Hai tay Vân Khanh đặt trên đầu gối, trong hai mắt lộ ra vẻ nghiêm túc nhìn Ngự Phượng Đàn, từng chút nghiêm túc trong mắt khiến trong lòng Ngự Phượng Đàn vừa vui vừa sợ. Vui là vì Vân Khanh gặp Hàn Nhã Chi một lần trong yến tiệc đã nhớ đến như vậy, chắc trong lòng cũng để ý đến hắn. Sợ là lát nữa nghe xong chuyện hắn nói, có phải Vân Khanh sẽ không thèm để ý đến hắn không?
Đối mặt với đôi mắt phượng hiện lên ánh sáng thông tuệ này, chân mày Ngự Phượng Đàn hơi nhíu lại, trong mắt chứa đựng sự nghiêm túc, nụ cười bên khóe miệng dần thu lại, gương mặt trong trẻo mượt mà như hoa lê lộ ra vẻ nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn thường ngày. Hắn đưa mắt nhìn chén rượu trên bàn, mở miệng nói: “Hàn Nhã Chi là con gái của một mãnh tướng dưới tay Cẩn Vương cha ta, hai mươi năm trước trong trận loạn tứ vương, theo cha ta trở về từ biên quan, sau khi bị thương trong chiến loạn, đã giao phó con gái duy nhất cho cha ta.” Ngự Phượng Đàn nhìn thoáng qua sắc mặt Vân Khanh, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thản, tiếp tục nói:
“Vì vậy từ nhỏ nàng ấy đã ở bên cạnh mẫu phi, lần này đến kinh thành, mẫu phi đưa theo nàng ấy bên người.”
Sau khi nghe xong, trên mặt Vân Khanh mới lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, bưng trà xanh trên bàn lên uống một ngụm khiến lòng Ngự Phượng Đàn không chắc chắn. Hắn giương mát nhìn Vân Khanh, thoạt nhìn không chút tội nghiệp nào: “Vân Khanh, có phải nàng ấy đã nói gì với nàng hay không? Nàng đừng tin.”
Không tránh được chuyện Hàn Nhã Chi đã nói gì đó trước mặt Vân Khanh, Ngự Phượng Đàn phải phủi mình sạch sẽ, chuyện này không liên quan đến hắn mà.
Vân Khanh nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn hắn, sóng mắt trong suốt sáng sủa như hồ nước, bên trong ẩn chứa một nụ cười nhạt, nét mặt lại không có chút ý cười nào, cất giọng dịu dàng: “Nói như vậy, hai người là thanh mai trúc mã?”
“Không có!” Trong tròng mắt hẹp của Ngự Phượng Đàn hiện lên ý cười, nhưng giọng nói ra tuy lười biếng lại không có lấy một tia tùy ý:
“Cơ hội ta gặp mặt nàng ấy không nhiều lắm, hơn nữa chín tuổi ta đã đến kinh thành, càng chưa từng gặp nàng ấy. Lẽ nào nàng ấy nói với nàng là thanh mai trúc mã với ta?”
Đương nhiên chưa nói. Chỉ cần không phải kẻ ngu thì sẽ không trực tiếp đến trước mặt Vân Khanh nói là thanh mai trúc mã với Ngự Phượng Đàn. Nhưng hiệu quả của câu “Đàn ca ca” lảnh lót kia thật sự còn tốt hơn cả trực tiếp nói ra, ai nghe cũng có thể đoán được. Giống như những gì Ngự Phượng Đàn nói, trước kia chín tuổi hắn đã đến kinh thành, những người khác lại chưa từng nhìn thấy Hàn Nhã Chi, chắc chắn là lúc ở Túc Bắc, hai người đã quen biết trước.
Trước chín tuổi, không phải là hai đứa trẻ vô tư hay sao.
Có điều nhìn bộ dạng này của Ngự Phượng Đàn, mười phần là không để Hàn Nhã Chi trong lòng, có điều Vân Khanh lại nghe được trong lời hắn một ý khác, ngón tay trắng thuần cầm nắp chén gạt vụn trà nổi trên nước trà xanh qua một bên, đôi mắt hiện lên nghi ngờ nhìn Ngự Phượng Đàn: “Nam nữ bảy tuổi không cùng chiếu (), các người quen biết nhau từ nhỏ, nàng ấy lại được gửi nuôi dưới gối Cẩn Vương phi, cơ hội gặp mặt của các người sao lại không nhiều được?”
Trên khuôn mặt điển trai của Ngự Phượng Đàn lộ ra vẻ ấm ức, theo đó nhanh chóng che giấu đi, nhưng lại nổi lên ý cười có chút tùy ý, tròng mắt hẹp gợn nước lăn tăn như lan chi ngọc thụ: “Hồi nhỏ thời gian ta đi theo cha nhiều hơn một chút.”
Theo Cẩn Vương? Phải biết rằng Ngự Phượng Đàn không chỉ là con trai trưởng của Cẩn Vương, cũng là trưởng tử của Cẩn Vương. Đứa bé đầu tiên Cẩn Vương phi sinh ra, theo lý mà nói, có lẽ là ở bên cạnh Cẩn Vương phi khá nhiều, song nhìn vẻ mặt khi nói chuyện lúc này của Ngự Phượng Đàn, tuy vẫn cười thản nhiên nhưng lại không khó nhìn ra được vẻ cô đơn nhạt như khói kia.
Vân Khanh không khỏi nghĩ tới ngày ấy thấy Cẩn Vương phi cao quý, ung dung, đoan trang. Những từ ngữ này đều có thể dùng cho vị phu nhân này, nhưng khi đó Vân Khanh không nhận ra được thái độ của Cẩn Vương phi đối với nàng.
Dù nói thế nào, mình là con dâu tương lai, bất kể thích hay không thích cũng phải có một chút phản ứng chứ nhỉ? Hàn Nhã Chi cũng không phải là người có tính đố kỵ, lẽ nào Cẩn Vương phi kỳ thực không hài lòng với nàng? Tuy Vân Khanh rộng lượng, nhưng đối với thái độ của Cẩn Vương phi - mẹ chồng tương lai, nàng vẫn có chút để ý.
Đối với mình, Cẩn Vương phi từ chối cho ý kiến, có phải là bởi vì đối với Ngự Phượng Đàn...
Thấy trong mắt Vân Khanh hơi lộ ra nghi ngờ và kinh ngạc, nụ cười của Ngự Phượng Đàn không để lại dấu vết thu lại một chút, giải thích với Vân Khanh: “Cha nói ta là đích trưởng tử, phải nghiêm khắc với bản thân, vì vậy từ nhỏ đã để ta ở bên cạnh, ra vào vương phủ và trong quân doanh, học những thứ mà nam nhân cần học.”
Nghe hắn nói như vậy, Vân Khanh hơi thoải mái, nhưng luôn cảm thấy không đúng, cũng không hỏi thêm nữa. Có điều có thể nghe ra được Cẩn Vương rất yêu quý Ngự Phượng Đàn, nghiêm khắc yêu cầu Ngự Phượng Đàn như vậy, đại khái là từ nhỏ đã coi hắn là thế tử tương lai mà đối xử, vì vậy sau này Ngự Phượng Đàn có thể rong ruổi sa trường cũng chắc chắn không thiếu sự giáo dục và bồi dưỡng của Cẩn Vương, mới có thể có thành tựu sau này.
Ngự Phượng Đàn nhìn Vân Khanh, lại lướt qua đáy bàn đá, kéo tay nàng, nắm bàn tay mịn màng của nàng trong tay, ngón tay tỉ mỉ vuốt ve, nói: “Nàng đừng sợ, trong lòng ta chỉ có nàng, những nữ nhân khác ta không muốn nhìn.”
Vân Khanh bị hắn len lén kéo tay từ dưới bàn, đầu tiên là kinh ngạc, nhìn xung quanh, thấy bọn nha hoàn đều không đưa mắt nhìn qua đây bèn nén giận trừng mắt liếc hắn, lại khiến Ngự Phượng Đàn cảm thấy cái liếc mắt này cũng vô cùng quyến rũ, không khỏi phơi phới trong lòng, ánh mắt nhìn Vân Khanh cũng luyến tiếc thu hồi, lẩm bẩm nói:
“Ngày thành hôn còn chưa định nữa, Khanh Khanh vẫn chưa phải là người nhà ta, ta vội muốn chết rồi.”
Cây kéo mùa xuân cắt một cái đã trút bỏ hết những cái lạnh ngày đông, dường như chỉ trong một đêm đã nhìn thấy sắc xanh bao trùm trên phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành. Mà ngự hoa viên trong cung càng là một mảnh xanh biếc.
Minh đế mặc thường phục màu tím thẫm thêu hoa văn ngũ trảo ám long ngồi trong đình, sắc mặt cũng bởi vì gió xuân mà trở nên có sắc ấm, song nếp nhăn trên trán đã thể hiện rõ mấy ngày nay ông đều không bớt bận tâm vì chuyện quốc gia đại sự.
“Phượng Đàn, tài đánh cờ có tiến bộ rồi.” Ông lấy một quân cờ đen đặt lên bàn cờ, lời nói ung dung, ánh mắt lại dừng lại nơi hai quân đen trắng giết nhau, không chút nào thư giãn.
Đối diện với Minh đế là Ngự Phượng Đàn một thân áo bào trắng, mặt mũi lười biếng tùy ý ngắt một viên mứt hoa quả bỏ vào miệng, tay phải lại cầm một quân trắng thả xuống, cười nói: “Đây đều là chơi cờ cùng hoàng bá bá bồi dưỡng ra được, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn.”
Ánh mắt Minh đế dừng lại trên quân cờ trắng Ngự Phượng Đàn đặt xuống kia, tầm mắt mang theo tia sắc nhọn.
Minh đế chơi cờ, nước cờ trống trải như gió, lấy mắt nhìn toàn cục, một quân một tướng đều ở trong lòng, đi một bước tính trăm bước, mà Ngự Phượng Đàn vô cùng sắc bén, vừa bắt đầu đã từng bước tấn công vào, ép đến mức người ta không thể không hết sức chăm chú để ngăn cản nước cờ hung mãnh, đợi đến khi có thể thở dốc, lại phá nước cờ nhanh của Ngự Phượng Đàn mới phát hiện cờ của hắn không chỉ tìm một đường mới tấn công, lại còn trong tấn công có phòng thủ, khiến người ta không tự chủ được rơi vào bẫy. Cách chơi cờ như vậy, nếu là người chơi cờ ban đầu, rất có thể đã sớm bị Ngự Phượng Đàn ép tới mức buông cờ đầu hàng rồi.
“Cờ hôm nay là cố ý đi để cầu hòa với trẫm ư?” Minh đế nheo mắt nhìn Ngự Phượng Đàn, hôm nay Ngự Phượng Đàn đi cờ rất quy củ, lại khiến ông nhất thời không thích ứng kịp.
Trong tròng mắt hẹp của Ngự Phượng Đàn mang theo nụ cười thản nhiên, khóe môi cũng giương lên đến độ cong thật cao, nhưng thái độ lại hết sức kính cẩn: “Gần đây Phượng Đàn tâm sự nặng nề, không ngủ được ngon, vì vậy không dám dùng những chiêu cờ phải hao hết tâm trí, vẫn là quy củ mà đánh cờ thì hơn.”
Nghe được lời của Ngự Phượng Đàn, Minh đế thả quân cờ đen trong tay vào lại bát ngọc, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú, thoải mái dựa vào ghế, cười nói: “Sao vậy, có tâm sự gì, muốn để trẫm nghe một chút không?”
Ngự Phượng Đàn nhận lấy khăn nội thị đưa tới lau tay, lúc này mới thần bí tới gần Minh đế nói: “Hoàng bá phụ, Phượng Đàn năm nay cũng sắp hai mươi rồi...”
Hắn chuyển mắt, trong mắt viết ý chỉ có nam nhân với nhau mới hiểu được.
Minh đế sửng sốt, sau đó cười lên ha hả, quan sát Ngự Phượng Đàn từ trên xuống dưới vài lần: “Sao vậy, con muốn hoàng bá phụ cho con chọn vài người thuận mắt trong cung đưa đi hay sao? Nhìn trúng ai cứ nói thẳng, yêu cầu này hoàng bá phụ vẫn có thể đáp ứng cho con.”
Ngự Phượng Đàn nhìn Minh đế, trong đôi mắt hẹp chứa ý cười xán lạn như hoa xuân, khiến cung nữ xung quanh bị nhìn đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng suy nghĩ không biết Cẩn Vương thế tử có phải đã nhìn trúng các nàng rồi không? Nếu có thể làm một thị thiếp của Cẩn Vương thế tử thì đúng là phúc cả đời.
Ai ngờ nụ cười trên mặt Ngự Phượng Đàn dừng lại: “Trước kia không phải hoàng bá phụ đã chọn cho Phượng Đàn một người hay sao?”
“Tiểu tử con vòng vo chính là nhắc nhở trẫm phải ban hôn cho con với Thẩm Vân Khanh đấy à?”
"Hoàng bá phụ không hổ là chân long thiên tử, thoắt cái đã nhìn ra tâm sự của tiểu điệt rồi.” Nụ cười của Ngự Phượng Đàn ngày càng xán lạn, cung nữ xung quanh cũng tràn đầy tiếc nuối, thì ra thế tử muốn nói đến hôn sự với quận chúa Vận Ninh.
“Bây giờ tháng ba rồi, tiểu tử con cũng đong đầy hương xuân rồi.” Minh đế nhìn bộ dạng của Ngự Phượng Đàn, cũng cười rất vui vẻ, nhưng đáy mắt lại lộ ra vẻ khôn khéo, không nhả ra thời gian định hôn cụ thể.
Ngự Phượng Đàn nắm chắc thời gian mà tới. Ngụy quý phi dám tính kế với Vân Khanh như vậy, không phải là không muốn cho Vân Khanh vào cửa phủ Cẩn Vương hắn hay sao? Hắn vốn không đến mức nóng lòng như vậy, bây giờ xem ra vẫn nên cưới Vân Khanh về sớm hơn một chút, người muốn đánh chủ ý xấu thật sự quá nhiều, tránh lại xảy ra biến cố.
“Hoàng bá phụ, lúc người hai mươi tuổi chắc cũng không thiếu thê thiếp đâu nhỉ, Phượng Đàn đến một người cũng không có.” Ngự Phượng Đàn vừa nói còn vô cùng phối hợp thở dài, tỏ ý bản thân đêm dài cô quạnh, không có cách nào đi vào giấc ngủ.
“Làm gì có ai không để con tìm vợ.” Minh đế liếc mắt nhìn Ngự Phượng Đàn:
“Trước đây không phải không muốn trẫm ban hôn quận chúa Vận Ninh cho con sao? Bây giờ sao lại gấp gáp chạy đến đây muốn trẫm định ngày như vậy.”
Trước đây chính là giả bộ. Ngự Phượng Đàn nghĩ trong lòng, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Quận chúa Vận Ninh tướng mạo xuất chúng, mới đầu mặc dù Phượng Đàn không tình nguyện nhưng sau khi gặp mấy lần thì cũng cảm thấy không tệ.”
“Con đó!” Minh đế buông tiếng thở dài: “Vậy con cảm ơn hôn sự trẫm ban cho thế nào đây?”
Ngự Phượng Đàn nghiêm túc nói: "Hoàng bá phụ, bây giờ sức khỏe Tây thái hậu không được tốt, định một hôn sự cũng có thể mang đến vui mừng cho hoàng gia, bệnh khí chuyển tốt."
“Được rồi, hôm nay con có chủ ý gì hay đến tìm trẫm, đừng tưởng trẫm không biết.” Minh đế hừ một tiếng, Ngự Phượng Đàn lập tức đứng lên, thở dài nói:
“Xin hoàng bá phụ tác thành.”
“Quận chúa Vận Ninh đúng là không tệ, trước sau chỉ mấy tháng đã khiến con thay đổi lớn như vậy, đến đây xin trẫm ban hôn.” Minh đế nhẹ nhàng nói một câu, ngón tay khẽ xoa vào nhau. Trước đây lão tứ cũng đã từng đến xin ông chỉ hôn, muốn cưới Thẩm Vân Khanh này. Bây giờ Ngự Phượng Đàn cũng đến đây xin định ngày thành hôn, Thẩm Vân Khanh thật là vô cùng có mị lực. Minh đế dừng một chút, thoáng chuyển đề tài, hỏi:
“Phượng Đàn, trước đây trong sáu nước, Đại Ung ta nổi tiếng nhờ binh hùng tướng mạnh, lấy một địch mười, sau này dưới sự dẫn dắt của Càn đế, chiếm đoạt năm nước khác, thống nhất sáu nước, tạo ra thịnh thế càn khôn. Đại Ung bây giờ binh mã mạnh, lại không thể vượt qua Tây Nhung, con nói xem, đây là đo đâu?”
Minh đế đột nhiên chuyển đề tài, trong lòng Ngự Phượng Đàn lại suy nghĩ nguyên nhân Minh đế nói những lời này vào lúc này, lập tức chậm rãi nói: “Năm đó Càn đế từ nhỏ đã ra sa trường lĩnh binh, nghiêm ngặt thao luyện quân đội, lựa chọn cường binh tráng mã, loại bỏ những binh sĩ không hợp lệ, dưới tay có bốn đại tướng một mình đảm đương một phía, cộng thêm Khôn đế mưu lược quyết đoán mới có thể tạo ra chiến tích huy hoàng của một thời hưng thịnh.”
“Những điều này trẫm đều biết. Nói gì trẫm muốn nghe đi.” Minh đế khẽ cười, ánh mắt nhìn Ngự Phượng Đàn, trong đôi mắt sâu lộ ra áp lực vô tận khiến ông ngay cả khi hiền hòa cũng có uy nghiêm của bậc đế vương.
Ngự Phượng Đàn lại quỳ xuống: “Trong lòng bê hạ tự có định luận, thần không dám nghị luận lung tung.”
Minh đế thấy hắn như thế, thần sắc lại không biết là vui hay giận, khoát tay nói: “Đứng lên đi, quỳ làm gì.”
Ông nhướng mày nhìn mây trôi trên trời: “Thực ra trong lòng con cũng biết, trước đây Càn đế mang binh là vì ông ấy có uy danh trong quân, trong lòng binh sĩ có hướng, lòng quân có chốn về, vì vậy ông ấy mới có thể lấy một địch mười, dù số người ở thế hạ phong nhưng vẫn có thể chuyển bại thành thắng. Giống như Bình Nam Vương phủ hiện giờ, mười lăm vạn hùng binh dưới sự dẫn dắt của Bình Nam Vương có thể phát huy được hiệu quả của đội quân hai mươi vạn, thậm chí là hai lăm vạn người. Hiện nay tướng lĩnh trong triều tuy không ít nhưng có thể khiến lòng quân có hướng như vậy vẫn rất ít.”
Ông thở dài, Ngự Phượng Đàn lại không thể lên tiếng. Minh đế chọn lúc này nói với hắn chuyện này đương nhiên là có lý. Từ khi tiên đế nắm quyền đến nay, binh quyền đã bắt đầu bị phân hóa, để đề phòng những tướng lĩnh có lượng binh quyền lớn tạo phản mà có những quy định này, dưới một tướng lĩnh tối đa không thể vượt quá mười vạn binh mã. Sau trận loạn tứ vương, Minh đế càng tăng lực chấp hành của mệnh lệnh này lên, ngoại trừ tướng quân, bên người còn có tham mưu trong triều cũng cầm binh phù, chính là muốn chia mười vạn binh mã ban đầu ra thành năm vạn một nhóm.
Trong tay Tiết Quốc Công nắm ba mươi vạn binh mã, bởi vì sau khi Minh đế đăng cơ tình hình nguy hiểm, mà tướng lĩnh trong triều đa phần đều trong phe phái của Tiết Quốc Công, sau này dần dần tập trung lại. Tuy là như vậy nhưng vẫn phân bố rải rác trong tay các tướng lĩnh, độ phù hợp giữa binh và binh rất thấp, quân công và tài năng của Tiết Quốc Công cũng không phải là hết sức xuất sắc, chỉ có thể tính là quyền thần. Mà Đại Ung cũng không có tướng lĩnh nhất hô bách ứng này trong triều, dựng lên một tấm gương đại tướng, để lòng các binh sĩ đều có chốn về.
Hiện nay đại đa số binh quyền đều được giữ trong tay Minh đế, cũng tạo thành hiện tượng binh tuy mạnh mà lòng không đều. Tranh đấu giữa các tướng lĩnh ngoài sáng trong tối thực ra cũng vô cùng nhiều. Đối với quốc gia mà nói, quả thực không phải là chuyện tốt.
“Trẫm ngồi ở ngôi vị hoàng đế này, không muốn nhìn thấy binh mã Đại Ung dần dần yếu đi như vậy. Gần đây xung quanh vẫn luôn không yên, ngay cả Túc Bắc chỗ Cẩn Vương phủ cũng không ổn định, việc này không thể nghi ngờ gì là gióng một hồi chuông cho trẫm. Trước kia cha con là mãnh tướng trong triều, giờ đây ông ấy lại say mê trong sự dịu dàng, cộng thêm tuổi tác cũng đã không còn nhỏ nữa rồi. Trẫm muốn để con tiếp nhận binh quyền mười vạn quân đóng ngoài thành Thiên Việt.”
Vẻ mặt Ngự Phượng Đàn khẽ thu lại cảm xúc, mười lăm vạn binh mã đối với một tướng lĩnh mà nói thì không tính là nhiều, nhưng cũng không được coi là ít. Song hắn ở trong kinh thành nhiều năm, mặc dù trước đây đã đại phá quân Tây Nhung nhưng Minh đế cũng chưa từng giao binh quyền vào tay hắn. Bây giờ để hắn nắm binh quyền, ý đồ trong đó rốt cuộc là thăm dò hay thực sự có suy nghĩ đó, dù sao thì những lời Minh đế nói cũng không phải không có lý.
Minh đế không đợi Ngự Phượng Đàn nghĩ xong lại nói mà nói tiếp: “Binh mã U Dụ quan lúc trước là do con lãnh đạo. Trẫm tin bây giờ giao cho con mười vạn binh đóng quân, con đương nhiên có thể huấn luyện tốt.”
Xem ra Minh đế đã sớm có tính toán rồi. Ngự Phượng Đàn tự biết không thể từ chối, mãi làm một thế tử thanh nhàn cũng thực sự không phải mong ước của hắn, hắn lập tức quỳ xuống nói: “Thần tiếp chỉ.”
Minh đế gật đầu: “Người ta đều nói, thành gia lập nghiệp. Hiện nay tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, sau khi thành gia, trẫm sẽ để con lập nghiệp nhiều hơn.”
Ngự Phượng Đàn lĩnh chỉ tạ ân, Minh đế bèn đi kêu người lập chỉ, chọn ngày ban hôn cho hai người.
Ngụy Ninh đi theo sau Minh đế, hơi khó hiểu về việc làm của Minh đế hôm nay. Cho tới nay Minh đế đều đề phòng sức ảnh hưởng của Cẩn Vương phủ, tại sao hôm nay lại đề xuất cho thế tử tiếp quản mười vạn binh đóng quân ngoài kinh thành này. Mười vạn quân này ngoài năm vạn cấm vệ quân trong thành ra là lực lượng canh phòng gần nhất, nếu kinh thành xảy ra chuyện gì nhiễu loạn, mười vạn quân này sẽ là một con dao cứu mạng.
“Bệ hạ, hôm nay tâm trạng người tốt vậy ạ.” Sau khi Ngụy Ninh đưa mắt ra hiệu cho nội thị lui xuống, còn mình thì xách tay áo thay Minh đế bưng trà, đánh giá nét mặt Minh đế, hỏi.
Minh đế mỉm cười tiếp nhận, nửa ngước mắt lên liếc nhìn Ngụy Ninh: “Ngươi là người ở lâu bên cạnh trẫm, còn không nhìn ra? Ngự Phượng Đàn để ý nha đầu Thẩm gia kia.”
Ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, Ngụy Ninh lại đang suy nghĩ đến ý của Minh đế. Hôm nay Cẩn Vương thế tử xin bệ hạ ban hôn, dáng vẻ kia có hơi chơi xấu, bao thâm tình lại không nhìn ra, để ý một chút lại là thật. Lẽ nào bệ hạ nhìn ra thực ra trong lòng Cẩn Vương thế tử thích quận chúa Vận Ninh...
Vì vậy...
“Từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.” Ngụy Ninh nhẹ nhàng nói, Minh đế cười cười:
“Có mỹ nhân, anh hùng còn lo gì không về. Đứa nhỏ Phượng Đàn này, thực ra trẫm vẫn rất thích.”
Khi thánh chỉ định hôn ban xuống, ngày đại hôn vào tháng tư, mùa tường vi nở rộ, trên dưới Thẩm phủ đều tràn đầy vui sướng, bận rộn chuẩn bị các công việc cho đại hôn. Nhưng trong sự vui mừng này, trong kinh thành lại nhanh chóng truyền ra một chuyện khiến tâm trạng của trên dưới Thẩm phủ đều bị phá hư.
() Nam nữ bảy tuổi không cùng chiếu: Một trong những lễ giáo phong kiến. Trẻ con khi đến bảy tuổi, kiến thức dần được mở mang, nam nữ không thể ngồi cùng một chỗ. Ý chỉ nam nữ cách biệt.