sai nhiều, hơn nữa thời gian trễ hơn người khác, cho nên ngài chỉ có thể xếp hạng Tư."
câu mà sai gần câu, sai lầm này thật quá lớn, đối với An Ngọc Oánh vốn luôn được coi là kinh thành tài nữ mà nói, thành tích như vậy thật có chút khó coi, kỳ thật nàng ta cũng không đến mức như vậy, chủ yếu là sau khi thấy Vân Khanh, tâm tính háo thắng, nhìn thấy Vân Khanh lần lượt lấy xuống đố đèn, lại càng thấy sốt ruột, kết quả là càng tạo ra nhiều sai lầm.
An Ngọc Oánh không thể chấp nhận kết quả này, đuôi lông mày nhướng lên, nói với nhân viên thống kê: "Các ngươi nhìn lầm rồi, đối chiếu một lần nữa đi."
Lễ Thất Tịch có từ khi Đại Ung khai quốc tới nay, vào ngày này, tất cả mọi người đều có thể tự do chơi đùa, không cần bận tâm thân phận, đặc biệt những người tổ chức hoạt động đều được chính quyền bảo hộ, nếu không thì những thiên kim công tử thường ngày quen thói kiêu căng, sẽ không bỏ qua mà dựa vào địa vị nhà mình để gian lận.
Cho nên, khi An Ngọc Oánh nói như vậy, nụ cười trên mặt những nhân viên thống kê liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khinh thường: "Chúng ta đối chiếu đáp án, là ở trước mặt mọi người mà làm, tuyệt không có nửa điểm gian lận! Lễ Thất Tịch, các tiểu thư đều phải dựa vào thực lựa của mình để giành lấy phần thưởng, tiểu thư ngài nếu đoán sai, cũng không thể bắt bọn ta loại bỏ những tiểu thư khác để nâng hạng của ngài được."
Những lời này khiến người khác liên tục gật đầu, ngươi không thắng được, muốn người ta xét lại, kết quả xét lại cũng giống như cũ, người đến nơi này chơi, ai mà không có gia môn hiển hách, sau lưng có bối cảnh, có ai không biết rõ ngụ ý trong đó.
Nhất thời mỗi người đều phóng ánh mắt về phía An Ngọc Oánh, rốt cuộc có hiểu quy củ hay không a, nữ nhi của Ninh Quốc Công thì rất giỏi sao, ta cũng là nữ nhi của tước phủ, cháu gái của công hầu đó!
An Ngọc Oánh bị nhìn như vậy, nhất thời quẫn bách, thấy Vân Khanh đang cùng An Tuyết Oánh, Mai Dư trò chuyện vui vẻ, đáy mắt lộ ra ghen ghét, nàng ta không tin, nàng ta hôm nay không thể lên đài đoạt ngọn đèn kia.
Mà nhân viên thống kê bên đài của các công tử cũng đã có kết quả, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Tiết Nhất Lan là ba người có số đèn nhiều nhất.
Mắt thấy nén nhang đã tàn gần hết, chỉ còn một đoạn vô cùng nhỏ, sắp tới lúc quyết định ra người có thể tiến vào cửa thứ hai rồi.
Chớp mắt hai bóng người bỗng xuất hiện trước mắt mọi người, một đạo thanh âm truyền đến, hô to: "Chờ một chút......"
Thân hình tuấn tú thon dài của Ngự Phượng Đàn lọt vào mắt mọi người, một thân trường bào màu trắng phiêu dật, khiến hắn như một tia sáng nhất thời xuyên vào trong đám người, đem toàn bộ ánh sáng tập trung lên người mình, cẩm bào hoa lệ nhảy múa trong gió, một đôi mắt dài diễm lệ như ngưng tụ toàn bộ ánh sáng.
Nhiều ánh sáng khác nhau từ những ngọn đèn trực rỡ chiếu lên trường bào màu trắng, Vân Khanh chỉ cảm thấy dung nhan tà mị khuynh thành của Ngự Phượng Đàn được tô lên một tầng hào quang, thân hình thon dài thẳng tắp đứng giữa những ánh đèn, cơ hồ lóa mắt hơn tất cả ánh sáng chung quanh.
Hắn từ rất xa khẽ cười nhìn về phía Vân Khanh, nụ cười vừa tự tin lại ôn hòa như vậy làm trái tim Vân Khanh chợt lạc nhịp, cơ hồ theo phản xạ muốn quay đầu nhìn về phía khán đài kia.
Đại khái còn thời gian chừng mười nhịp thở thì nén nhang kia sẽ cháy sạch, Ngự Phượng Đàn lúc này mới xuất hiện, hắn như thế nào có thể đắc thắng?
Cơ hồ tất cả lực chú ý ở đây đều tập trung về phía hắn, đều đang nghĩ vấn đề này, thời gian sắp kết thúc, hắn kêu chờ một chút, thì có ích gì chứ?
Nhưng thấy nam tử hơi cong môi đỏ mọng, quay đầu nói với nam tử đi cùng: "Ngươi bên kia, ta bên này, đem số đèn còn lại toàn bộ lấy xuống!"
Giống như một ánh trăng xẹt qua, chỉ thấy tốc độ của hắn đột nhiên nhanh hơn, ngón tay ở trên dây thừng nhỏ treo đố đèn, một đường kéo xuống, cuối cùng đến trước bàn nhân viên thống kê, tay kia thì tiếp nhận câu đố đèn người kia kéo xuống, đặt trước bàn, nhẹ nhàng cười: "Thời gian vừa đúng."
Theo sau tiếng nói trầm ấm cao quý của hắn, nén nhang trên đài hương vừa cháy xong đoạn cuối cùng, hoàn toàn tắt hẳn.
Nhân viên thống kê có chút ngơ ngác nhìn một xấp đố đèn thật dày rtên tay, lại nhìn nam tử có đôi mắt hẹp dài lưu chuyển và đôi môi đỏ mọng hơi cong trước mặt, không biết là bị sắc đẹp của nam nhân này làm cho kinh ngạc, hay là bị một loạt hành động kia làm chấn động, nói đúng hơn, kỳ thật là bị cả hai thứ làm kinh hoảng.